Hư Nguyệt Hoa phát hiện ra người tới tìm cô là đại ca Lã Tư của Hải Đường, nhưng Hải Đường chẳng qua chỉ là một bang hội nhỏ, không đáng để Hư Nguyệt Hoa để ý tới.
Lã Tư đương nhiên tự biết thân phận của mình, anh ta biết trong mắt hắc quả phụ Hư Nguyệt Hoa anh ta chẳng là gì cả.
Thấy Hư Nguyệt Hoa trở về, anh ta lập tức đứng dậy cung kính nói:
-Chị Hư, tôi đến đây là muốn nương tựa chị đây.
Hư Nguyệt Hoa nhìn Lã Tư thắc mắc:
-Anh tới nương tựa chỗ tôi? Anh sống nhờ vào biển, chỗ của tôi làm ăn chỉ là quán bar và các tin tức, anh tới đây nói muốn nương nhờ chỗ tôi là có ý gì?
Lã Tư thận trọng nói:
-Chị Hư, tôi biết Hải Đường của tôi không đáng nhắc tới trước mặt chị. Tôi may mắn được tiền bối Diệp Mặc tặng cho một viên Bồi khí đan, cũng nhờ có viên Bồi khí đan này mà tôi có thể đạt tới hoàng cấp. Sau khi lên được hoàng cấp, tôi mới hiểu từ trước tới giờ mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Hóa ra giữa người nhập cấp và người chưa nhập cấp lại có sự khác biệt lớn đến như vậy.
Hư Nguyệt Hoa dường như đã hiểu lờ mờ ý tứ của Lã Tư, cô ngồi xuống, đồng thời cũng bảo Lã Tư ngồi xuống.
Sau khi Lã Tư ngồi xuống, lại tiếp tục nói:
-Tôi biết, dựa vào năng lực của tôi thì chẳng là gì trong mắt của Diệp Tiền Bối, nhưng chị Hư thì không giống vậy. Diệp tiền bối giữ chị lại, chắc chắn là vì năng lực của chị. Tôi nghĩ nếu như đầu quân cho chị, nếu chị Hư đi theo Diệp tiền bối thì tôi cũng dược thơm lây.
Hư Nguyệt Hoa lần đầu tiên mới chú ý quan sát Lã Tư, chẳng trách cha cô năm đó đã nói với cô, đừng nên coi thường bất cứ ai. Tên Lã Tư này không có chút tiếng tăm gì, chỉ là một tên thủ lĩnh nhãi nhép của Hải Đường trên đất Hongkong này. Vậy mà anh ta lại có thể nhìn xa trông rộng như vậy, có thể đoán ra mục đích Diệp Mặc giữ cô lại. Hơn nữa anh ta còn biết nghĩ xa thêm một bước, cho dù muốn theo Diệp Mặc, nhưng anh ta biết Diệp Mặc không xem trọng anh ta, cho nên mới tìm tới chỗ cô, người này đúng là biết tính toán.
Cũng đúng Hải Đường mặc dù là một bang phái nhỏ, nhưng cũng được coi là miếng thịt mỡ, có thể sống được trong khe hẹp ở đất Hongkong này, điều này chứng tỏ bản thân anh ta cũng không hề đơn giản.
-Anh rất thông minh.
Hư Nguyệt Hoa tán thưởng, cô bây giờ mới biết người thông minh không phải chỉ có mình cô. Mặc dù cô vẫn đang suy nghĩ có nên đầu quân cho Diệp Mặc hay không, nhưng đã có người nghĩ cách đầu quân cho Diệp Mặc rồi, tên Lã Tư trước mắt cô lúc này là một ví dụ.
-Cảm ơn chị Hư đã khen, trước mặt chị Hư tôi không dám nhận hai chữ "thông minh" này. Nhưng Lã Tư tôi là người trọng nghĩa khí, nếu chị Hư đồng ý tiếp nhận tôi, tôi thề sẽ tận tâm tận lực làm việc cho chị.
Lã Tư thận trọng nói.
Hư Nguyệt Hoa cười, không bình luận gì thêm, cô đứng dậy, nói:
-Lã bang chủ xin hãy cứ về trước, nếu như có một ngày tôi thực sự về phe tiền bối Diệp Mặc, tôi nhất định sẽ nói với anh một tiếng.
Lã Tư trong lòng vui vẻ, mặc dù Hư Nguyệt Hoa chỉ nói có một câu mà thôi, nhưng anh ta đoán được Hư Nguyệt Hoa đã nói ra câu này, chứng tỏ Diệp Mặc đang chiêu dụ cô về với hắn.
Nghĩ đến đây Lã Tư lập tức đứng dậy, nhưng trước khi đi anh ta còn lưỡng lự một chút, anh ta biết bản thân không nên nói ra suy đoán của mình.
-Anh còn chuyện gì nữa sao?
Sự lưỡng lự của Lã Tư lập tức bị Hư Nguyệt Hoa nhìn ra.
Lã Tư bị Hư Nguyệt Hoa hỏi, quyết định nói:
-Đúng vậy, chị Hư, hôm nay khi Lưu Pháo Nha cướp đan dược, tôi ngồi sau tứ bất tượngHongkong, tôi thực sự đã trông thấy Phó Hữu Ngân cũng có ý định đứng dậy, nhưng lại bị anh cả của hắn ta ngăn cản. Sau khi ra về tôi đã để ý tới bốn người đó, quả nhiên bọn họ vừa ra khỏi phòng họp, bốn người họ đã nháy mắt ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng gật đầu với nhau rồi lái xe đi. Tôi nghi ngờ họ có khả năng sẽ gây bất lợi cho Diệp tiền bối.
Hư Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lã Tư, chậm dãi nói:
-Nếu đã như vậy, sao anh không quay lại nói với Diệp tiền bối?
Lã Tư có chút khó khăn nói:
-Một là tôi sợ Diệp tiền bối sẽ nghĩ tôi cố ý tiếp cận anh ấy, hai là lúc đó tôi ngồi sau tứ bất tượng Hongkong, nếu ngay lúc ấy tôi lập tức quay lại nói với Diệp tiền bối, sợ rằng chuyện này sẽ tới tai tứ bất tượngHongkong. Hải Đường của tôi chỉ là một bang hội nhỏ, chúng chỉ vung tay một cái là có thể đập chết chúng tôi rồi.
-Bây giờ anh đã ở hoàng cấp rồi, còn sợ cái đám tứ bất tượng Hongkong ấy sao? Hơn nữa, anh không sợ tôi mật báo hay sao?
Hư Nguyệt Hoa hoài nghi nói.
Lã Tư cẩn thận nói:
-Tứ bất tượng Hongkong có thể khiến cho Tiêu bang chủ cũng phải kiêng dè, nên chúng tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa cho dù tôi không sợ, nhưng anh em thuộc hạ của tôi lại đều là những người bình thường, chúng có thể giết chết họ bất cứ lúc nào. Còn về chuyện mật báo, chị Hư tuyệt đối sẽ không vì chuyện như vậy mà đi mật báo tôi, nếu không hôm nay tôi đã không tới đây. Nguồn tại http://Truyện FULL
Hư Nguyệt Hoa gật đầu:
-Được, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ để ý, anh về trước đi, lúc nào cần anh giúp, tôi sẽ báo với anh.
Lã Tư vui vẻ rời khỏi quán bar của Hư Nguyệt Hoa, anh ta biết Hư Nguyệt Hoa đã nói như vậy, chứng tỏ nếu như cô ta đầu quân cho Diệp Mặc, nhất định sẽ dẫn theo anh ta. Lã Tư là một người có lý trí, nếu chưa từng thấy lực lượng hoàng cấp thì không nói làm gì, nhưng bây giờ anh ta đã là hoàng cấp, lại được nếm trải sự lợi hại của hoàng cấp, anh ta lại càng có khát vọng với những sức mạnh lớn hơn nữa.
Hư Nguyệt Hoa đã thay đổi cách nhìn về Lã Tư. Tên Lã Tư này quả thực rất có đầu óc, hơn nữa lại không nóng nảy. Bất luận cách nghĩ của Lã Tư có đúng hay không, cô vẫn dự định đi điều tra một chuyến.
Diệp Mặc cho cô Bồi khí đan, rõ ràng là đã trả công cho cô quá những gì cô đã làm cho hắn, chút chuyện này cô làm cũng không đáng gì. Hơn nữa người khác sợ tứ bất tượng Hongkong, nhưng cô thì không.
…
Lúc Ninh Khinh Tuyết nhảy từ trên máy bay xuống cô đã biết mình không có con đường sống nữa. Cảm giác nghẹt thở, cô cảm thấy một luồng khí mạnh cuốn cô đi, hơn nữa còn có gì đó ép cô xuống như muốn làm cho cô vỡ vụn ra. Nhưng đến thở cô cũng không thể thở nổi, trong một khoảng thời gian ngắn, ý thức của cô mơ hồ, cảm giác này không giống với lúc cô tập nhảy dù, cảm giác này cô không muốn cảm nhận lần thứ hai nữa.
Là do máy bay đang ở độ cao cả mười nghìn mét, thậm trí là chưa tới, nếu ở độ cao trên mười lăm nghìn mét thì có lẽ cô đã bị xé rách rồi.
Dù để nhảy dường như cả thế kỉ rồi chưa mở ra, đầu óc Ninh Khinh Tuyết đang ở trạng thái hỗn loạn. Vào lúc cô không thể hít thở nổi, lồng ngực như sắp bị xé rách, thì chiếc dây chuyền trước ngực phát ra ánh sáng bảo vệ cho cô.
Lần này Ninh Khinh Tuyết đã thấy rõ, ánh sáng trắng ấy lúc có lúc không, hơn nữa lại phát sáng trong thời gian khá lâu. Cảm giác bị ép và lạnh thấu xương đã tan biến, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại cảm thấy cô vẫn không thể thở được.
Không thể hít thở chẳng lẽ sẽ chết sao? Đúng lúc cô không thể hít thở được, thì từ trong cơ thể của cô phát ra một luồng khí xông thẳng lên não, luồng khí này khiến cho cô có cảm giác dễ chịu.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Ninh Khinh Tuyết đột nhiên nhớ tới môn công pháp mà Đường Bắc Vi dạy cô, cách vận chuyển khí mà Đường Bắc Vi đã dạy cô, giống hệt với luồng khí đang chảy trong cơ thể cô lúc này.
Ninh Khinh Tuyết trong lòng vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ mình thực sự đã từng học môn công pháp này? Chẳng lẽ đây quả thực là do Diệp Mặc đã từng dạy cho cô? Nhưng dòng khí ấy lại rất yếu, Ninh Khinh Tuyết không nghĩ nhiều, cô dựa vào công pháp tu luyện mà Đường Bắc Vi đã dạy cho cô, bắt đầu vận khí.
Giữa độ cao mấy nghìn mét trên không, sau khi mở dù ra, Ninh Khinh Tuyết vẫn còn chìm trong chu thiên vận hành, cô thậm chí còn không cảm thấy rằng dù đã được mở ra.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, một cảm giác như có băng hàn đâm vào da thịt khiến cho Ninh Khinh Tuyết tỉnh dậy.
Vẫn chưa chết, cô rơi xuống giữa đại dương bao la. Cảm giác lạnh thấu xương ập đến, Ninh Khinh Tuyết biết cô đã rơi xuống giữa Thái Bình Dương rồi. Nếu không thể thấy được đất liền, thì cuối cùng cô chỉ có con đường chết mà thôi.
Ninh Khinh Tuyết gỡ dù, lúc này cô mới nhớ ra ở đuôi máy bay có phao cứu sinh, nhưng lúc ấy cô không nghĩ nhiều như vậy, không hề lấy phao cứu sinh ra, còn chiếc túi sau lưng cô ngoài ít đồ ăn vặt ra, thì chỉ có thiết bị tạo lửa, và một ít thuốc mà thôi.
Ninh Khinh Tuyết rùng mình một cái, ở giữa biển rộng mênh mông thế này cho dù cô không chết đuối thì cũng sẽ chết cóng, hoặc là bị cá mập ăn thịt.
Lại một cảm giác lạnh thấu xương ập tới, Ninh Khinh Tuyết ôm chặt lấy cái ba lô, chiếc ba lô này cô không thể để mất. Nếu như mất chiếc ba lô, thì cho dù cô có tìm thấy đất liền đi chăng nữa cũng không sống nổi. Giữa biển rộng mênh mông không bờ bến này, Ninh Khinh Tuyết không thể trông cậy vào việc sẽ có người tới cứu cô được.
Cái lạnh càng ngày càng thấu vào xương, Ninh Khinh Tuyết theo bản năng lại vận hành chu thiên lần nữa. Điều khiến cô cảm thấy kì lạ là, chỉ cần cô tu luyện thì sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa, thậm chí còn có cảm giác buồn ngủ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khi Ninh Khinh Tuyết tỉnh lại lần thứ hai, thì màn đêm đã bao phủ mặt biển rồi. Ánh trăng sáng soi rõ trước mắt là một núi băng, Ninh Khinh Tuyết trong lòng mừng thầm, liền bơi về phía núi băng.
Điều khiến cô cảm thấy may mắn đấy là, thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng cô vẫn rất khỏe mạnh, chỉ cảm thấy hơi đói và khát.
Từ giữa biển tới được núi băng này, Ninh Khinh Tuyết mới lại bắt đầu cảm thấy lạnh. Một trận gió thổi qua, Ninh Khinh Tuyết bất giác ngồi núp vào trong núi băng, sau đó cô tìm thấy một khe hẹp giữa núi băng có thể nghỉ ngơi, cô cẩn thận tiến vào.
Từng cơn gió lạnh kéo đến khiến cho Ninh Khinh Tuyết không ngừng tu luyện, cô mở một lọ đồ hộp để ăn, sau đấy tiếp tục tu luyện, cô biết chỉ cần mình dừng lại, thì luồng khí lạnh ấy sẽ xâm chiếm lấy cơ thể cô. Thậm chí còn khiến cô bị đông cứng lại.
Lúc này Ninh Khinh Tuyết càng lúc càng tin, cô thực sự đã từng tu luyện môn công pháp mà Đường Bắc Vi đang dạy cô, vì rất nhiều hướng vận hành chu thiên, cô rất tự nhiên lại biết cách vận hành, chỉ dựa vào quán tính.