Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 683: Kẻ khủng bố khống chế internet



Nếu nói Diệp Mặc vốn không hề có chút cảnh giác nào đối với việc An Chỉ Kỳ muốn dẫn hắn đi đến nhà Đông Phương Vượng, thì hiện tại khi cô chủ động nói cho hắn biết bí mật của Đông Phương Vượng, trong lòng Diệp Mặc lại cảm thấy có chút nghi ngờ. Hắn và An Chỉ Kỳ căn bản là không quen nhau. Ngược lại Đông Phương Vượng là bạn học của An Chỉ Kỳ. Cô dựa vào cái gì mà nói ra bí mật của Đông Phương Vượng cho mình nghe?

Nhìn ánh mắt Diệp Mặc có chút nghi hoặc, An Chỉ Kỳ cắn cắn môi nói.

- Tôi biết anh khẳng định không phải là người bình thường. Nhưng tôi cũng biết Đông Phương Vượng tuyệt đối không phải là người bình thường. Tuy rằng tôi và anh chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng tôi lại tin tưởng anh hơn một chút. Ngày đó khi anh tới trại của chúng tôi ở nam cực. Có lẽ bởi vì chỗ chúng tôi xảy ra tuyết lở, anh đã cứu mấy người chúng tôi, cho nên tôi tin tưởng anh là người tốt. So với Đông Phương Vượng mà nói, tôi càng tin tưởng anh hơn.

Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn sẽ không bởi vì mấy câu nói của An Chỉ Kỳ mà hoàn toàn tin tưởng cô. Hắn từ chối cho ý kiến nói:

- Cô có lời nào muốn nói thì nói đi.

An Chỉ Kỳ cân nhắc cách dùng từ một chút, rồi mới lên tiếng.

- Tôi nói ra, có lẽ anh sẽ không tin. Tôi nói trình độ vi tính của Đông Phương Vượng ở thế giới này có thể nói là đỉnh cao. Thậm chí là nhân vật số một số hai. Anh có tin không?

Ban đầu Diệp Mặc không mấy để ý. Nhưng sau khi hắn nghe An Chỉ Kỳ nói xong, ngược lại cảm thấy chú ý hơn. Tuy rằng hắn là tu chân giả, nhưng hắn biết thế giới này là thế giới của khoa học kỹ thuật. Mà Diệp Tinh chính là đại biểu cho thế giới khoa học kỹ thuật này. Đối với khoa học kỹ thuật, đương nhiên Diệp Mặc vô cùng để ý. Nếu không nhờ có Diệp Tinh, Lạc Nguyệt đã sớm không duy trì được tới ngày hôm nay. Mà kỹ thuật máy tính lại giữ vị trí quan trọng trong khoa học kỹ thuật. Có thể nói là bất kể kỹ thuật hiện đại nào cũng không tách rời được máy tính.

Thấy cuối cùng Diệp Mặc đã có một chút hứng thú đối với câu chuyện của mình, An Chỉ Kỳ lại nói thêm:

- Đông Phương Vượng ở trong mắt mọi người ở Đại học Yến Kinh nhiều nhất chỉ là một người yêu thích máy tính mà thôi. Thậm chí chỉ có thể nói là một người yêu thích ở cấp nhập môn. Nói gã là người yêu thích máy tính không phải nói là gã có bao nhiêu bản lĩnh về máy tính, mà bởi vì gã có một thói quen. Chính là bất kể đi đến chỗ nào, gã cũng mang máy tính xách tay bên người. Mà tôi ở Đại học Yến Kinh được gọi là thiên tài máy tính. Có thể nói chỉ cần là người Đại học Yến Kinh, không ai không biết An Chỉ Kỳ tôi.

- Tôi nổi tiếng không phải vì tôi là hoa hậu giảng đường của Đại học Yến Kinh, mà bởi vì tôi là cao thủ máy tính đứng đầu Đại học Yến Kinh. Có lẽ anh sẽ cho rằng tôi là một cao thủ máy tính. Kỳ thật tôi nói máy tính không phải chỉ là máy tính anh sử dụng. Những thứ này cũng không giải thích với anh được.

