Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 531: Người quen cũ tới thăm



- Được, Phương Vĩ, dẫn toàn bộ những người Indonesia này đi. Phái người đưa bọn họ tới công trường lao động. Nếu lười biếng thì không có cơm ăn. Nếu muốn bạo động, trực tiếp giết chết.

Đối với những người này, Diệp Mặc không có bất kỳ sự thông cảm nào.

- Vâng, anh Diệp...

Phương Vĩ nhanh chóng dẫn David và Lý Lãm cùng đi xuống.

Diệp Mặc vừa đi lên bến tàu, đám người Hư Nguyệt Hoa nhận được tin tức, đã sớm chờ hắn ở bến tàu từ lâu. Không ai nghĩ ra, cục diện nghiêm trọng như thế, sau khi Diệp Mặc trở về, lập tức liền biến mất. Chẳng những giải quyết được hạm đội tới xâm lấn, còn bắt được gần hai ngàn người, đồng thời mang về một hạm đội. Tuy rằng rất nhiều người không nói gì, nhưng lúc này Diệp Mặc ở trong mắt bọn họ đã là một tồn tại không gì không thể làm được.

- Diệp Mặc...

Đôi mắt Ninh Khinh Tuyết có hơi đỏ. Cô đi tới, kéo lại tay Diệp Mặc nhưng không nói gì thêm. Cô biết nếu đám cường đạo này thật sự đổ bộ, cô chỉ có thể tự sát. Bằng không nếu dung mạo của cô lọt vào trong mắt đám người xâm lấn này, căn bản không có may mắn thoát khỏi. Cô tin tưởng, nếu đây hạm đội đã đến đây, cho dù cô dùng máy bay rời khỏi, cũng sẽ bị đạn đạo đánh hạ.

- Chúng ta trở về rồi nói sau.

Diệp Mặc vỗ vỗ vào tay Ninh Khinh Tuyết, trong lòng có chút áy náy. Không ngờ hắn không thể khiến người sống bên cạnh hắn được an toàn.

- Tam Đao, anh dẫn người áp giải những tù binh này đến công trường làm việc. Quách Khởi, anh phụ trách sửa lại toàn bộ quân hạm một chút, sau đó quay trở về báo cáo. Tư lệnh Hoàng, anh cùng tôi đến phòng họp.

Tuy rằng trong lòng Diệp Mặc phẫn nộ, nhưng hắn biết hiện tại không phải lúc đi trả thù.

Bất kỳ thế lực nào muốn nhận được ưu đãi từ Lạc Nguyệt, bọn họ cứ chờ đấy. Hắn nhất định sẽ tới thăm đáp lễ từng người một.

Phòng họp lại tụ tập dưới một mái nhà. Tuy nhiên khác với lúc trước, khi Diệp Mặc trở lại, dường như tất cả mọi người đều có chủ kiến.

- Tôi giới thiệu với mọi người một chút. Vị này chính là tiên sinh Hoàng Ức Niên, là Tư lệnh hải quân của Lạc Nguyệt Thành chúng ta sau này.

Diệp Mặc chỉ vào Hoàng Ức Niên giới thiệu một lần, sau đó lại giới thiệu những người còn lại đang ngồi ở đó.

- Trận đánh lần này chính là do công ty Lam Quang Nam Phi và một vài hải tặc không có danh tiếng. Người thật sự đứng phía sau là Indonesia. Vừa rồi tôi đã xem qua bản đồ biển. Thật ra Indonesia cách chúng ta rất gần.

Diệp Mặc nói xong, lại thoáng nhìn những người đang ngồi nói:

- Mọi người có ý tưởng và biện pháp gì, đều có thể nói ra.

Hư Nguyệt Hoa hiểu được ý của Diệp Mặc. Cô biết, bề ngoài Diệp Mặc có vẻ rất bình thản, nhưng một khi có người xâm phạm đến hắn, hắn sẽ không chút lưu tình chém tận giết tuyệt. Tuy rằng không thể nói hắn là người có lòng dạ nham hiểm, nhưng cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay.

- Tôi đề nghị chúng ta tuyên bố chúng ta đang điều tra người khởi xướng sự kiện lần này. Sau này với nước Mỹ cũng vậy, tuyên bố bảo lưu giải quyết bằng vũ lực. Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của chúng ta là thành lập Lạc Nguyệt, không phải là đánh giặc.

