Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 730: Vào Ngũ Uẩn Thành



- Ừm.

Sắc mặt Mục Tiểu Vận có chút ửng hồng giống như một con mèo nhỏ cuộn mình ở trong lòng Diệp Mặc. Cô tin chồng mình nói sẽ đến đưa cô đi, thì khẳng định sẽ đến đưa cô đi.

Diệp Mặc biết Hồng Mông Tạo Hóa Quyết cần rất nhiều tài nguyên tu luyện. Sau khi hắn đem công pháp này dạy cho Mục Tiểu Vận, lại lấy phần lớn đan dược mình chế luyện được và linh thạch đưa cho Mục Tiểu Vận. Thậm chí ngay cả kim phiếu hắn cũng đưa hết cho Mục Tiểu Vận. Bản thân hắn chỉ giữ lại mấy viên Bồi Nguyên Đan và một ít đan dược bình thường. Ngoại trừ Trú Nhan Đan không có tác dụng ra, cho dù hiện tại Mục Tiểu Vận không dùng được Tinh Nguyên Đan, Diệp Mặc cũng cho cô mấy viên.

Mục Tiểu Vận biết linh thạch quý giá, nhưng Diệp Mặc nói Hồng Mông Tạo Hóa Quyết cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, cô phải tu luyện nhanh một chút mới được.

- Diệp lang, nếu các cô ấy bảo em học tập công pháp Băng Hồ thì em làm sao bây giờ?

Mục Tiểu Vận nghĩ tới việc sau khi Diệp Mặc đi, cô sẽ phải đi vào khu vực trung tâm của Băng Hồ. Điều đó cũng có nghĩa là phải thật sự tu luyện công pháp Băng Hồ.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Em chỉ cần để ý tu luyện Hồng Mông Tạo Hóa Quyết về phần công pháp Băng Hồ căn bản là không cần tu luyện. Em chỉ cần xem qua là được rồi. Đến lúc đó em dùng chân khí bắt chước chiêu thức Băng Hồ là được. Điều này căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.

- Ừm...

Diệp Mặc nói gì, Mục Tiểu Vận đều ừm. Chồng cô muốn đi. Những lời hắn nói cô hẳn phải nhớ kỹ tất cả mới được.

Hai người anh anh em em một hồi thì trời đã tối hẳn. Bởi vì ban ngày Mục Tiểu Vận quá mức vất vả, cho nên buổi tối sau khi ăn cơm xong, vừa lên giường liền ngủ mất rồi.

Diệp Mặc lại không ngủ, hắn thêm Canh Thiết Tinh vào phi kiếm của Mục Tiểu Vận chế luyện lại một chút. Sau đó hắn lại chế luyện thêm mấy lô đan dược để vào trong nhẫn của Mục Tiểu Vận. Lúc này hắn mới ngừng lại.

Hắn cũng không biết lần này mình đi, phải bao lâu nữa mới có thể quay trở về. Nếu là nửa năm hoặc là một năm mà nói, hắn cũng không muốn Mục Tiểu Vận bởi vì không có đan dược mà tu luyện không tiến lên được.

Trời đã sáng, Diệp Mặc làm xong điểm tâm, sau đó đi đến bên giường, nhìn Mục Tiểu Vận ngủ say. Hắn cúi đầu hôn cô một cái nhẹ giọng nói:

- Tiểu Vận, anh đi đây. Em cố gắng tu luyện, không cần tiễn anh. Nhớ rõ ăn nhiều ngủ ngon, sau đó chờ anh trở lại.

Nói xong Diệp Mặc xoay người ra khỏi phòng. Thần thức của hắn đã quét thấy Kỷ Y Lan từ phía xa đang đi tới. Đối với Kỷ Y Lan, Diệp Mặc không có bất kỳ lời nào muốn nói. Hắn chỉ bước lên phi kiếm, trực tiếp phóng vào bầu trời, rời khỏi Băng Hồ.

Đương nhiên Diệp Mặc biết Mục Tiểu Vận đã sớm tỉnh lại. Chỉ có điều hắn biết Mục Tiểu Vận không dám đối mặt với tình cảnh mình rời đi. Nhưng hắn cũng không vạch trần cô.