An Chỉ Kỳ khẽ thở phào một cái, bước chậm lại tiếp tục nói:

- Tôi vốn cho rằng kỹ thuật máy tính của mình hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu Đại học Yến Kinh. Ngay cả giáo sư Quản phòng máy tính ở Đại học Yến Kinh cũng thường xuyên tới hỏi tôi một vài vấn đề. Nhưng tôi không ngờ được, còn có người có kỹ thuật lợi hại hơn so với tôi. Bản lĩnh này của tôi ở trong mắt gã, căn bản nực cười giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học đi.

Diệp Mặc nghe An Chỉ Kỳ nói, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác không được thoải mái cho lắm. Hắn ngừng lại, theo bản năng hỏi một câu.

- Người cô nói còn lợi hại hơn cả cô có phải là Đông Phương Vượng hay không?

An Chỉ Kỳ mỉm cười tự giễu.

- Đúng vậy, chỉ có điều tôi chỉ suy đoán thôi. Tôi nghi ngờ Đông Phương Vượng bắt đầu từ chuyện một năm trước.

Nói xong cô không đợi Diệp Mặc hỏi, liền nói thẳng ra.

- Năm trước một ngân hàng Thụy Sĩ bỗng nhiên bị người ta chuyển đi năm trăm triệu bảng Anh. Chuyện này khiến toàn thế giới đều bán tán xôn xao. Chỉ có điều lúc ấy Lạc Nguyệt đang trải qua cuộc đại chiến lần đầu tiên với Liên quân, cho nên chuyện này ngược lại không thu hút sự chú ý của mọi người bằng chuyện chiến tranh.

Diệp Mặc nhíu mày. Hắn nghe An Chỉ Kỳ nói, ý tứ hình như chuyện này có liên quan đến Đông Phương Vượng. Cho dù Đông Phương Vượng lợi hại mấy, cũng không có cách nào làm được chuyện này. Tiền trong ngân hàng dễ chuyển đi như vậy, ngân hàng đã sớm đóng cửa từ lâu.

An Chỉ Kỳ không để ý đến vẻ mặt Diệp Mặc, tự quay đầu lại nhìn nói:

- Tôi nghi ngờ Đông Phương Vượng từ sau khi giáo sư Quản phòng máy tính Đại học Yến Kinh chết.

- Cô nói giáo sư Quản đã chết?

Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ hỏi một câu.

An Chỉ Kỳ gật đầu.

- Đúng vậy, một tuần sau khi ngân hàng Thụy Sĩ kia xảy ra chuyện, không biết giáo sư Quản vì chuyện gì, không ngờ đã tự sát ngay tại nhà mình. Ban đầu tôi không nghi ngờ Đông Phương Vượng, nhưng có một bức ảnh đã khiến tôi thay đổi quan điểm của mình. Bởi vì giáo sư Quản chính là thầy giáo vi tính cho tôi. Sau đó bởi vì tôi tiến bộ quá nhanh, giáo sự thậm chí còn thường xuyên thỉnh giáo tôi. Cho nên tôi rất cảm phục cách làm người của giáo sư Quản. Nhưng giáo sư Quản có một công việc rất tốt. Hơn nữa còn có một người vợ rất yêu ông ấy. Ông ấy là người như thế sao có thể tự sát được?

- Bởi vì cảm thấy nghi ngờ, tôi muốn vào blog của giáo sư Quản xem qua một chút. Tôi đã thấy một bức ảnh trong blog của giáo sư Quản. Bức ảnh được chụp rất rõ nét. Đó là bức ảnh chụp giáo sư Quản tại ký túc xá sinh viên. Lúc ấy Đông Phương Vượng đang ở trong ký túc xá. Gã đang mở máy tính ra. Có một sinh viên muốn chụp cận cảnh giáo sư Quản một chút, nên cũng đã chụp cả máy tính của gã. Mà giáo sư Quản lại đặc biệt thích bức ảnh kia, cho nên đã để bức ảnh trong blog của mình.

- Cô nhìn thấy gì?

