- Cảm ơn Diệp thành chủ đã tiêu diệt vây cánh của Đông Phương Đường, tôi mới có thể giết y.
Sau khi Bắc Sa Vương giết Đông Phương Đường xong, không ngờ đặt khẩu súng trong tay xuống, mà không nổ súng bắn Diệp Mặc.
Dường như Diệp Mặc thật sự đến trợ giúp gã vậy. Người trong phòng hội nghị nhìn thấy vậy đều hoàn toàn không hiểu được. Bắc Sa Vương luôn luôn tín nhiệm Đông Phương Đường như vậy, không ngờ hiện tại không chút nghĩ ngợi liền bắn chết Đông Phương Đường.
Nếu như đổi lại là một người khác, trong tay có súng nhất định sẽ nổ súng bắn Diệp Mặc trước, chứ không phải là bắn Đông Phương Đường. Bởi vì mọi người đang ở đây đều biết khẩu súng trong tay Bắc Sa Vương không hề tầm thường, hoàn toàn có thể bắn chết cao thủ nửa bước Tiên Thiên.
Điều càng khiến mọi người trong phòng hội nghị cảm thấy kỳ lạ chính là, kế sách của Bắc Sa Vương dễ hiểu như thế không ngờ lại có tác dụng đối với Diệp Mặc.
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu với Bắc Sa Vương nói:
- Bắc Sa Vương thật tốt. Cảm ơn thì không cần. Có thể giúp Bắc Sa Vương chút chuyện, cũng là vinh hạnh của tôi. Tuy nhiên tôi đã từng điều tra, người còn lại ở đây đều là vây cánh của Đông Phương Đường. Cho nên...
- Hóa ra là như vậy. Thiếu chút nữa thì tôi đã bị những người này lừa...
Trên mặt Bắc Sa Vương lộ vẻ thù hận. Gã lại nổ súng. Mãi đến lúc gã liên tục giết chết ba người, những người còn lại mới kịp phản ứng. Bọn họ đều muốn chạy trốn.
Mà không ngờ vào lúc này đột ngột không thấy Bắc Sa Vương nữa.
Trong lòng Diệp Mặc thầm rùng mình. Hắn vẫn chú ý tới Bắc Sa Vương. Hiện tại không ngờ thần thức của hắn không nắm được tung tích của Bắc Sa Vương. Diệp Mặc đã nghĩ Bắc Sa Vương có rất nhiều cách để chạy trốn, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được người này có thể chạy trốn được thần thức của hắn. Sở dĩ hắn để Bắc Sa Vương giết người, mà không tự mình động thủ, chính vì sợ lúc hắn động thủ Bắc Sa Vương sẽ chạy trốn.
Nhưng không ngờ được từng giây từng phút hắn đều nhìn chằm chằm vào Bắc Sa Vương, vẫn để cho đối phương trốn thoát.
Diệp Mặc cũng không có cách nào tiếp tục ở lại chỗ này. Hắn vừa thông suốt liền phát ra đao gió và mấy hỏa cầu cho nổ tung gian phòng họp. Không lâu sau tòa nhà chính phủ xa hoa nhất Bắc Sa lập tức đã bị lửa lớn vây quanh.
Tuy rằng biết trong tòa nhà này có rất nhiều tài liệu cơ mật quan trọng, thậm chí là các phương án thiết kế khoa học kỹ thuật, nhưng Diệp Mặc đã không còn tâm tư để ý tới những điều này. Dù sao đi nữa lửa cũng sẽ đốt sạch. Lúc này toàn bộ thần thức của hắn tập trung trong phạm vi hai mươi dặm xung quanh. Cho dù một con kiến hắn cũng không muốn bỏ qua.
Mấy phút sau, Diệp Mặc bắt đầu cảm thấy thiếu kiên nhẫn. Hắn căn bản vẫn không phát hiện ra Bắc Sa Vương.
Nếu như đánh nhau, Diệp Mặc nắm chắc có thể giết Bắc Sa Vương. Nhưng hắn không ngờ được Bắc Sa Vương với thân thủ như vậy lại không muốn đánh với hắn, thậm chí cũng không hề có ý định thử một lần, ngược lại chỉ một lòng muốn chạy trốn.
