Diệp Mặc một mình lúc trở lại, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều. Cho dù dọc đường đi phải thu thập thêm một ít dược liệu, hắn cũng chỉ mất ba ngày đã về tới chỗ ở của mình Lưu Xà.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt hắn quả thực khiến Diệp Mặc lửa giận ngùn ngụt, mới hai mươi ngày mà chỗ ở của hắn đã bị làm cho không còn hình dáng, khắp nơi là tường đổ vách nát. Đây cũng không phải là cái chính, thứ chủ yếu nhất là miếng đất hắn khai hoang dùng để gieo trồng 'Cỏ Ngân Tâm', hiện tại hoàn toàn bị hủy hoại không còn hình dáng gì nữa.
"Rầm" một tiếng, Diệp Mặc một cước đá trúng một khối đá lớn, khí vận chuyển dưới chân, khối đá kia không ngờ bị đá vỡ như vậy.
Hiện tại thứ hắn thấy đáng quý nhất chinh là chút 'Cỏ Ngân Tâm " này, hơn nữa miếng này hắn một lần liền gieo trồng mười chín hạt mầm. Nhưng hiện tại chỗ gieo trồng 'Cỏ Ngân Tâm' lại bị hủy thành cái dạng này, Phương Nam đã làm gì?
Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị đi Lưu Xà tìm Phương Nam, một bóng người vội vã chạy tới, nhìn thấy Diệp Mặc đứng trước đống đổ nát, vội vàng đi vào cung kính nói:
- Anh Diệp, anh Nam bảo tôi đứng ở chỗ này chờ anh, anh cuối cùng đã trở lại.
Đây là người thanh niên hơn hai mươi tuổi, hơn nữa Diệp Mặc còn quen gã ta, chính là lúc trước hắn vừa mới nhìn thấy Phương Nam, là Thạch Đầu đứng ở phía sau Phương Nam.
Diệp Mặc đè nén lửa giận trong lòng, địa vị 'Cỏ Ngân Tâm' ở trong lòng hắn so với bất kỳ cái gì đều quan trọng hơn hết, hiện giờ không ngờ một cái đã bị hủy một nửa, hắn sao có thể không phẫn nộ. Tuy rằng phẫn nộ, hắn vẫn nhịn xuống, hắn không phải là người không biết rõ ràng tình trạng liền phát hỏa, một khi biết rõ tình trạng, hắn sẽ cần người đền mạng 'Cỏ Ngân Tâm ' đấy.
Thạch Đầu thấy Diệp Mặc sắc mặt không vui, khẩn trương nói:
- Anh Diệp, sau khi anh đi rồi, bởi vì ích lợi 'Thập tam thái bảo' lưu lại, anh Nam và Hà bang một bang phái khác ở Lưu Xà đã xảy ra xung đột. Vốn anh Nam cũng sẽ không sợ Hà bang kia, nhưng bang phái kia lại không nói đạo nghĩa giang hồ, cấu kết 'Phi bang" đã phát động đột nhiên tập kích đối với chúng tôi.
- Anh Nam trọng thương, được các anh em mang đến nơi đây chữa thương, nhưng vẫn bị Hà bangkia và Phi bang vây giết, kết quả chỉ có mấy người anh em mang theo anh Nam phá vây. Anh Nam bảo tôi ở chỗ này chờ anh Diệp, anh ấy nói xin lỗi anh Diệp.
Diệp Mặc nghe xong lời Thạch Đầu nói thì sắc mặt xanh mét, sau một lúc lâu không có trả lời.
Hắn hiểu được nếu Phương Nam không đến miếu này, có lẽ 'Cỏ Ngân Tâm' của hắn cũng sẽ không bị phá hủy. Phương Nam người này chắc có lẽ không dùng loại biện pháp này để Diệp Mặc giúp đỡ, nếu Phương Nam sự thật dùng loại biện pháp này để Diệp Mặc căm tức Hà bang kia, sau đó lại khiến hắn ra tay diệt Hà bang kia, Diệp Mặc hắn càng không ngại đem 'Phác đao hội ' diệt luôn.
Diệp Mặc đi vào trong sân, miếng đất của mình đã bị giẫm đạp rối tinh rối mù, tuy nhiên Diệp Mặc vẫn tìm được mấy hạt mầm. Tìm được mấy hạt mầm tâm tình Diệp Mặc đã bình tĩnh lại.
Hắn hiện tại đã hiểu được nếu không có sự tình này phát sinh, nơi này cũng không cách nào gieo trồng 'Cỏ Ngân Tâm' được, bởi vì hắn tìm được mấy hạt mầm đều bị mục nát, căn bản không có dấu hiệu nẩy mầm. Xem ra này 'Cỏ Ngân Tâm' vẫn là cần một chỗ đặc biệt để có thể gieo trồng, không biết cái tiểu viện lúc trước mình ở sao lại có thể gieo trồng 'Cỏ Ngân Tâm'.
Diệp Mặc quay đầu lại nói của Thạch Đầu, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.
...
Phương Nam hiện tại có thể nói là nghèo túng cực kỳ, chỉ có điều ở trong một sơn động hẻo lánh, bên người bao gồm cả Thạch Đầu chỉ có sáu người.
