- Chẳng lẽ Lạc Nguyệt lại muốn đem Đông Nam Á trở thành bồn tắm của họ sao? Hay là bọn họ muốn đánh vỡ hòa bình thế giới một lần nữa, phát động cuộc chiến tranh thế giới thứ ba? Bọn họ đang giẫm lên hòa bình thế giới, giẫm lên chủ quyền, giẫm lên sự phát triển của thế giới.
Đại biểu Lyes của nước Mĩ đột nhiên đứng dậy tức giận nói, vì kích động, đến ngồi cũng ngồi không yên.
Lyes vốn là quân sư riêng của tổng thống Kenlao, bây giờ Kenlao mất chức rồi, ông ta chẳng những không mất thế lực mà còn trở thành đại biểu của Mĩ ở Liên hợp quốc. Lời nói của ông ta trực tiếp chỉ rõ Lạc Nguyệt dày xéo toàn bộ Liên hợp quốc
Sắc mặt Cơ Phiên có chút khó coi liếc nhìn Lyes, Lyes trực tiếp biểu lộ mình không được làm gì, nói ông là một Trưởng ban thư ký hữu danh vô thực.
Nhưng Stefan cũng biết rõ ý của Lyes, ông ta chính là muốn mượn hội Liên hợp quốc tiến quân Lạc Nguyệt, tốt nhất là liên hợp toàn thế giới cùng nhau xuất quân đến Lạc Nguyệt.
Mặc dù gã cũng rất căm tức sự kiêu ngạo của Lạc Nguyệt, nhưng thành chủ của Lạc Nguyệt lại là một người điên, khi mọi người cho rằng anh ta sẽ không tấn công, thì anh ta lại tuyên chiến. Khi mọi người cho rằng anh ta tuyên chiến để uy hiếp Indonesia thỏa hiệp, thì anh ta lại bắt đầu khai chiến rồi. Đợi khi hội Liên Hợp quốc ngồi xuống thảo luận về đối sách, thì bọn họ đã tiêu diệt 90% lực lượng của Indonesia rồi, chiếm lĩnh đảo Bali, thậm chí đã chuẩn bị động đến đảo Java rồi.
Tốc độ của bọn họ nhanh đến hoa cả mắt, Stefan thậm chí cho rằng sau khi hội nghị này kết thúc, Lạc Nguyệt phải chăng đã chiếm lĩnh được Gaya rồi.
Cho dù là biết rõ có khả năng như vậy, Stefancũng không thể tùy ý tuyên bố liên hiệp toàn cầu tuyên chiến với Lạc Nguyệt. Gã và Lạc Nguyệt không giống nhau, Lạc Nguyệt không có lý trí, nhưng gã thì lại lý trí.
Bây giờ Lạc Nguyệt có vũ khí hạt nhân, một khi thực sự cần chọn biện pháp với Lạc Nguyệt, trong khi Lạc Nguyệt vội vã, đâu đâu cũng có đầu đạn hạt nhân, vậy không phải là chiến tranh thế giới mà là tận thế rồi.
Cho nên gã phải giải quyết tốt chuyện này, hơn nữa còn phải cho Lạc Nguyệt biết, về sau vũ khí hạt nhân cũng không thể tùy tiện lấy ra để uy hiếp người khác được.
Giống như toàn thế giới đều chứa bom hẹn giờ, mà loại bom điều khiển từ xa này lại không giống như loại bom trong tay Lạc Nguyệt. Mặc dù gã rất muốn khiến Lạc Nguyệt biến mất, nhưng gã vẫn không thể không nói với Lạc Nguyệt:
"Đại ca, loại điều khiển từ xa này chỉ cần thu cẩn thận vào là được rồi. Ngàn vạn lần đừng tùy tiện lấy ra như vậy nữa, như vậy sẽ hù chết người đấy."
Nếu như là nước khác có vũ khí hạt nhân, cũng không cần nói lời này, nhưng Lạc Nguyệt lại là một tên chính trị ngu ngốc, không có bất kỳ một lý thuyết lí luận nào, mà còn cố tình làm rối tinh rối mù lên, điều này thực sự làm hao tâm tổn trí quá.