Có lẽ thời điểm gã giết Đông Phương Đường, gã đã biết mình muốn gã giết hết đám người còn lại. Cho nên gã nhân lúc giết đám người còn lại khiến bọn họ hỗn loạn, chỉ trong nháy mắt liền chạy trốn. Nếu như Bắc Sa Vương thật sự nghĩ đúng như vậy, người này tuyệt đối còn lợi hại hơn cả anh em Đông Phương.
Nếu để người như thế chạy trốn, về sau gã lại trả thù Lạc Nguyệt, Diệp Mặc thậm chí cũng không dám tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, Diệp Mặc liền bước trên phi kiếm bay vút lên bầu trời Adams Austin. Lúc này Adams Austin đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn. Cao tầng của Bắc Sa bị Diệp Mặc giết chết không còn một người. Các tổ chức đều xuất hiện cướp chính quyền.
Nhưng Diệp Mặc không có tâm tư quản tới những việc này. Khi hắn di chuyển tới bên ngoài Adams Austin, trong lòng đã càng thêm lo lắng. Nếu càng kéo dài thời gian, nghĩa là cơ hội hắn bắt được Bắc Sa Vương càng ít.
Ngay khi Diệp Mặc tới gần mặt biển, một đường ánh sáng giống như một bóng người chợt lóe lên trong thần thức của Diệp Mặc. Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi, lập tức đi theo.
Tốc độ của Diệp Mặc đã đạt tới nhanh nhất, nhưng bóng dáng kia vẫn như có như không, chạy nước rút ở phía trước. Bóng dáng kia có chút giống tàu ngầm, nhưng so với tàu ngầm lại nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần. Nhiều nhất chỉ là là một hình thoi dài hai mét mà thôi. Nếu như không phải hai đầu tròn, đây căn bản là hình của một quan tài.
Nhưng không ngờ tốc độ của quan tài có hai đầu tròn này càng lúc càng nhanh. Với tốc độ của Diệp Mặc cũng không có cách nào tiếp cận được.
Lúc này Diệp Mặc đã xác định quan tài hình thoi lặn xuống nước này chính là thứ để Bắc Sa Vương chạy trốn. Trong lòng hắn cũng là âm thầm khâm phục Bắc Sa Vương. Không ngờ gã lại thiết kế ra loại nghịch thiên như vậy. Thứ này vượt xa so với trình độ của địa cầu hiện nay. Diệp Mặc không cần nhìn cũng biết cái này nhất định là do Diệp Tinh thiết kế.
Điều duy nhất khiến Diệp Mặc không hiểu chính là vì sao Bắc Sa Vương ở trên tàu ngầm này lại có thể lừa được thần thức của hắn. Gã làm thế nào trốn được từ trong phòng họp ra ngoài?
Lúc này Bắc Sa Vương còn buồn bực gấp trăm lần Diệp Mặc. Thời điểm Diệp Mặc im hơi lặng tiếng giết các cao thủ nửa bước Tiên Thiên và Địa cấp bên ngoài phòng họp, gã đã quyết định chạy trốn. Gã biết, gã không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Điểm mạnh của gã không phải là chiến đấu. Điểm mạnh của gã là ẩn nấp và cơ biến, đương nhiên mạnh nhất chính là chạy trốn. Thời điểm gã chắc chắn mình phải chạy trốn, thì trên thế giới này không có bất kỳ thứ gì có thể truy sát gã. Nhưng gã không thể tưởng tượng được, với bản lĩnh chạy trốn của gã, không ngờ còn không thoát khỏi Diệp Mặc. Diệp Mặc vẫn đang đi theo phía sau.
Lúc này cuối cùng gã mới hiểu được một đạo lý, trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù gã thành lập quốc gia lớn nhất toàn cầu, đã khống chế quân đội của toàn cầu, cũng chỉ là vô ích. Với bản lĩnh của Diệp Mặc, muốn giết gã nhất định là dễ như trở bàn tay.