Mục Tiểu Vận đi chân trần chạy tới cửa, nhìn vào không trung. Nhưng cô đã không nhìn thấy phi kiếm nữa. Cô không có cách nào kìm chế được nước mắt của mình. Tối hôm qua sau nửa đêm cô đã tỉnh dậy. Cô rất muốn Diệp Mặc sẽ lên giường ôm cô ngủ. Nhưng cô biết những việc Diệp Mặc làm đều vì hắn cho rằng đó là việc nhất định phải làm.

Trên thực tế, sau nửa đêm khi Diệp Mặc luyện đan, cô không ngủ, vẫn nhìn hắn.

Chỉ bởi vì ở cùng một chỗ với Mục Tiểu Vận, cho nên khi Diệp Mặc luyện đan rất tập trung tinh thần, không nhận ra Mục Tiểu Vận đã sớm tỉnh lại. Tuy nhiên sau khi hắn luyện đan xong, lập tức biết được Mục Tiểu Vận đã tỉnh.

- Tiểu Vận. Em ra đây...

Sáng sớm Kỷ Y Lan đã tới rồi. Hôm nay, cô ta đến muốn khuyên Diệp Mặc một chút, để Diệp Mặc biết, giữ Mục Tiểu Vận ở trong này là một chuyện ngu xuẩn tới mức nào. Nhưng sáng sớm cô ta qua đây, đã thấy Mục Tiểu Vận đi chân trần đứng ở cửa rơi lệ.

Mục Tiểu Vận xoa xoa, căn bản lau mãi cũng không hết nước mắt. Cô nức nở nói:

- Tướng công em đã đi rồi...

- A...

Kỷ Y Lan kinh ngạc a một tiếng. Nhưng cô ta lập tức hiểu được chuyện này là một chuyện tốt tới mức nào.

Hẳn là Mạc Ảnh đã nghĩ thông suốt. Hắn biết rằng giữ Mục Tiểu Vận ở trong này thực sự là không đúng, cho nên chủ động rời khỏi Băng Hồ. Không ngờ được hắn vẫn là một người biết nghĩ tới đại cục như vậy. Nghĩ đến đây, cách nhìn của Kỷ Y Lan đối với Mạc Ảnh thật ra đã tốt hơn nhiều.

Tuy nhiên Kỷ Y Lan lập tức liền nhớ tới một chuyện. Mạc Ảnh là một người bình thường, rời khỏi Băng Hồ một nơi toàn núi non trùng điệp, quả thực chính là tự tìm cái chết.

Nhưng Kỷ Y Lan thoáng nhìn về phía Mục Tiểu Vận còn đang bi thương, cô ta cũng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Nếu chẳng may cô ta nói ra, Mục Tiểu Vận giống như phát điên đuổi theo Mạc Ảnh thì phải làm sao bây giờ? Nhưng Kỷ Y Lan biết Mục Tiểu Vận ỷ lại và yêu thương chồng mình tới mức nào. Hơn nữa, Mạc Ảnh chết đối với Mục Tiểu Vận mà nói cũng là một chuyện tốt. Lâu ngày, cô tiếp xúc với phần lớn anh tuấn hào kiệt, cô sẽ dần dần quên đi người chồng này.

- Tiểu Vận, thức ăn trên bàn này?

Kỷ Y Lan thấy trên bàn đặt ở giữa phòng có chút điểm tâm sáng. Trứng chần nước sôi trắng ngần như tuyết đặt trên bàn, giống như trân châu rơi trên bàn ngọc, mỹ lệ động lòng người. Một cái cốc, không nhìn ra được là đồ uống gì còn có chút hơi nóng tỏa ra. Ngoài ra, còn có một đĩa rau xanh biếc và một chén cháo nhỏ đặt ở trên mặt bàn. Thật sự tinh xảo không gì sánh được.

Trên bàn ăn đầy đủ hương sắc, hơn nữa mùi thức ăn thoảng đến, khiến Kỷ Y Lan còn chưa ăn sáng cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

- Là tướng công em vừa làm xong, sau đó...