Hư Nguyệt Hoa nói đầu tiên.

Diệp Mặc gật đầu.

- Tôi đồng ý với ý của chị Nguyệt Hoa. Lúc này không phải là thời điểm để chúng ta làm những việc không cần thiết. Hơn nữa chúng ta tạm thời không có thực lực đó. Giải quyết bằng vũ lực là việc nhất định. Cho nên trước có thể bảo lưu giải quyết bằng vũ lực. Họ muốn giả vờ là hải tặc, chúng ta tạm thời cứ cho rằng đó là hải tặc là được.

Kế tiếp mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, đưa ra các ý kiến xây dựng. Diệp Tinh đưa ra ý tưởng đầu tiên là thành lập hệ thống phòng ngự trên không. Diệp Mặc không ngờ được, lúc này hắn mới ra ngoài thời gian chỉ hơn một tháng đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Diệp Mặc biết, đây là tiền, rất nhiều tiền.

Cuối cùng, mọi người đề ra nhiệm vụ chủ yếu của từng người trong hội nghị. Hư Nguyệt Hoa và Tàng Gia Nghiêm phải chịu trách nhiệm về xây dựng Lạc Nguyệt Thành. Diệp Tinh dẫn dắt một số người, ngoại trừ thiết kế Lạc Nguyệt Thành ra, còn tiến hành khai thác và phát triển vũ khí phòng ngự cho Lạc Nguyệt Thành. Hứa Bình và Quách Khởi vẫn phụ trách xây dựng lục quân. Hoàng Ức Niên phụ trách xây dựng hải quân. Lý Tam Đao và Phương Vĩ phụ trách ổn định trị an trong Lạc Nguyệt Thành hiện nay.

Ninh Khinh Tuyết và Lạc Phi phụ trách toàn bộ về lưu chuyển tài vụ của Lạc Nguyệt Thành. Đây là chuyện trọng yếu nhất. Mỗi một đồng dùng vào chỗ nào, xây dựng chỗ nào còn cần thêm bao nhiêu tiền, Ninh Khinh Tuyết nhất định phải biết trước tiên.

Tuy rằng Diệp Mặc đứng giữa đặt kế hoạch, nhưng chuyện của hắn cũng không ít. Bởi vì viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt lại có người đến khám bệnh.

Sau khi tan họp, Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết đang chuẩn bị nói chuyện với nhau, Lạc Phi và Lạc Nguyệt lại tới.

- Diệp Mặc, tôi phải rời khỏi Lạc Nguyệt rồi. Đã đến lúc phải tạm biệt anh.

Lạc Nguyệt thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết ở cùng một chỗ, biết bọn họ có lời muốn nói, nên dứt khoát trực tiếp nói ra đề nghị của mình. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Cô phải đi sao? Vì sao? Bởi vì trong cơ thể cô có cấm chế nội khí sao? Tôi nghĩ hiện tại tôi hoàn toàn có khả năng giúp cô loại trừ được nó, chỉ cần cô muốn.

Diệp Mặc biết cơ thể đệ tử nội Ẩn Môn đi ra đều có một loại cấm chế nội khí. Nếu nói ban đầu hắn chỉ nắm chắc được 80% thì hiện tại sau khi hắn đã luyện khí tầng thứ năm, trên cơ bản đã có thể nắm chắc tới một trăm phần trăm.

Lạc Nguyệt lắc đầu.

- Cám ơn anh, nhưng tôi nhất định phải trở về một chuyến. Thời hạn ba năm đã sắp tới. Thứ nhất, tôi thấy lo lắng cho tiểu sư muội Lạc Huyên. Thứ hai nếu cả tôi và sư muội Lạc Phi đều không trở về, sư phụ tôi sẽ rất thương tâm.

Nếu Lạc Nguyệt đã nói như vậy, Diệp Mặc không khuyên nữa. Hắn để Lạc Phi tiễn chân Lạc Nguyệt. Hắn khẽ thở dài, nhưng cũng không có cách nào khác. Kỳ thật hắn đã tìm thấy được bí mật trong ní la kinh kia. Cho dù ní la kinh thật sự không bị mất, mà bị Lạc Nguyệt mang về, cũng không có bất kỳ tác dụng gì khác.