Gã không biết Diệp Mặc làm sao có thể giữ nguyên khoảng cách với gã, nhưng trong thời gian chạy trốn ngắn ngủi này, đã khiến gã hoàn toàn thay đổi nhân sinh quan của mình. Ban đầu gã cho rằng trong thế giới này căn bản không có người nào có thể giết được gã. Diệp Mặc cũng không làm được. Cho dù thế lực do gã khống chế bị thua toàn bộ, gã muốn chạy trốn vẫn có thể chạy trốn.
Nhưng hiện tại, gã mới hiểu được không ngờ thật sự có người có thể đuổi theo tàu ngầm của gã. Hơn nữa bất kể gã thay đổi phương hướng như thế nào, đối phương vẫn có thể theo sát.
Hai giờ sau, Diệp Mặc dần dần cảm thấy kiệt sức. Hiện tại hắn đã không có Tinh Nguyên Đan. Tuy rằng hắn còn có rất nhiều dược liệu, nhưng còn chưa chế luyện thành đan dược. Một khi chân nguyên của hắn hao hết, như vậy Bắc Sa Vương thật sự có thể chạy ra khỏi phạm vi thần thức của hắn.
So với Bắc Sa Vương khống chế tàu ngầm hình thoi nhất định là dùng năng lượng gì đó để khống chế, căn bản không cần tiêu hao sức lực của chính mình. Diệp Mặc sợ là một khi chân nguyên của hắn bị cạn kiệt, Bắc Sa Vương quay đầu lại liều mạng với hắn, hắn sẽ chịu thiệt rất lớn.
Nhưng cứ để cho Bắc Sa Vương chạy như vậy, hắn tuyệt đối không cam tâm.
Lại một giờ nữa trôi qua, chắc hẳn Bắc Sa Vương không kiên nhẫn tiếp tục ở trên biển nữa, không ngờ bắt đầu cập vào bờ.
Thần thức của Diệp Mặc thấy rõ Bắc Sa Vương cho tàu ngầm tới gần một bờ cát. Người gã lao ra khỏi tàu ngầm, lập tức biến mất không thấy nữa.
Ban đầu Diệp Mặc còn không dám xông lên, bởi vì chân nguyên đã tiêu hao quá lớn. Hắn sợ tùy tiện đi lên sẽ chịu thiệt với Bắc Sa Vương. Hiện tại Bắc Sa Vương đã rời khỏi tàu ngầm, Diệp Mặc lập tức liền vọt lên. Hắn thậm chí không nhìn tình hình bên trong tàu ngầm, lập tức thu tàu ngầm vào trong nhẫn.
Lúc này hắn đã không kịp kiểm tra tàu ngầm nữa. Bóng dáng của Bắc Sa Vương chợt lóe lên. Thần thức của Diệp Mặc nhìn chăm chú theo bóng dáng của gã, không dám có chút lơ là.
Cũng may tuy rằng tốc độ của Bắc Sa Vương rất nhanh, nhưng thần thức của Diệp Mặc vẫn có thể không ngừng phát hiện được bóng dáng của gã. Tuy nhiên hiện tại Diệp Mặc không thể không khâm phục tốc độ của Bắc Sa Vương. Diệp Mặc tự biết mình. Hắn dùng chính là phi kiếm, mà Bắc Sa Vương dường như chỉ hoàn toàn dựa vào hai chân để chạy trốn. Cho dù gã có thân thể khác thường, cho dù dị năng của gã là thuật chạy trốn, nhưng chạy với tốc độ nhanh như vậy vẫn khiến Diệp Mặc phải chặc lưỡi.
Hiển nhiên Bắc Sa Vương cũng biết Diệp Mặc đang đuổi theo gã. Gã càng không quay đầu lại mà chỉ chạy. Tuy rằng chân nguyên của Diệp Mặc đã tiêu hao quá lớn, nhưng vẫn bướng bỉnh không muốn buông tha. Hiện tại Diệp Mặc có thể khẳng định, cho dù là động vật nhanh nhất trên thế giới, so với Bắc Sa Vương lúc này cũng còn kém rất xa.
Thậm chí Diệp Mặc nghi ngờ có phải Bắc Sa Vương đã mượn cái gì giúp hay không. Chỉ một dị năng giả đã có thể đạt được tốc độ thế này, khiến hắn không thể tin được.