Kỷ Y Lan kinh ngạc hỏi một câu. Theo cô thấy, Mục Tiểu Vận hiền lành đáng yêu như thế. Điểm tâm nhất định là do Mục Tiểu Vận làm. Nhưng hôm nay cô rõ ràng vừa mới bước xuống giường. Bởi vậy lúc này cô ta mới suy đoán là do Mạc Ảnh làm.

Mục Tiểu Vận gật đầu.

- Vâng, đó là do tướng công em làm để ở đây cho em ăn.

Kỷ Y Lan bỗng nhiên có một chút cảm giác hiểu ra. Không ngờ được Mạc Ảnh là người đàn ông thoạt nhìn rất khó coi, lại quá cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Mục Tiểu Vận thích hắn, hoặc là nguyên nhân không rời khỏi hắn sao? Tuy nhiên Kỷ Y Lan nhanh chóng lắc đầu. Điều này không có khả năng.

Mục Tiểu Vận cố gắng ổn định tâm tình một chút, bảo Kỷ Y Lan ngồi xuống. Sau khi cô đi rửa mặt xong, thay một bộ quần áo, lúc này mới đi ra nói:

- Chị Y Lan, nếu chị chưa ăn sáng, thì ăn một chút với em đi. Ở đây còn rất nhiều cháo.

- Được được.

Kỷ Y Lan đã sớm muốn ăn những món ăn trên bàn. Chỉ có điều Mục Tiểu Vận không nói gì, cô ta cũng cảm thấy ngại ngùng nếu chủ động mở miệng. Hơn nữa, chỉ là một chút cháo và trứng chần nước sôi bình thường mà thôi, cũng không đáng tiền.

Nhưng khi Kỷ Y Lan vừa đưa lên miệng cắn một cái, lập tức trong miệng đầy hương vị của trứng trần nước sôi. Cô ta lập tức biết thức ăn này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Theo bản năng cô ta thoáng nhìn về phía Mục Tiểu Vận đang cúi đầu ăn cơm hỏi một câu.

- Tiểu Vận, tướng công em là đầu bếp sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Không phải.

Mục Tiểu Vận lắc đầu.

Kỷ Y Lan lại kẹp một miếng rau xanh, nhưng cô ta gần như nuốt chửng. Kỷ Y Lan khẳng định cho dù đầu bếp cũng không nấu được thức ăn ngon miệng như thế.

Nhưng cô ta không hỏi nữa. Thức ăn trên bàn nhanh chóng bị Kỷ Y Lan ăn hết. Cô ta có chút xấu hổ nhìn Mục Tiểu Vận nói:

- Rất xin lỗi, Tiểu Vận. Tướng công em nấu thức ăn thật sự ăn quá ngon. Chị ăn có hơi nhiều một chút.

- Không có vấn đề gì. Tướng công em quay trở về vẫn có thể nấu cho em ăn.

Mục Tiểu Vận lắc đầu.

Kỷ Y Lan vừa định nói nữa, bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể dâng lên một hơi nóng. Nội khí của cô dường như có chút ngưng đọng.

Nhìn bộ dạng Kỷ Y Lan kinh ngạc, Mục Tiểu Vận nói một câu.

- Đó là chuyện bình thường. Y Lan sư tỷ, chị không cần lo lắng. Chồng em thích bỏ một ít dược liệu ở trong thức ăn. Cho nên sẽ có chút lợi ích đối với việc tu luyện.

- A...

Kỷ Y Lan chấn động nhìn Mục Tiểu Vận. Tuy rằng Mục Tiểu Vận nói rất thoải mái, nhưng Kỷ Y Lan lại biết, người có thể bỏ dược liệu vào thức ăn, hoành tráng tới mức nào. Chẳng lẽ chồng cô ấy còn là một dược sư sao? Mình có cần nói với bà ngoại hay không?

Suy nghĩ một chút Kỷ Y Lan vẫn lắc đầu. Không nói cho bà ngoại biết thì tốt hơn. Nếu chẳng may lại gây thêm rắc rối, khiến việc tu luyện của Mục Tiểu Vận lại xảy ra vấn đề gì thì sẽ không tốt.

