Vương Yến quát to nhưng rõ ràng hai gã bảo an không thèm sợ hãi, hai tiếng trầm đục đã truyền tới.
Chỉ có điều làm cho người ta kỳ quái là, động thủ rõ ràng là hai gã bảo an, nhưng bị đánh ra ngoài vẫn là hai gã bảo an này. Hai gã bảo an rút gậy điện ra động thủ, lúc này lại bị người ta ném ra rất xa, ngã sấp xuống dưới chân Khâu thiếu gia, rốt cuộc không đứng dậy được.
Vương Yến và chồng của cô hơi sửng sốt, còn muốn chạy tới, lại lập tức bị một gã người quen bên cạnh giữ chặt:
- Vương Yến, cô không cần như vậy nữa, bị đánh chính là người của Khâu gia, cô yên đó đi
Vương Yến dường như mới hiểu được, do dự dừng bước. Trong mắt của cô lộ ra sự giãy dụa, cô biết cô có chạy qua đó cũng không thay đổi được cái gì, nhưng không qua đó, cô cảm giác lương tâm của mình có chút cắt rứt.
Cô biết người bạn này nói như vậy cũng đúng, người trước mắt kia bọn họ đắc tội không nổi. Không đơn thuần là bọn họ đắc tội không nổi, toàn bộ Yến Kinh có thể đắc tội Khâu thiếu gia cũng không có mấy người.
Ông chủ Hoàng lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai gã bảo an bị đá đến bên cạnh mình, từ vị trí tên uống cà phê trẻ tuổi đá đến nơi đây, có vài thước xa, người bình thường là tuyệt đối đá không được.
Ông chủ Hoàng sắc mặt lập tức cũng có chút kinh sợ hoảng lên, y không phải gà mờ, người bình thường làm sao có thể tùy tiện đã đá mấy tên bảo an của mình ra xa như vậy? Có thể thấy được người trẻ tuổi kia vừa rồi tuyệt đối không đơn giản. Nhưng y cũng biết Khâu thiếu gia càng không đơn giản, ông chủ Hoàng càng không muốn đắc tội trong lòng cũng là âm thầm kêu khổ.
- Mẹ nó, đi lên đem tên khốn kia kéo lại đây.
Khâu thiếu gia sắc mặt trầm xuống, hung hăng nói với hai gã vệ sĩ bên cạnh. Hắn mới vừa từ vùng quê lên Yến Kinh, trong thời gian này, y phát hiện tấm bảng Khâu gia này dùng cũng tốt, đã sớm dưỡng thành tính cách đệ nhất thiên hạ, làm sao còn có thể đem Diệp Mặc ngay cả phòng cũng gọi không được để vào mắt.
Hai gã vệ sĩ trong lòng âm thầm lắc đầu, nhưng ông chủ phát mệnh lệnh cũng không thể không đi lên. Thân thủ hai gã vệ sĩ này so với nhân viên an ninh vừa rồi kia mạnh hơn nhiều lắm, nhưng ở trước mặt Diệp Mặc, vẫn như cũ vẫn bị một cước đá bay, ngay cả tay chân cũng chưa đụng đến Diệp Mặc
Mặc dù biết Khâu thiếu gia thân phận rất ghê gớm, nhưng ông chủ Hoàng cũng không gọi người đến hỗ trợ. Kinh nghiệm giang hồ của y cho y biết được nghèo văn giàu võ, người có thể luyện được thân thủ như Diệp Mặc tuyệt đối không đơn giản.
Nhìn hai gã vệ sĩ bị đánh ngã, Khâu thiếu gia dường như biết đụng trúng cọng rơm hơi cứng rồi, y đưa tay chỉ Diệp Mặc xem tại TruyenFull.vn
- Có gan mày đứng đó đừng nhúc nhích.
Nói xong liền lấy điện thoại ra, xem bộ dáng là chuẩn bị gọi viện binh rồi.
Diệp Mặc đứng lên, hắn đi đến trước mặt Khâu thiếu gia, đưa tay tát một cái. Một cái tát này đánh thẳng bên tai Khâu thiếu gia, ngoại trừ số răng bị Khâu thiếu gia nhổ ra, một lỗ tai y cũng chảy ra vết máu, rất rõ ràng cái lỗ tai này đã bị hỏng.
Khâu thiếu gia bị Diệp Mặc một chưởng đánh nằm trên mặt đất, lập tức bối rối, trong mắt của y lộ ra tia hoảng sợ, y không thể tưởng được tại Yến Kinh thật sự có người dám đánh y như vậy, còn ra tay nặng như thế. Chỉ có điều hiện tại y đã bò dậy không nổi.
Diệp Mặc nhìn nhìn Đổng Kiệt còn đứng ở một bên thất kinh, cũng giống như vậy bị Diệp Mặc cho một chưởng, Đổng Kiệt giống như Khâu thiếu gia bị bổ nhào vào cửa hội quán, chỉ cảm thấy từng đợt âm thanh rì rào trong mũi vang lên, chuyện còn lại đều không thể nhớ tới.
Nhìn Diệp Mặc trở về, Thi Tu kinh hoảng một phát giữ lấy Diệp Mặc:
- Chúng ta đi nhanh lên, sau cậu lại đi đánh người kia...
- Ồ, hắn còn đặc thù hay sao?
Diệp Mặc lại lần nữa ngồi xuống.
Thi Tu nhìn chung quanh, biết hiện tại đi cũng đi không xong, thở dài nói:
- Cái tên Khâu thiếu gia kia là người của Khâu gia, cậu có biết Khâu gia tại Yến Kinh không?
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Không biết.
Hắn nghe nói qua Lý gia, Trương gia, Tống gia, Diệp Gia, Kiều gia là ngũ đại gia tại Yến Kinh, thậm chí là Tần gia, Hàn gia, Ninh gia, Âu gia, Trác gia..v…v, nhưng chưa từng nghe nói qua Khâu gia.
Thi Tu lo lắng nhìn thoáng qua Khâu thiếu gia vẫn như cũ nằm trên mặt đất, rồi mới lên tiếng:
- Ngũ đại gia tộc của Hoa Hạ cậu có lẽ cũng biết rồi, lúc trước cậu cũng là người của Diệp Gia. Nghe nói Diệp Gia, Tống gia, còn có Kiều gia bởi vì đắc tội một nhân vật lợi hại, cuối cùng trở nên suy thoái rồi. Tống gia rõ ràng biến mất tại Yến Kinh, mà Diệp Gia và Kiều gia cũng co rút lại. Còn nói Kiều gia cũng dần dần ra khỏi danh sách các gia tộc ở Yến Kinh, thời gian dần qua chuyển dời đến buôn bán. Mà mới đây nhất thay thế chỗ của hai đại gia tộc Tống gia và Kiều gia, chính là Khâu gia và Đới gia mới nổi lên.
- Cậu làm sao biết những chuyện đó?
Diệp Mặc thật đúng là không biết Khâu gia và Đới gia ở Yến Kinh sẽ thay thế được Tống gia và Kiều gia, trở thành thành viên của tân ngũ đại gia tộ. Tuy nhiên đồn đại lại không nhất định có thể tin, ít nhất Diệp Mặc không có cảm giác sự suy thoái của Diệp Gia, chỉ có điều làm việc càng thêm khiêm tốn chút mà thôi. Diệp Thiếu Phong tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng diễn xuất cũng rất là khiêm tốn và ra vẻ người lớn.
Thi Tu trong mắt lộ ra một tia đau xót, cúi đầu nói:
- Là Vân Vân nói cho tôi biết đấy, tôi thiếu nợ rất lớn, không có cách nào ở lại Tra Từ. Mỗi ngày bị người ép trả nợ, sau đó Vân Vân bảo tôi tới Yến Kinh, cô vừa đi học, vừa đi làm thêm bên ngoài, tôi cũng tìm việc, vốn tôi nghĩ cố gắng trả xong nợ, sau đó cùng Vân Vân sống cuộc đời bình dị qua ngày, nhưng, để đi...