Diệp Mặc khẳng định nếu như hắn không mượn phi kiếm, tốc độ trên mặt đất của hắn còn không bằng một phần mười so với tốc độ của Bắc Sa Vương.
Không cần phải nói hắn, cho dù là tốc độ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ chạy trên mặt đất, cũng còn xa mới có thể bằng với Bắc Sa Vương.
Từ cảnh tượng trên đường đuổi theo, Diệp Mặc có thể thấy được, bờ biển Bắc Sa Vương vừa lên là Myanmar.
Hai người một đuổi một chạy, cũng không biết đã qua bao lâu. Diệp Mặc lại cảm giác hai người lại đuổi tới địa giới Hoa Hạ.
Sắc mặt Diệp Mặc tái nhợt. Hắn cầm trong tay một viên linh thạch, tính hạ phi kiếm xuống. Bởi vì hắn thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Nếu còn tiếp tục đuổi theo, hắn nhất định sẽ bị trọng thương.
Nhưng Diệp Mặc lại phát hiện Bắc Sa Vương cũng ngừng lại. Không ngờ gã lại ngồi ở trên mặt đất. Có thể thấy được gã cũng bị tiêu hao rất lợi hại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trong lòng Diệp Mặc thầm vui mừng. Tốc độ bay của hắn lập tức chậm lại. Khi chỉ còn cách Bắc Sa Vương có mấy trăm mét, Diệp Mặc liền ngừng lại, đồng thời chậm rãi khôi phục chân nguyên.
Nhưng lúc này, Bắc Sa Vương lại đứng lên. Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc. Thời điểm sắp thành công, hắn sao có thể để Bắc Sa Vương lại trốn thoát?
Nhưng khi Diệp Mặc nắm phi kiếm lên, mới phát hiện chân nguyên của hắn tiêu hao quá lợi hại. Cho dù muốn tìm một chỗ im lặng khôi phục, cũng không phải chỉ một khắc nửa khắc là có thể tốt được. Nói không chừng cũng phải một, hai ngày.
Bắc Sa Vương đứng lên lại không tiếp tục chạy trốn. Gã nhìn Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Diệp Mặc, không ngờ anh có thể bay. Thật buồn cười, tôi còn tưởng rằng anh nhiều nhất chỉ gần giống tôi mà thôi. Nếu như tôi biết thế giới này thật sự có người biết bay, tôi tuyệt đối sẽ không đi thành lập Bắc Sa...
Diệp Mặc không để ý tới Bắc Sa Vương. Hắn lại tiến thêm ba trăm mét. Khi còn cách Bắc Sa Vương chỉ có hơn mười mét, hắn liền dừng lại.
- Diệp Mặc, nếu như tôi không động thủ đối với Lạc Nguyệt của anh, anh có thể không giết tôi được không?
Dường như Bắc Sa Vương không cảm giác được Diệp Mặc càng tiến gần gã lại càng nguy hiểm.
Diệp Mặc thở hắt ra một hơi nói:
- Chắc chắn sẽ không. Tôi là người, người khác không phạm ta thì ta không phạm người. Anh đã liên tiếp phạm đến tôi.
- Chuyện tôi hối hận nhất chính là đi khiêu khích anh. Tôi thật sự không ngờ được trên thế giới này thật sự có người có thể bay. Không ngờ đây lại là sự thật...
Trong mắt Bắc Sa Vương lộ vẻ tuyệt vọng. Gã nhìn Diệp Mặc nói:
- Tôi có một chuyện cuối cùng muốn nhờ anh...
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nhờ tôi làm việc, anh đừng có nằm mơ. Chịu chết đi...
Nói xong phi kiếm của hắn cũng đã bay ra ngoài.
Đối với Bắc Sa Vương, Diệp Mặc là có kiêng kỵ rất sâu. Chỉ có giết được gã trước mới là chuyện ổn thỏa nhất. Tuy rằng chân nguyên của hắn do dùng thần thức bị tiêu hao quá lợi hại, nhưng hơn mười mét, giết chết Bắc Sa Vương hẳn là không có vấn đề gì.