- Tiểu Vận, hiện tại tướng công em đã rời khỏi Băng Hồ. Hay là em cùng chị chuyển vào trong ở đi.

Cuối cùng, Kỷ Y Lan nhớ tới mục đích chủ yếu hôm nay tới đây.

Mục Tiểu Vận gật đầu. Trước khi chồng cô rời đi đã căn dặn cô như vậy. Cô cần cố gắng tu luyện, sau đó chờ hắn từ Ngũ Uẩn Thành quay trở về. Ở trong Ẩn Môn, đó được xem là một thành trì không nhỏ. Thành này cách Ngũ Uẩn Sơn ba trăm dặm. Hàng năm đều có người đến người đi. Những người này, trừ một ít thương nhân ra, phần lớn đều là một ít đệ tử Cổ Võ đến xung quanh Ngũ Uẩn Sơn để thu thập dược liệu. Còn có một vài đệ tử trong môn phái không phát triển, muốn ở trong này tìm tài nguyên tu luyện.

Tuy rằng Ngũ Uẩn Sơn thừa thải các loại dược liệu, nhưng phải năm năm mới có thể đi vào một lần. Hơn nữa còn có danh sách hạn chế số lượng. Nhưng xung quanh Ngũ Uẩn Sơn còn có núi non trùng điệp. Những ngọn núi vây xung quanh Ngũ Uẩn Sơn, cũng có rất nhiều dược liệu. Hơn nữa đôi khi còn có một vài dược liệu cực kỳ quý hiếm. Cho nên rất nhiều võ giả tu luyện không thể vào Ngũ Uẩn Sơn thu thập dược liệu, đều thu thập dược thảo ở khu vực gần đó.

Muốn đi vào những dãy núi đó để thu thập dược liệu, nhất định sẽ có nguy hiểm, cũng cần một vài biện pháp bảo vệ. Hơn nữa tuy rằng sương độc của Ngũ Uẩn Sơn tập trung ở Ngũ Uẩn Sơn, nhưng lắng đọng ở cả khu vực gần Ngũ Uẩn Sơn. Mà rất nhiều dược liệu quý hiếm đều nằm gần Ngũ Uẩn Sơn. Cho nên muốn đi thu thập những dược liệu này, nhất định phải có sự chuẩn bị trước.

Rất nhiều người thu thập dược liệu, một khi rời núi, trước tiên sẽ có người đến thu mua. Tất cả những nhu cầu đều tập hợp cùng một chỗ, lâu dần đã hình thành Ngũ Uẩn Thành. Cho nên nói bất kể có phải năm năm mới có một lần tiến vào Ngũ Uẩn Sơn hay không, hàng năm Ngũ Uẩn Thành đều náo nhiệt khác thường.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Băng Hồ, hắn trực tiếp đi tới Ngũ Uẩn Sơn. Đối với những người khác mà nói, từ Băng Hồ đi tới Ngũ Uẩn Sơn, có thể phải mất hơn một tuần. Nhưng đối Diệp Mặc mà nói là chuyện còn chưa đến một giờ.

Còn bốn, năm tháng nữa sương độc ở Ngũ Uẩn Sơn mới có thể tan biến. Nhưng Diệp Mặc lại không có khả năng đợi được mấy tháng sau mới cùng người khác tiến đi tìm dược liệu.

Nửa giờ sau, Diệp Mặc đã thấy Ngũ Uẩn Thành. Hắn xuống khỏi phi kiếm, tiến vào Ngũ Uẩn Thành.

Sở dĩ Diệp Mặc tiến vào Ngũ Uẩn Thành, một là muốn mua một ít đồ thường dùng, còn muốn hỏi thăm một chút về chuyện Ngũ Uẩn Sơn. Đối với Ngũ Uẩn Sơn, hắn chỉ là biết có sương độc, còn lại thì không biết. Cho nên trước khi tiến vào Ngũ Uẩn Sơn, vẫn nhất định phải học hỏi một chút.

Chỉ có điều Diệp Mặc vừa mới tiến vào Ngũ Uẩn Thành, đã bị những tiềng ồn ào thu hút.