Câu nói của Lyes khiến cho mọi người xôn xao, mặc dù đại đa số đều ủng hộ xuất quân Lạc Nguyệt, nhưng rất nhiều người không dám nói ra, bọn họ đều biết tâm can của Lạc Nguyệt. Người ta có hệ thống đạn đạo Châu Tế chuẩn xác, hơn nữa lại có hệ thống gây nhiễu hùng mạnh. Đương nhiên những cái này không quan trọng, quan trọng là người ta có tính khả năng rất lớn, có thể thông qua trang bị đạn đạo chuẩn xác hùng mạnh, phóng ra vũ khí hạt nhân của mình.
Nếu để cho Lạc Nguyệt biết có người tán thành công kích Lạc Nguyệt, quả bom thứ nhất của Lạc Nguyệt sẽ vùi đầu vào địa bàn của bọn họ thì xong đời rồi. Cho nên bọn họ chỉ biết bỏ phiếu tán thành, để bọn họ giống như Lyes, đứng dậy thẳng thắn phản đối Lạc Nguyệt như vậy tuyệt đối không thể được.
Một khi đã nói như vậy, không phải Lạc Nguyệt có thể sẽ biết, mà là Lạc Nguyệt chắc chắn sẽ biết. Bởi vì bây giờ Lạc Nguyệt cũng là một đại biểu của hội Liên Hợp quốc, chỉ có điều vị đại biểu kia sau khi đến thì vẫn chưa nói chuyện mà thôi. Sợ rằng hội nghị quyết định lập tức tấn công Lạc Nguyệt, anh ta cũng chỉ cười, không nói đến nửa câu. Chỉ cần nhìn hành động này của anh ta, liền biết được Lạc Nguyệt căn bản là người không có tài, đến một nhân tài ngoại giao trụ tại Liên Hợp quốc mà cũng không phái ra được.
Đại biểu này của Lạc Nguyệt vẫn là sau khi liên quân tấn công Lạc Nguyệt mới thiết lập ra, Lạc Nguyệt vẫn đang dưới sự mời mọc nhiệt tình và yêu cầu của hội Liên Hợp quốc, mới miễn cưỡng gia nhập Liên Hợp quốc, cử ra đại biểu tên Mạc Hải.
Mạc Hải tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, sớm đã biết Diệp Mặc, hơn nữa đã từng là người trong ban chấp hành tập đoàn Mạc Thị ở Hồng Kông. Chỉ có điều sau khi Mạc Hải đem toàn bộ tập đoàn Mạc Thị ở Hồng Kông gia nhập vào Lạc Nguyệt, y được Hư Nguyệt Hoa trọng dụng, nhanh chóng trở thành đại biểu của Lạc Nguyệt trong hội Liên Hợp quốc.
Y không nói lời nào không có nghĩa là y không hiểu, không biết gì. Nhiều năm bon chen trong thương trường, lừa gạt người ta, Mạc Hải sớm đã biết bây giờ Lạc Nguyệt đang khi dễ kẻ khác, bản thân phải khiêm tốn, tốt nhất là giả ngu, cái gì có thể không nói thì đừng nói. Muốn cho tất cả mọi người biết Lạc Nguyệt thực sự không có nhân tài nào, Mạc Hải y cũng là một trong số đó.
- Mạc tiên sinh, Lạc Nguyệt phủ nhận sự hòa bình của thế giới, cưỡng ép giẫm lên toàn bộ lãnh thổ và chủ quyền của nước khác, tôi rất muốn biết lá cờ hòa bình của Lạc Nguyệt vẫn giơ cao nhưng tại sao lại làm ra hành động như này? Tôi rất không hiểu. Không biết Mạc tiên sinh là đại biểu của Lạc Nguyệt, có thể nói đôi lời giải thích về chuyện này hay không?
Stefan mặc dù biết người đại biểu của Lạc Nguyệt này ngoại trừ một số lời nói chính phủ ra, từ trước đến nay chưa từng phát biểu qua, nhưng chuyện này y không thể không lên tiếng được.
Mạc Hải gật gật đầu đứng dậy nói:
- Lạc Nguyệt chúng tôi từ trước đến nay đều yêu chuộng hòa bình, điều này tôi đã nói nhiều lần rồi, về phần nguyên nhân của chiến tranh lần này tôi không nói mọi người cũng biết. Nhưng để đưa ra một câu trả lời làm hài lòng tất cả những vị bằng hữu đang ngồi ở đây, không biết tôi có thể rời khỏi đây một chút được không, bàn bạc thống nhất với thành chủ của chúng tôi một chút, sau đó trả lời câu hỏi của Trưởng ban bí thư Stefan được không?
- Đương nhiên có thể, mời Mạc tiên sinh cứ tự nhiên.