Thấy Diệp Mặc tiến vào, Phương Nam giãy dụa đứng lên, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Gã ta từ lời dặn dò của Diệp Mặc liền hiểu được, miếng đất đó đối với Diệp Mặc rất quan trọng. Nhưng mình chẳng những không bảo vệ nó, hơn nữa còn bởi vì mình mà bị phá hủy. Nếu thêm một lần nữa, Phương Nam tuyệt đối sẽ không để thủ hạ của mình dẫn gã ta đi vào trong đó tránh né nữa.
Thấy Phương Nam phải giãy dụa mới đứng lên được, Diệp Mặc nhìn Phương Nam phát ra nét hổ thẹn từ nội tâm, khoát tay áo nói:
- Chuyện này không liên quan tới cậu, tôi sẽ giúp cậu xem vết thương trước đã.
Phương Nam bị trúng đạn, mặc dù trúng liền hai phát, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói căn bản không phải vấn đề. Không đầy nửa giờ, hắn đã đem vết thương của Phương Nam toàn bộ xử lý tốt.
- Tôi muốn đi Lưu Xà một chuyến, xem là ai phá hủy đồ của tôi. Cậu cứ ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi tối có thể trở về Lưu Xà rồi.
Diệp Mặc thấy Phương Nam đã không có vấn đề, đứng lên rời đi, tuy nhiên những lời nói ra lại lạnh như băng.
Phương Nam lập tức nói:
- Anh Diệp, sự tình là do Phương Nam tôi dẫn đến, cho dù chết, tôi cũng không thể để anh Diệp đi Lưu Xà, mà tôi lại ngủ ở chỗ này.
Diệp Mặc thản nhiên cười
- Nếu như vậy, cậu cùng đi với tôi đi.
Với hắn mà nói, những kẻ liều mạng tạo thành bang phái, hắn còn thật không có để vào mắt. Phương Nam cùng hắn đi, cũng sẽ không có vấn đề gì.
...
Lưu Xà.
Hoá ra chỗ ở thuộc sở hữu của Phương Nam, lúc này người ngồi bên trong cũng không phải Phương Nam, mà là một đại bang phái khác ở Lưu Xà. Tuy nhiên ngoại trừ Hà bang kia, Phi bang luôn luôn ở biên giới Philippines và Hoa Hạ cũng có mặt tại đây
- Phương Nam bên Hội Phác Đao kia, tôi sớm đã nhìn không thuận mắt rồi, mặc dù không xử lý nó, nhưng lần này đưa nó đuổi ra khỏi Lưu Xà, tôi trong lòng cũng thấy vui sướng. Lần này thật sự là nhờ ông chủ Phác rồi, nào, tôi đại diện bang mời anh một ly.
Lão đại của Hà bang nói giọng Hoa ngữ.
- Được, tuy nhiên về sau chúng ta cũng muốn ở Lưu Xà kiếm sống, kính xin hội trưởng Vương chiếu cố một phần.
Lão đại Phi bang ngồi đối diện với Hà bang cũng là một một người da đen, mặc dù nói Hoa ngữ, nhưng có chút nói lắp. Hắn đương nhiên cũng muốn đến Lưu Xà kiếm sống, không nói Hoa ngữ là không làm gì được
Người được gọi là hội trưởng Vương cười ha hả nói:
- Đâu có, đâu có. Phương Nam để lại đất và kinh doanh, chúng ta mỗi người một nửa, việc này trước kia cũng đã nói rõ rồi.
Hội trưởng Vương chính là Vương lão đại hiện nay của Hà bang, gã không thích người khác gọi ông ta là bang chủ, mà là thích mọi người gọi ông ta là hội trưởng.
Cốc uống rượu được lần lượt thay đổi, không khí trên bàn đá náo nhiệt tới cực hạn.
"Bang bang " hai cái thanh âm không phối hợp đã cắt đứt sự náo nhiệt. Hai thi thể đã rơi trên bàn uống rượu của hội trưởng Vương của Hà bang và bang chủ Phi bang, mà hai người này cũng chính là hai gã đứng bên ngoài của Hà bang
Ở một giây phút đó, toàn bộ phòng đều tĩnh lặng lại, tuy nhiên rất nhanh mấy chục người trong phòng đã phản ứng lại, đều bắt đầu tìm đồ nghề chuẩn bị chiến đấu.
- Mày là ai? Vì sao vô duyên vô cớ giết người của tao?
Hội trưởng Vương bên Hà bang đã đem tay đặt trên khẩu súng lục giơ lên, bất kể là nói chuyện hợp không hợp, người này giết người của ông ta, nhất định phải đền mạng.
Diệp Mặc lạnh lùng cười, nhìn lướt qua người trong phòng, tổng cộng có bốn mươi năm mươi người, người da đen cũng có mười mấy người, còn có hai gã da trắng. Rồi mới lên tiếng:
- Tao chính là người sống trong cái miếu kia, có phải do tụi mày phá không?
Suy nghĩ cả nửa ngày, không ngờ là vì một cái miếu đổ nát, hội trưởng Vương sắc mặt tối sầm, súng trong tay đã rút, đưa ra
- Các anh em, cùng tiến lên, giết tên ngu ngốc này cho ta.