Diệp Mặc đúng lúc hỏi một câu. Hắn tin tưởng nếu An Chỉ Kỳ nói như vậy, thì khẳng định cô ấy đã thấy cái gì đó.

An Chỉ Kỳ chậm rãi nói:

- Tôi thấy trên máy tính của Đông Phương Vượng có bài báo tiếng Anh. Bởi vì trong đó có mấy từ đơn có phần giống ngân hàng Thụy Sĩ đã xảy chuyện cách đó không lâu, cho nên tôi cố ý áp dụng thủ đoạn phóng to để nhìn cho rõ hơn. Quả nhiên đó là một vài giới thiệu về ngân hàng kia. Mà ngân hàng kia cách đó không lâu đã bị chuyển đi năm trăm triệu bảng Anh. Lúc ấy tôi tưởng rằng đây là chuyện phát sinh sau khi Đông Phương Vượng xem tin tức ở trên mạng. Nhưng sau khi nhìn ngày tháng tôi mới biết là không phải như vậy.

- Chỉ vì vậy mà cô nghi ngờ Đông Phương Vượng sao?

Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía An Chỉ Kỳ.

An Chỉ Kỳ lắc đầu.

- Không phải. Bởi vì tôi lại nhớ tới một chuyện khác. Trước đây có một lần giáo sư Quản và mấy người chúng tôi cùng nhau ăn cơm. Trong đó có cả Đông Phương Vượng. Lúc ấy tôi nhớ rõ có một sinh viên đã hỏi một câu: "có một cao thủ máy tính, sau khi mượn máy của người khác làm ván cầu gây án, đối phương hoàn toàn không điều tra được đến sự lợi dụng này hay không?"

- Lúc ấy tôi xen vào một câu: "Cho dù việc lợi dụng máy của người ta bị người ta điều tra ra cũng không sao. Hơn nữa, ai sẽ quan tâm tới một người nương nhờ vào máy của mình?". Giáo sư Quản trả lời cũng đồng ý như vậy: "bất kể cậu là cao thủ cao tới mức nào, chỉ cần cậu dùng một máy tính nào đó làm cầu nối, người khác có thể tra ra được hành động của cậu. Đương nhiên, là một cao thủ máy tính hẳn đều cài chế độ phòng vệ cho máy tính của mình. Chỉ sợ cao thủ máy tính lợi hại hơn anh ta gấp một trăm lần, nếu dùng máy tính của anh ta làm cầu nối, như vậy vẫn có thể để lại dấu vết khiến người ta tìm ra được.

- Mà khi giáo sư Quản nói xong câu đó, tôi thấy rõ trong mắt Đông Phương Vượng lộ vẻ khinh thường. Tuy rằng chỉ chợt lóe lên, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy được. Bởi vì khi đó tôi cho rằng trình độ máy tính của Đông Phương Vượng bình thường, cho nên tôi không để ý. Nhưng hiện tại nghĩ lại, thật giống như gã dùng máy tính của giáo sư Quản làm cầu nối, mà giáo sư Quản lại tuyệt đối không biết, ngược lại còn nói cái gì mà cao thủ chân chính trong máy tính của mình đều có các loại phòng bị.

Diệp Mặc trải qua bao nhiêu chuyện, tuy rằng An Chỉ Kỳ chưa hoàn toàn nói hết, hắn đã biết được ý của An Chỉ Kỳ. Hắn hỏi một câu.

- Vậy ý của giáo sư Quản chính là, chỉ cần có người lợi dụng máy tính của ông ấy, ông ấy khẳng định sẽ biết đúng không? Truyện được copy tại Truyện FULL

An Chỉ Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái đầy vẻ tán thưởng nói:

- Đúng vậy, lúc ấy ý của giáo sư Quản chính là như vậy. Mà sau khi tôi nghĩ lại chuyện đó, tôi lập tức đóng blog của giáo sư Quản lại. Sau đó tôi đã nghĩ tới chuyện điều tra Đông Phương Vượng. Tôi làm việc rất cẩn thận. Tôi cố ý đeo khẩu trang và kính râm đi mua một máy tính xách tay mới. Thậm chí ngay cả thẻ cho USB 3G tôi cũng không đăng ký tên. Nhưng khi tôi dùng máy tính này vào lại blog của giáo sư Quản, bức ảnh của giáo sư Quản đã bị xóa. Mà khi tôi đi vào, đã bị người khác khóa lại. Người kia nhanh chóng tiến vào máy tính của tôi, sau đó còn cưỡng ép mở Webcam của máy tính. May mắn Webcam trên máy tính của tôi không cài đặt chế độ Drive, cho nên gã không có cách nào mở ra được.

- Tôi dám khẳng định, từ lúc tôi mở máy tính, vào blog của giáo sư Quản, đến lúc máy tính của tôi bị xâm nhập, trước sau chưa đến năm phút đồng hồ. Tốc độ này quá nhanh. Tôi tự nhận tôi không thể làm được như vậy. Sau khi bị xâm nhập, tôi lập tức liền thoát ra. Sau đó tôi lại thay đổi một card mạng không đăng ký tên khác.

- Chuyện sau đó thì thế nào?

Nếu đây là do Đông Phương Vượng làm, thì ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy khiếp sợ đối với bản lĩnh này của Đông Phương Vượng. Gã làm vậy thực sự quá mạnh mẽ.

An Chỉ Kỳ không ngờ lại đổ một ít mồ hôi lạnh, nhưng vẫn tiếp tục nói.

- Sau khi tôi thay đổi thẻ, lập tức tiến vào máy chủ phòng máy của trường học. Vì lúc trước máy chủ chính là do giáo sư Quản phụ trách. Vì để ngừa chuyện chẳng may xảy ra, tôi dùng băng dính dày bịt kín Webcam lại. Nhưng sau khi tôi tiến vào máy chủ, thậm chí cũng chưa hề kiểm tra, đã bị khóa một lần nữa. Mà chưa đến ba phút, Webcam máy tính của tôi đã bị cài đặt driver, sau đó mở ra. Người đó thật sự rất nhanh, thật sự là quá nhanh. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chứng kiến người nào lợi hại như vậy. Cho dù trong máy tính của tôi có trang bị chế độ Drive, cũng cần một chút thời gian. Mà đối phương chỉ cần thời gian ngắn như vậy, chẳng những cài được chế độ Drive, còn mở được Webcam.

An Chỉ Kỳ Lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng điệu hổn hển nói:

- Tôi vẫn tương đối tự tin về trình độ vi tính của mình, nhưng tôi thậm chí còn không xâm nhập vào được máy tính của đối phương, đối phương đã mở được hết tất cả những thứ có trong máy tính của tôi. Tôi hiểu được, so với người kia, tôi kém quá xa. Tôi cũng từng làm hacker. Nhưng người này khiến tôi cảm giác gã không phải hacker, mà là kẻ khủng bố mạng truyenfull.vn. Tôi thậm chí cảm giác trong thời gian ngắn ngủi, gã chẳng những biết địa chỉ card mạng MAC của tôi, hơn nữa còn biết được thông tin về mạch chủ BIOS của tôi. Chỉ cần tôi không đổi máy tính, gã có thể điều tra ra được.

- Bởi vì quá sợ hãi đối với người này, cùng ngày hôm đó tôi quẳng máy tính xách tay mình mới mua. Thậm chí tôi cũng không dám bán ra chợ máy tính Second-hand. Nhưng ngày thứ tư, tôi lại biết được một vụ tự sát khác. Một sinh viên tự sát trong ký túc xá. Phía chính phủ nói đây là hậu quả do sinh viên này chìm đắm trong trò chơi trực tuyến. Nhưng tôi lại thấy chiếc máy tính xách trên tờ báo rất quen. Đó chính là chiếc máy tính tôi mới mua không lâu.

- Đông Phương Vượng có lợi hại như vậy không? Hơn nữa cô xác định là gã sao? Có phải chứng cớ của cô vẫn hơi ít một chút?

Diệp Mặc lại hỏi một câu.