Stefan không do dự mà đồng ý ngay câu nói của Mạc Hải, đối với gã mà nói quan điểm của Mạc Hải không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại lại ảnh hưởng đến cảm xúc và quyết định của mọi người.
Mạc Hải đi vào phòng nghỉ, và chỉ yêu cầu một tách cà phê, sau đó châm một điếu thuốc. Trừ những thứ đó ra thì không có bất kỳ động tác nào. Điều này khiến cho người theo dõi Mạc Hải lập tức hận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Chiến tranh giữa Lạc Nguyệt và Indonesia vẫn đang tiếp diễn.
Giữa đảo Bali và đảo Java chỉ có cách nhau một eo biển mà thôi, sau khi Lạc Nguyệt chiếm lĩnh đảo Bali, lực lượng hải quân không ngừng tập trung ở gần eo biển. Ngoài ra, còn có một hạm đội do tàu sân bay dẫn đầu từ Ấn Độ dương tiến vào eo biển. Như vậy rõ ràng muốn khiến đảo Java thành bánh sủi cảo rồi còn gì.
Đại hội Liên Hợp quốc lúc này vẫn đang khẩn trương tiến hành, vẫn chưa ra phương án nào. Về phía Indonesia hoàn toàn luống cuống, đợi khi phương án này được đưa ra, đảo Java không biết đã thành cái hình gì rồi.
Từ khi Lạc Nguyệt chiếm lĩnh đảo Bali, Indonesia không còn trông cậy gì vào lời hứa hẹn của nước Mĩ nữa rồi, cho dù là bọn họ có hứa hẹn, thì đó cũng là chuyện về sau, nước xa không cứu được lửa gần.
Tuyệt đối không thể để cho Lạc Nguyệt tiến công vào đảo Java, mà sự thật là một khi hạm đội Lạc Nguyệt làm bánh sủi cảo xong, thì sẽ lập tức tiến công vào đảo Java
Liên minh Đông Nam Á đã không thể còn tin tưởng được nữa, hạm đội của Indonesia đã đắm chìm, bây giờ con đường duy nhất có thể ngăn chặn được Lạc Nguyệt chính là lập tức tiến hành đàm phán.
Indonesia trước khi đàm phán vẫn rất kiêu ngạo, nhưng lúc này lại cầu xin Lạc Nguyệt tiến hành lần đàm phán thứ hai.
Hơn nữa lúc này đại hội liên minh Đông Nam Á và hội nghị Liên Hợp quốc khẩn cấp họp bàn, bây giờ Indonesia và Lạc Nguyệt lại tiến hành đàm phán song phương một lần nữa, địa điểm đàm phán được chọn trên tuần dương hạm Lạc Nguyệt ở eo biển gần đảo Java.
Đại diện bên phía Lạc Nguyệt tham gia đàm phán là Úc Diệu Đồng, Lạc Phi và vài trợ thủ khác nữa; đại diện bên phía Indonesia tham gia đàm phán có bộ trưởng bộ ngoại giao Dino và vài tên cao thủ đàm phán của Indonesia.
Nhìn bộ dạng phía Indonesia, Úc Diệu Đồng cười khẩy một cái, đến ngồi cũng chưa có ngồi xuống, nói thẳng:
- Tôi nhận được lệnh của Thành chủ, chỉ có mười phút, sau mười phút đó, chúng tôi sẽ tiến hành tấn công toàn diện. Cho nên các anh muốn nói điều gì, cũng chỉ có mười phút thôi. Tôi nói rõ thêm một câu, Lạc Nguyệt chúng tôi yêu chuộng hòa bình, nhưng một khi đã khiêu khích chúng tôi, vậy thì chuyện này nhất định phải làm đến cùng.
Dino ngơ ngác nhìn Úc Diệu Đồng, trong lòng tự nhủ chơi khó như vậy, chỉ có mười phút thì bàn cái chết tiệt gì. Chúng tôi bên này vừa mới ngồi xuống, bên đó nói không chừng đã bắt đầu đánh rồi, thực chơi khó nhau quá.
- Bộ trưởng Úc…
Dino biết rằng bây giờ không phải là lúc ông có thể cứng rắn được, người ta lập tức sẽ tiến công, căn bản không để ý đến đàm phán, bên phải vội vã đàm phán chính là Indonesia.
Vốn ông muốn mượn đàm phán để kéo dài thời gian, sau đó đợi cứu viện của liên quân. Nhưng sự tính toán này không khác gì bọt biển, trong mười phút liền bị đánh tan tành hết.