Nhưng Diệp Mặc không có khả năng nói ra lời này. Điều này liên quan đến bí mật lớn giữa hắn và Lạc Huyên. Một khi nói ra, vậy chẳng khác nào Lạc Huyên phản bội sư môn.

...

Theo thông báo Lạc Nguyệt Thành tuyên bố ra ngoài, đồng thời đưa ra quyết định bảo lưu vũ lực, lập tức lại một lần nữa thu hút sự chú ý của toàn cầu. Sự tập trung chú ý trước kia đối với Lạc Nguyệt còn chưa tiêu tan, Lạc Nguyệt lại lần nữa thu hút ánh mắt của mọi người.

Truyền thông đưa tin đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Lạc Nguyệt Thành thậm chí có lực lượng của chính mình chống lại sự tấn công của một hạm đội, thậm chí còn khiến toàn quân của hạm đội này bị diệt. Không ai biết Lạc Nguyệt Thành đã làm như thế nào. Thành chủ Lạc Nguyệt Thành lập tức càng trở nên thần bí.

Tức giận nhất đương nhiên là nước Mỹ. Khi nước Mỹ biết được là Indonesia tấn công Lạc Nguyệt Thành, tức giận đến mức cái mũi thiếu chút nữa thì bị lệch. Bọn họ thật vất vả tạo ra môi trường xây dựng Lạc Nguyệt Thành hăng say như thế, mà thiếu chút nữa thì bị phá hủy. Phải biết rằng nước Mỹ hy vọng có được Dược phẩm Lạc Nguyệt có thể nói là hơn cả máy bay mất tích ở Thái Bình Dương, thậm chí là các nhà khoa họ đã bị đế quốc mặt trời đen bắt cóc.

Thứ người Mỹ muốn lấy được nhất không phải là Mỹ Nhan Hoàn mà là Kiện Thể Hoàn. Sau khi bọn họ làm thí nghiệm kiểm tra phát hiện Kiện Thể Hoàn chẳng những có thể nâng cao tinh thần và thể lực và sức chiến đấu cho quân nhân, hơn nữa còn không hề có tác dụng phụ. Thậm chí còn có thể kéo dài tuổi thọ. Bản thân loại thuốc này đã vi phạm kiến thức thông thường. Bọn họ căn bản cũng không có biện pháp biết được vì sao lại như vậy.

Điều người Mỹ muốn chính là một khi bọn họ chiếm được phương pháp chế tạo Kiện Thể Hoàn, như vậy sẽ nâng cao quân đội nước Mỹ lên vô số cấp bậc. Nhưng nếu mua nó trong thời gian dài, chính nước Mỹ cũng không mua nổi. Hơn nữa hiện tại Dược phẩm Lạc Nguyệt còn hạn chế số lượng Kiện Thể Hoàn bán ra. Thỉnh thoảng có đưa ra thị trường, nhưng giá cả lại quá đắt.

Cho nên đối với Kiện Thể Hoàn, bọn họ ở trong tình thế bắt buộc. Đúng lúc Dược phẩm Lạc Nguyệt muốn chuyển đến Senna. Điều này đối với bọn họ mà nói quả thực chính là cơ hội tốt nhất. Loại cơ hội này bọn họ sao có thể để Indonesia nhỏ này phá hỏng.

Nhưng khi lời cảnh cáo của bọn họ qua giới ngoại giao vừa mới đến Indonesia, hạm đội Indonesia đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tuy rằng đây là hy vọng của người Mỹ, nhưng bọn họ lại đa nghi như Tào Tháo. Lạc Nguyệt vừa mới đưa công ty đến mà thôi. Bọn họ dựa vào cái gì để có thể đánh bại một hạm đội là tập hợp của lính đánh thuê? Điều tra, nhất định phải điều tra. Bao gồm bất kỳ chi tiết nào đánh bại hạm đội này, đều nhất định phải điều tra rõ ràng.

Diệp Mặc dự định chờ Indonesia cho máy bay qua, hắn sẽ lập tức đánh. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, tròn một tuần trôi qua, Indonesia vẫn không hề có động tĩnh. Thật ra khắp nơi đã phái phóng viên, gián điệp tới. Hơn nữa những người tới tìm hiểu tin tức càng ngày càng nhiều.

Đối với những người này Diệp Mặc chỉ có một mệnh lệnh, bắt toàn bộ đi xây dựng Lạc Nguyệt, thấy người nào phản kháng, giết chết không cần luận tội.

Diệp Mặc đưa ra quyết sách đầy quyết đoán khiến rất nhiều người chuẩn bị đến Lạc Nguyệt với ý xấu đều tạm thời dừng bước. Sau khi Lạc Nguyệt Thành được hãng truyền hình Colombia thông báo về thần tích chữa bệnh, lại có một đài truyền hình nổi tiếng truyền ra tin tức Lạc Nguyệt Thành ngược đãi tù binh, coi rẻ nhân quyền.

Tuy rằng Lạc Nguyệt Thành trông giữ nghiêm ngặt, nhưng bây giờ còn đang trong giai đoạn xây dựng, có rất nhiều thứ không có khả năng để ý hết. Hãng truyền hình ABC của nước Mỹ đã chụp được một vài tấm ảnh ở công trường làm việc. Rất nhiều tấm ảnh đều là binh lính và thủy thủ bị Lạc Nguyệt Thành bắt làm tù binh.

Tuy nhiên đối với điều này Diệp Mặc lại ngoảnh mặt làm ngơ. Người Mỹ muốn dựng đền thờ, vừa yêu cầu Lạc Nguyệt Thành phóng thích tù binh, lại vừa thầm hận hãng truyền hình ABC của nước Mỹ nhiều chuyện. Đối với nước Mỹ mà nói, tù binh càng nhiều, việc xây dựng Lạc Nguyệt càng nhanh, thời gian bọn họ làm chủ Lạc Nguyệt càng rút ngắn.

Cho nên tuy rằng nước Mỹ tùy tiện nói một chút, nhưng không thấy có chút động tĩnh nào.

Mà đối với diễn xuất này của nước Mỹ, lập tức liền có người không thoải mái. Rất nhanh ảnh chụp về tất cả thông tin về đại quân của nước Mỹ ngược đãi tù binh Iraq bị truyền ra. Đồng thời còn soạn văn bản chỉ rõ, cái gì là ngược đãi tù binh. Đây mới là ngược đãi tù binh.

Ở Đài Loan, một người Hoa đã phát ra một quyển sách. Trong cuốn sách đã vạch rõ kẻ thật sự ngược đãi tù binh chính là người Mỹ. Bọn họ xâm lấn quốc gia khác, bắt binh lính quốc gia khác, sau đó còn ngược đãi. Trong khi khác với bọn họ, Lạc Nguyệt chỉ tự bảo vệ mình mà thôi. Tù binh của Lạc Nguyệt là hải tặc đã xâm lấn địa phận của bọn họ. Lạc Nguyệt không giết bọn họ đã là khai ân. Tác giả của bài văn này còn chỉ rõ, Lạc Nguyệt đả kích nghiêm trọng hải tặc vùng Xô-ma-li, đưa ra những công hiến phi thường cho sự nghiệp hàng hải.

Đối với trận đấu miệng này, Diệp Mặc không để ý. Hiện tại hắn không có tâm tình quan tâm tới việc này. Hắn cần làm gì vẫn đi làm cái đó.

Điều khiến Indonesia thất vọng chính là, trò nịnh bợ của bọn họ dường như nịnh không được tốt lắm. Người Mỹ chỉ tuyên bố vài câu suông như vậy rồi thôi, không phái binh, thậm chí cũng không áp dụng bất kỳ biện pháp gì.

Xem ra trông cậy nước Mỹ thực sự không có triển vọng. Nhưng bọn họ lại không dám công khai xuất binh đi chiếm đóng Lạc Nguyệt. Nếu có thể công khai xuất binh, bọn họ đã không cần phải mượn danh nghĩa hải tặc.

Mấy ngày nay Diệp Mặc hơi bận. Tuy rằng Lạc Nguyệt Thành là do Diệp Tinh thiết kế, Hư Nguyệt Hoa xây dựng, nhưng sau này cần phải bày trận. Hắn vẫn phải đi xung quanh nhìn xem có chỗ nào cần sửa chữa hay không. Hôm nay Diệp Mặc vừa tới bến tàu nơi hải quân đang luyện binh, Phương Vĩ liền vội vàng chạy tới kêu lên.

- Anh Diệp, có một người nói là bằng hữu của anh. Cô ấy đang chờ anh ở phòng khách.