Dường như biết bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến những việc này, Thi Tu rất nhanh lại lần nữa phục hồi tinh thần, cậu ta thận trọng nói với Diệp Mặc:
- Cái tên Khâu thiếu gia kia có lẽ là Khâu Chí Triết, hắn đã học ở đại học Yến Kinh, là người rất kiêu ngạo, hơn nữa không thông minh. Cho nên Đổng Kiệt rất dễ dàng nịnh hót y, làm một con chó đi theo phía sau hắn ta. Chỉ bởi vì nguyên nhân gia thế của y nên cũng không có ai dám đối chọi với y. Nghe nói y có một người anh trai tên là Khâu Chí Học, là người rất lợi hại, chuyện này tôi cũng chỉ là nghe Vân Vân nói như vậy.
Thi Tu vừa mới nói tới đây, phía ngoài xe cảnh sát đã vang lên, vài tên cảnh sát rất nhanh liền vọt vào, nhanh chóng bao vây lấy Diệp Mặc và Thi Tu. Trong thời gian chờ cảnh sát tới, Ông chủ Hoàng vẫn không gọi thêm người động vào Diệp Mặc.
- Là cậu đánh người?
Một người cảnh sát trung niên đi đến trước mặt Diệp Mặc nghiêm khắc mà hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Vâng, nhưng là tôi phòng vệ chính đáng, tôi cùng bằng hữu của tôi đang ngồi ở trong này, có người muốn đến động thủ với tôi trước, cho nên tôi liền phòng vệ chính đáng thôi.
Một gã cảnh sát tuổi trẻ đang xem xét Khâu thiếu gia còn đang được cấp cứu, lấy ra găng tay, đi đến trước mặt Diệp Mặc vừa như muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy phía sau có người nói:
- Các cậu tránh ra người này tôi mang đi.
Nghe được cái thanh âm này, hai gã cảnh sát vội vàng tránh ra, phía sau đi tới một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi, xem ra người vừa mới nói chính là người này.
- Lá gan cậu rất lớn, dám đánh người tại Yến Kinh, còn đánh Khâu Chí Triết nghiêm trọng như vậy. Tôi chỉ có thể nói, cậu rất giỏi đấy. Cậu có biết anh trai của Khâu Chí Triết là người nào không?
Người đàn ông này đi đến trước mặt Diệp Mặc thản nhiên nói.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói với Thi Tu:
- Thi Tu, nơi này chó nhiều lắm, chúng ta đi.
Nói xong Diệp Mặc lại nhìn người đàn ông này một chút
- Là ngựa chết hay là lừa chết chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi cảnh cáo ông một tiếng, nếu ông không tránh ra, đừng trách tôi đánh cả ông.
- Cậu rất kiêu ngạo, hôm nay tôi phải dẫn cậu đi, tôi xem cậu có bao nhiêu lợi hại.
Người đàn ông này nói xong cũng muốn động thủ.
- Hồ Bằng, anh dừng tay cho tôi.
Một thanh âm đột ngột truyền đến, một gã đàn ông trung niên đỉnh đầu đều trọc vội vã chạy tới, giơ tay ngăn lại, y đi đến trước mặt Diệp Mặc rất là khách khí nói:
- Mặc thiếu gia, thật không ngờ gặp cậu ở chỗ này.
Diệp Mặc đánh giá người đàn ông hói đầu này một chút, có chút kỳ quái hỏi:
- Anh là ai? Tôi dường như không biết anh.
Người đàn ông hói đầu không vì Diệp Mặc không biết y mà cảm thấy xấu hổ, lại tiếp tục miệng cười nói:
- Tôi tên là Ngô Trạch từng gặp qua thiếu gia một lần trong hội đấu giá từ thiện của lão tiên sinh Quý Bắc Thần tại Yến Kinh, cho nên quen cậu.
Thời điểm Ngô Trạch thấy Diệp Mặc, trong lòng thấy sóng to gió lớn, Diệp Mặc là ai, nơi này không ai rõ ràng bằng anh ta. Anh ta dựa vào Lý gia, lúc trước đi theo Lý Thu Dương nhà Lý gia cùng nhau tham gia cái tiệc tối kia. Anh ta là không có cơ hội nói chuyện với Diệp Mặc, khi Diệp Mặc trực tiếp giáo huấn con cháu Tống gia - Tống Ý, thậm chí cái tát "bốp bốp" vang lên khiến Tống gia ngay cả một cái rắm cũng không đánh ra.