- Thời gian của anh đã qua mười phút rồi.
Úc Diệu Đồng thản nhiên nói.
Dino biết Lạc Nguyệt chắc chắn đã nhìn ra ý đồ của bọn họ rồi, căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội. Nếu như Lạc Nguyệt đã quyết tâm tấn công đảo Java, vậy thì bọn họ căn bản cũng không cần đến đàm phán làm gì, thậm chí là đi ngang qua sân khấu, rõ ràng bọn họ cũng bàn bạc qua rồi, chỉ là chưa có thống nhất mà thôi.
Dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Dino, Úc Diệu Đồng mỉm cười nói:
- Chúng tôi yêu thích hòa bình, anh xem, bên anh nhất nhất yêu cầu đàm phán, chúng tôi đã đến rồi.
Dino tức giận nói:
- Nếu bên cô yêu thích hòa bình, vậy thì các cô nên ngồi xuống, sau đó chúng ta đàm phán, chứ không phải dùng mười phút ra để uy hiếp. Tôi trước giờ chưa nghe nói chỉ cần mười phút là có thể đàm phán xong.
Úc Diệu Đồng liếc nhìn Dino một cái, sau đó thở dài nói:
- Haizz, thực ra tôi nói 10 phút là muốn tốt cho các anh. Được rồi, nếu như anh đã nói như vậy, để bày tỏ thành ý của chúng tôi, tôi quyết định đàm phán với anh một ngày… Ừm, một ngày chắc là đủ rồi.
Dino ngạc nhiên vui mừng nhìn Úc Diệu Đồng, ông không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của ông như vậy, điều này làm cho ông không ngờ. Chỉ cần thời gian vài tiếng đồng hồ, liên quân chắc đã có phản ứng rồi, cần gì cần đến một ngày.
Dino vội mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy rất kính nể thành ý của Bộ trưởng Úc và Lạc Nguyệt, lời nói vừa rồi của tôi có chút vô lễ, Bộ trưởng Úc, mời ngồi.
Úc Diệu Đồng khẽ mỉm cười, ngồi xuống. Dino ho khan một tiếng, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm, mới chậm rãi nói:
- Bộ trưởng Úc, chúng tôi hi vọng bên cô lập tức rút quân, đối với chuyện của "Dược phẩm Lạc Nguyệt", chúng tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc, đương nhiên…
Lời nói của Dino bỗng nhiên dừng lại, vài tiếng nổ lớn vang lên, ông theo bản năng đứng bật dậy, một cảm giác không hay từ trong lòng dâng lên, ông nhìn nhìn Úc Diệu Đồng vẫn đang ngồi uống trà có chút xúc động nói:
- Bộ trưởng Úc, vừa rồi là âm thanh gì vậy? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lời nói của ông vừa ngắt, lại có vài tiếng nổ kịch liệt nữa truyền đến.
Úc Diệu Đồng không nhanh không chậm uống một ngụm trà nói:
- Vậy là hải quân Lạc Nguyệt chúng tôi bắt đầu tấn công đảo Java rồi.
Trả lời xong câu hỏi của Dino, Úc Diệu Đồng nói với Lạc Phi:
- Tên tư lệnh Hoàng này, thật đúng giờ quá, sợ bị Thư Đức Mạn từ bờ biển Tây Bắc của đảo Java được lợi đây.
Lạc Phi cười một tiếng nói:
- Đúng vậy, nhưng tôi thấy tư lệnh Thư nhất định đến Gaya trước, từ bờ Tây Bắc lộ trình tấn công của ông ta gần hơn rất nhiều.
Dino vẻ mặt tái nhợt nhìn Úc Diệu Đồng, bên tai lại truyền đến tiếng nổ vang trời. Mồ hôi lạnh lập tức từ trên trán toát ra, ông rống lên:
- Chúng ta đang đàm phán, các người sao lại tấn công Java?
Úc Diệu Đồng lạnh lùng nói:
- Chúng ta đàm phán và chuyện tấn công Java có quan hệ gì đâu? Anh nói cần đàm phán thì tôi đàm phán, chẳng lẽ anh lại muốn không chế quân đội của chúng tôi, anh nói dừng lại là chúng tôi dừng lại hay sao?
Dino rốt cục hiểu được ý của Úc Diệu Đồng nói mười phút là vì tốt cho mấy người, ông tức run cả người, run run rẩy rẩy chỉ trích Úc Diệu Đồng: