Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 438: Trong nhà toàn là khách quý



Diệp Mặc cầm lấy chiếc máy ảnh, tuy rằng rất muốn được cùng ở bên Ninh Khinh Tuyết một đêm, nhưng Ninh Khinh Tuyết cũng biết Dưỡng Nhan Hoàn xảy ra chuyện, càng giải quyết sớm càng tốt. Cô cũng muốn để Diệp Mặc bên mình, tuy vậy cô cũng phân ra rõ ràng điều nào là quan trọng hơn.

Trước khi Diệp Mặc đi, Hư Nguyệt Hoa đã dẫn người đi Lưu Xà rồi. Về việc xây dựng hiện nay ở Lưu Xà, Diệp Mặc vẫn chưa vội vã. Chỉ cần có tiền, có người, còn về chuyện xây dựng thế nào thì hắn vẫn chưa lo nghĩ nhiều.

Năng lực của Hư Nguyệt Hoa hắn là người biết rõ nhất, hắn tin rẳng dưới sự chỉ đạo của Hư Nguyệt Hoa thì Lưu Xà sẽ ngày một thay đổi. Điều khiến Diệp Mặc lo lắng lớn nhất lại không phải là việc xây dựng ở Lưu Xà hay sự phát triển của dược phẩm Lạc Nguyệt, hắn tin rằng với sự lãnh đạo của Hư Nguyệt Hoa và Ninh Khinh Tuyết thì hai bên đều sẽ không có vấn đề gì.

Điều khiến Diệp Mặc lo lắng nhất lại chính là việc về lãnh thổ của Lưu Xà, cái này còn liên quan đến hai nước HP và KL. Nếu như muốn mở rộng Lưu Xà, thậm chí phải mua đất từ phía Hoa Hạ.

Nơi này cũng không phải là Tu Chân Giới, mặc dù nơi này cũng là nơi mà sức mạnh dựa vào nắm đấm, nhưng dù sao cũng vẫn có chút e dè.

Nếu như là ở Tu Chân Giới thì chỉ cần có bản lĩnh thì dù có làm kẻ khác phải diệt môn thì vẫn có người tới nhà chúc mừng. Tu Chân Giới, không có chuyện giúp người gặp nạn mà chỉ có cảnh thấy người gặp nạn thừa cơ hãm hại mà thôi. Bởi vậy chẳng may nếu HP không đồng ý, Diệp Mặc phải ra tay thì cho dù không có quần cộc chính nghĩa, cũng phải làm một chiếc áo sơmi có hai chữ chính nghĩa

Có điều Diệp Mặc mặc dù đến từ Tu Chân Giới nhưng tác phong của hắn luôn là nếu người không làm hại ta thì ta không hại người. Nếu người ta không muốn bán đất cho hắn thì lẽ nào hắn lại đánh người ta? Đó không phải là điều mà Diệp Mặc mong muốn.

Nhưng Diệp Mặc cũng hiểu rõ rằng, đất Lưu Xà này nếu không phải là Diệp Mặc hắn ra tay xây dựng công xưởng thì nơi này cũng chỉ là một khu đất không ai hỏi tới. Nếu hai nước HP và KL không muốn bán thì chắc chắn không phải là vì đất này rất quý mà vì muốn dựa vào điểm này để đạt được lợi ích lớn hơn.

Diệp Mặc lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này. Khi đã dứt bỏ được những tâm sự trong lòng, Diệp Mặc mới phát hiện ra hắn đã tới đất Hà Phong rồi.

Tới Hà Phong, Diệp Mặc ngoài việc đến nhà họ Viễn tìm kiếm chứng cớ thì còn muốn đến huyện Tây Đồng thăm bạn học của mình là Thi Tu. Lần trước Thi Tu được hắn giúp đỡ đã được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch huyện Tây Đồng rồi, mặc dù vẫn giữ chức trưởng phòng, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Viễn gia ở Hà Phong mặc dù không được nằm trong danh sách các đại gia tộc ở Hoa Hạ, nhưng lại đứng đầu ở Hà Phong, không có gia tộc nào ở đó sánh bằng. Có thể nói Hà Phong chính là địa bàn của Viễn gia, không ai có thể động tới nhà họ Viễn.

Sau khi Diệp Mặc tới Hà Phong, hắn không đi tìm Lý Xuân Sinh, dù hắn biết Lý Xuân Sinh là Phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân thành phố, nhưng hắn lại muốn xem có phải nói và làm đều như nhau không. Hắn muốn biết Thi Tu có phải là đã vững chân ở Tây Đồng hay không, hơn nữa Lý Xuân Sinh liệu có ủng hộ cậu ta hay không.

Mặc dù đưa Thi Tu về Tây Đồng, nhưng Diệp Mặc biết chuyện trong giới quan trường không phải đơn giản như những gì biểu hiện trên bề mặt. Một bước đi sai, hay bị kẻ khác ám hại thì con đường làm quan của Thi Tu sẽ chấm dứt. Chuyện này Diệp Mặc căn bản không có cách nào để giúp cậu ta, hoàn toàn dựa vào năng lực của cậu ấy mà thôi. Nhiều nhất hắn chỉ có thể trong khi Thi Tu không thể lăn lộn ngoài đời thì để cho cậu ta đi Lưu Xà mà thôi.

Muốn hỏi thăm xem Viễn gia ở chỗ nào thật quá đơn giản, ở Hà Phong có thể không biết Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố tên gì nhưng tuyệt đối không ai là không biết nhà họ Viễn.

Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc đã trở thành ngọn cờ đầu ở Hà Phong, là doanh nghiệp dược phẩm hàng đầu ở Châu Á.

Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc tọa lạc bên sông Ô Hà, điều khác biệt của tập đoàn này với những công ty khác là ở chỗ phía sau tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc chính là nhà của Viễn gia, đó là một biệt thự được xây dựng theo kiểu một trang viên rộng lớn. Biệt thự không chỉ rộng rãi mà nhà cửa bên trong được thiết kế giống như dinh cơ của các quan triều đình phong kiến ngày xưa. Điểm khác biệt duy nhất là biệt thự của Viễn gia còn lớn hơn nhiều dinh cơ của các quan chức phong kiến, hoặc cũng có thể nói là hiện đại hơn nhiều.

Diệp Mặc bước vào trụ sở làm việc của Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc. Đây là một tòa cao ốc 38 tầng, có thể nói nhìn vào vẻ đồ sộ của tòa nhà là có thể thấy được khí thế của Viễn gia.

Thực sự là như thế, ban đầu khi chọn địa điểm để xây dựng tòa nhà Viễn Bắc, Viễn Trí Dung đã gần như mời hết tất cả các thầy phong thủy của Hoa Hạ.

Sau khi tiếp thu ý kiến của lực lượng đông đảo các thầy phong thủy mới quyết định xây dựng tòa nhà Bắc Viễn 38 tầng ở bên bờ sông Ô Hà, hơn nữa còn lập nên một đàn phong thủy để đảm bảo cho sự thịnh vượng lâu bền của tập đoàn Viễn thị.

Sau khi tòa nhà Viễn Bắc được xây dựng, quả nhiên đã không làm Viễn Trí Dung phải thất vọng. Danh tiếng của tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc ngày càng lớn, thậm chí ba năm trước khi nghiên cứu sáng chế thành công một loại thuốc có tên "Cửu Tâm An Khẩu Phục Dịch", tập đoàn Bắc Viễn một bước đã trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất Châu Á, hiện nay không có bất kỳ ai có thể làm lung lay danh hiệu tập đoàn dược phẩm lớn nhất Châu Á của Bắc Viễn.

Một doanh nghiệp dược phẩm như vậy có thể nói trong nước không có gia tộc nào lại dám đắc tội. Muốn giao hảo còn khó thì còn ai muốn đắc tội với con rồng khổng lồ này đây?

Vậy mà lại vẫn còn một doanh nghiệp không hiểu tốt xấu phải trái, ỷ lại vào danh tiếng một cái Dưỡng Nhan Hoàn, không những không thèm để mắt tới Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc mà còn thẳng thừng lên tiếng đối đầu với tập đoàn này.

Về cuộc chiến giữa Dược phẩm Lạc Nguyệt và tập đoàn dược phẩm Bắc Viễn, rất nhiều doanh nghiệp chỉ là đứng một bên để xem cảnh huyên náo mà thôi. Bọn họ chỉ mong hai doanh nghiệp này đấu nhau. Tuy vậy đa phần các doanh nghiệp đều biết Dược phẩm Lạc Nguyệt mặc dù nổi danh nhờ vào công dụng thần kỳ của hai loại thuốc viên, nhưng nếu muốn đối đầu với tập đoàn dược phẩm Bắc Viễn thì họ vẫn còn kém xa.

Sự thật quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của số đông. Dược phẩm Lạc Nguyệt mới nổi được mấy tháng thì đã xảy ra vấn đề lớn. Dưỡng nhan hoàn xuất hiện tác dụng phụ, hơn nữa lại có thể hủy hoại dung nhan, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.

Đối với những chuyện này, những người trong ngành dược đều nói năng rất thận trọng, rất nhiều người đều hiểu là xảy ra chuyện gì, sự thật lại là một chuyện khác. Cũng có nhiều người bắt đầu cười nhạo Dược phẩm Lạc Nguyệt, một doanh nghiệp nhỏ bé mà lại dám đi đối đầu với một tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc, như thế chẳng phải là tìm đến chỗ chết hay sao?

Tập đoàn Viễn Bắc sở dĩ có thể trở thành cánh chim đầu đàn trong ngành dược Á Châu lẽ nào chỉ dựa vào sản phẩm hàng đầu của họ hay sao? Bộ máy quản lý của Dược phẩm Lạc Nguyệt vẫn còn non yếu, có những lúc sản phẩm tốt không có nghĩa là doanh nghiệp làm ra sản phẩm đó có thể tiến xa.

Khi Diệp Mặc bước vào gian phòng khách nguy nga của nhà họ Viễn thì trong phòng khách lúc này toàn là những vĩ khách quý, đa phần bọn họ là những doanh nghiệp y dược đến để lên tiếng ủng hộ tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc, còn có một số người là những người có vai vế lớn trong gia tộc họ Viễn, thậm chí còn có một số nhân vật quan trọng ở Hà Phong.

Mặc dù Diệp Mặc không quen biết những người này nhưng chắc chắn rất nhiều người đều là những doanh nghiệp hợp tác với dược phẩm Lạc Nguyệt. Diệp Mặc tàng hình đi vào thư phòng của Viễn Trí Dung, hắn biết rằng thông thường những người đó thường thích bàn luận những việc cơ mật trong thư phòng. Trong thư phòng của Viễn Trí Dung, Diệp Mặc làm một số dấu hiệu thần thức rồi lại sang phòng họp, làm tiếp một số kí hiệu thần thức rồi mới rời khỏi biệt thự nhà họ Viễn, hắn biết hiện giờ chính là lúc Viễn Trí Dung đang hài lòng tự mãn. Cho dù y không coi dược phẩm Lạc Nguyệt ra gì thì y cũng chẳng thể nào nói ra âm mưu ở chốn đông người như thế này.

- Chủ tịch Viễn, nếu như nước Hoa Hạ chúng ta không có Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc chống đỡ thì lần này chuyện của dược phẩm Lạc Nguyệt cũng chẳng khác nào làm mất mặt ngành dược phẩm ở Hoa Hạ ta.

Một người đàn ông to béo nâng một chén rượu nói lấy lòng Viễn Trí Dung.

Viễn Trí Dung cười tươi:

- Ha ha, hôm nay chúng ta không thảo luận về công ty khác, tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc sở dĩ có thể có được ngày hôm nay là chính nhờ vào uy tín. Những kẻ lừa bịp hãm hại người khác thì sớm muộn cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng, chuyện lừa gạt đó thì chỉ ảnh hưởng tới người tiêu dùng mà thôi. Đương nhiên, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố ông Ngưu luôn luôn ủng hộ tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc chúng tôi, cũng là một động lực để chúng tôi kiên trì đường lối vì nhân dân phục vụ. Chén rượu này tôi xin kính Chủ tịch Ngưu!

Nói xong, Viễn Trí Dung nâng chén rượu mời một người đàn ông trung niên đầu đã rụng hết tóc.

Người đàn ông trung niên lập tức nói:

- Chủ tịch Hội đồng quản trị Viễn khách khí rồi, việc kinh tế của Hà Phong chúng ta có thể tiếp tục duy trì tăng trưởng có liên hệ mật thiết với sự ủng hộ của tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc. Một doanh nghiệp dược phẩm lớn là do tích lũy bao nhiêu năm mà thành, đâu có đơn giản chỉ nói hưng thịnh là hưng thịnh được. Nhưng đáng tiếc là rất nhiều quan viên chúng tôi không nhìn về hướng phát triển lâu dài. Càng không đặt an nguy của người dân lên hàng đầu, hazz... Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Tôi đồng ý với phát biểu của Chủ tịch Ngưu, mặc dù lời nói của tôi rất sắc nhọn, nhưng là Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố ông Lý Xuân Sinh khi vừa mới đến Hà Phong đã muốn tiến cử dược phẩm Lạc Nguyệt. Mặc dù Phó chủ tịch huyện là vì sự phát triển kinh tế của Hà Phong nhưng dược phẩm Lạc Nguyệt tôi cảm thấy không thể tin được, quả nhiên, chưa được bao lâu dược phẩm Lạc Nguyệt đã xảy ra chuyện.

Lại là người đàn ông trung niên nhìn có vẻ rất chính trực lên tiếng.

Lúc này Chủ tịch ủy ban nhân dân Ngưu nâng chén nói:

- Lão Lưu tính tình bộc trực, hôm nay là yến tiệc nhà Chủ tịch hội đồng quản trị, chúng ta đừng bàn chuyện chính trị nữa, uồng rượu nào, uống rượu.

Mọi người cùng nâng cốc, tất cả chén rượu đều cạn sạch, không khí trên bàn rượu mỗi lúc lại càng thêm náo nhiệt.



Diệp Mặc tìm một quán rượu, thần thức của hắn lúc này tập trung vào dấu hiệu thần thức của mình, một khi có người chạm đến là hắn lập tức biết. Hắn tin hôm nay Viễn Trí Dung mời nhiều người đến như thế chắc chắn không đơn giản chỉ là chuyện uống rượu mà những người này nhất định đều là phe cánh của Viễn Trí Dung, sau tiệc rượu này là lúc bàn đến chuyện chính.

- Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn dùng gì?

Một cô em quầy ba xinh đẹp đến bên chỗ ngồi của Diệp Mặc, nũng nịu hỏi.

- Gì cũng được.

Diệp Mặc khoát tay nói.

- À…

Cô em này sửng sốt một lát, gì cũng được à? Quầy ba của họ có trên trăm loại rượu đủ các loại, hơn nữa giá cả lại chênh lệch rất lớn, gì cũng được rốt cuộc là rượu nào? Rượu nội địa hay là nhập khẩu? Vang đỏ hay rượu trắng? Đây chẳng phải là làm khó người ta hay sao?

- Cô cứ mang hai ly rượu Thanh Diệp Thanh Hoa là được rồi, tiền rượu của vị khách này tính vào tiền thanh toán của tôi nhé!

Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi đến ngồi bên bàn rượu và gọi cho Diệp Mặc một ly cocktail.

- Rượu Thanh Diệp Thanh Hoa?

Diệp Mặc sửng sốt một lát, hắn có một cây cỏ tên Thanh Diệp Thanh Hoa. Tại sao tên loại rượu này lại giống tên của cây cỏ kia đến vậy? Xem ra người phụ nữ trước mặt kia không phải là người tầm thường!