Tống gia cuối cùng cũng là vì muốn báo thù Diệp Mặc, bị Diệp Mặc từ Yến Kinh nhổ tận gốc. Anh ta hiểu rõ trong lòng, đừng nhìn bộ dáng vô hại cả người lẫn vật của Diệp Mặc như vậy, chỉ cần hắn muốn đá Khâu gia ra khỏi Yến Kinh, quả thực là chuyện dễ dàng. Anh ta gọi Hồ Bằng dừng tay lại chẳng khác gì là cứu Hồ Bằng, Hồ Bằng cũng là cán bộ được điều động cùng anh ta trong lần này. Anh ta một là muốn cứu Hồ Bằng một chút, hai là cũng muốn kết giao với Diệp Mặc.
Diệp Mặc nghĩ tới lần đó hắn và Trương Quật cùng đi tham gia cái tiệc tối kia, sau lại không có tham gia hội đấu giá mà phải đi cứu Diệp Lăng.
- Anh Ngô, anh là gì ý hả?
Hồ Bằng thấy Ngô Trạch cùng tới hội quán 'Ngô Đồng" ăn mừng " lại không giúp mình, lại giúp người trẻ tuổi không biết gọi là gì này. Nhưng gã ta không có lập tức trở mặt, gã ta làm thư ký nhiều năm, lần này bị điều động đến địa phương làm quan, cũng là đại diện Khâu gia. Mà Ngô Trạch chỗ dựa vững chắc vẫn là người của Lý gia, cho nên ở mặt ngoài hai người coi như là hòa hợp, nhưng thực tế lại đại diện ích lợi bất đồng của hai gia tộc.
Nhưng Hồ Bằng kinh nghiệm nhiều năm làm thư ký hiểu được, nếu Ngô Trạch phải giúp người thanh niên này, chứng tỏ hắn khẳng định không phải người bình thường, cho dù mình là người của Khâu giaa, nhưng chưa hiểu rõ sự tình, y chắc là sẽ không làm đấy.
- Không có ý gì, chỉ có điều Mặc thiếu gia là người tôi tôn kính, nếu thư ký Hồ muốn động thủ, cũng đừng trách tôi không khách khí.
Ngô Trạch không lưu tình một chút nào.
Anh ta hiểu tính cách Diệp Mặc, biết Diệp Mặc chán ghét người hai mặt, kỳ thật anh ta cũng có thể đổi một cách nói chuyện uyển chuyển hơn, nhưng như vậy, nói không chừng ấn tượng trong lòng Diệp Mặc đối với anh ta lại không sâu. Như là đã nhắc nhở quanh Hồ Bằng một lần, Hồ Bằng không có giác ngộ, cũng đừng trách anh ta không khách khí.
- Ngô Trạch, anh nói gì vậy? Hồ Bằng tôi cũng muốn xem thử anh không khách khí như thế nào.
Bởi vì thái độ Ngô Trạch, Hồ Bằng vốn đã dịu xuống lại bị lời nói sắc bén của Ngô Trạch kích động.
Chuyện này không phải là nể mặt nể mũi anh ta hay không, việc này chứng tỏ mặt mũi Khâu gia đã bị Ngô Trạch quét rác. Nhưng y cũng không động vào Diệp Mặc, y trong quan trường pha trộn nhiều năm, bây giờ nhìn thái độ Ngô Trạch cung kính Diệp Mặc, trước khi chưa biết rõ ràng, y sẽ không động vào Diệp Mặc.
Ngô Trạch lạnh lùng cười, đang muốn nói chuyện, lúc này lại tới hai người nữa, kéo Ngô Trạch và Hồ Bằng ra.
Ngô Trạch liếc mắt nhìn Hồ Bằng một cái, không để ý đến y nữa, mà là xoay người rất cẩn thận nói với Diệp Mặc:
- Mặc thiếu gia, lần này tôi bị điều động đến huyện Tây Đồng thành phố Hà Phong, đang cùng mấy vị bằng hữu tụ hội một chút, không nghĩ tới lại gặp Mặc thiếu gia cậu, nếu cậu không ngại, có thể vào phòng cùng ngồi với chúng tôi một chút.
Diệp Mặc chính đang muốn cự tuyệt, Thi Tu chợt nói: