Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 829: Khai mở truyền tống trận



Động phủ Thượng cổ tại Tinh Gia Sơn bị người ta phá bỏ, trong nháy mắt hiện ra Truyền Tống Trận, tại một khe sâu ở Hoành Đoạn Sơn Mạch Hoa Hạ – nơi được Diệp Mặc cho rằng vì đã xảy ra huyết tế cho nên mới làm hư tổn tới "Thất tinh trận pháp" - hiện giờ ở Thiên Khu có một cự thạch, chung quanh tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu như có người hiểu biết về trận pháp ở đây, sẽ nhận ra đây là trận pháp mở ra lối vào.

Mảng sáng tựa hồ có chút suy yếu, căn bản không có biện pháp khai mở "Thất tinh trận pháp". Nhưng rất nhanh, bảy ngọn núi xung quanh đồng thời tản mát ra một mảng ánh sáng yếu nhược, không được bao lâu, quang mang yếu nhược phát ra từ Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương giao thoa với nhau rồi chiếu rọi vào Thiên Khu, rất nhanh liền tạo thành một hình lập thể khổng lồ.

Ánh sáng suy yếu kia không ngừng bị cự thạch ở Thiên Khu hấp thụ, mảng sáng ở Thiên Khu ngày càng hiện rõ hơn, cuối cùng tạo thành một đồ án hình tròn rất lớn.

Nếu như Diệp Mặc ở đây, lập tức sẽ biết, nguyên bản "Thất tinh trận pháp" vì bị huyết tế nên hư hao, giờ phút này đang tự động chữa trị. Chẳng những chữa trị, hơn nữa còn khai mở hoàn toàn. Nhưng Diệp Mặc cũng không nghĩ tới, "Thất tinh trận pháp" lúc trước cần tới năm mươi năm mới có thể khai mở, không ngờ có thể tự động chữa trị, lại còn tự động khai mở.

Mặc dù Diệp Mặc khi thấy tình huống này sẽ biết rõ trận pháp thật sự tự động khai mở, nhưng với kiến thức về trận pháp của hắn, lại không nghĩ tới đây lại là cách để khai mở Truyền Tống Trận, căn bản là do kích phát Truyền Tống Trận của Tinh Gia Sơn.

Truyền Tống Trận dựa trên "Thất tinh trận pháp" ở dãy Hoành Đoạn Sơn khai mở, rất nhanh liền bị người trong Ẩn Môn biết. "Thư Viện Cửu Minh" thay mặt cho Ẩn Môn liên hiệp với chính phủ Hoa Hạ để khống chế nơi này, cho dù là người của Ẩn Môn cũng không biết đó là gì, nhưng từ khi một vài nhân viên khảo sát biến mất trong vòng sáng kia thì người của Ẩn Môn bắt đầu suy đoán cho rằng đây chính là Truyền Tống trập pháp để tiến vào nội Ẩn Môn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tăng Chấn Hiệp và Thái Cơ biết được việc có tiểu thế giới từ trong miệng Diệp Mặc nên liền tiến vào đó đầu tiên. Có người đi đầu, hơn nữa họ còn có quan hệ với Diệp Mặc, rất nhiều người đều tiến vào tiểu thế giới.

Sau khi thấy được bản lãnh của Diệp Mặc, người của Ẩn Môn liền hiểu, một chút tu vi của bọn họ nhiều nhất chỉ tung hoành được ở thế tục mà thôi, muốn tới những địa phương cao hơn, chỉ có thể đi nơi khác. Tiểu thế giới chính là một cơ hội, bởi vì Diệp Mặc đã từng đi qua.

Chính phủ Hoa Hạ lập tức bắt đầu khống chế Truyền Tống Trận này, bởi vì không một ai biết được Truyền Tống Trận này có thể đưa người khác di chuyển đến chỗ khác hay không, bởi vì những người tiến vào trận pháp đều biến mất, không có một người nào tiến vào rồi lại quay trở về.

Nhưng cho dù chính phủ khống chế, thì Truyền Tống Trận vẫn không ngừng có người truyền tống ra ngoài. Bởi vì truyền tống ra ngoài đều là người của Ẩn Môn, dù là người của "Thiên Tổ", cũng không thuộc phe chính phủ. Cho nên chính phủ chân chính có thể khống chế được cũng chỉ là một vài người không muốn tiến vào Truyền Tống Trận, hoặc là những người không biết mà thôi, những người muốn tiến vào đều tiến vào được.



Chuyện dãy Hoành Đoạn Sơn xuất hiện Truyền Tống Trận có thể tiến vào tiểu thế giới, trong thời gian ngắn cơ hồ khiến toàn bộ Ẩn Môn đều biết. Ở Lạc Nguyệt dĩ nhiên cũng nhận được tin tức.

- Chị Lăng, chị nói ba của em gần hai tháng rồi chưa trở về, có phải cũng tiến vào tiểu thế giới rồi không? Em nghĩ có lẽ ba đi tìm hai dì nha.

Ức Mặc tư chất vô cùng tốt, hai tháng tu luyện ở Lạc Nguyệt, đã đạt tới hậu kỳ của Luyện Khí Tầng 2.

Tống Ánh Trúc ở một bên vội vàng nói một câu.

- Ức Mặc

Mặc dù Tống Ánh Trúc không nói lời trách cứ nào, nhưng Ức Mặc lại lè lưỡi, con bé dĩ nhiên biết mẹ nó muốn nó gọi Diệp Lăng là cô, nhưng nó cảm thấy gọi là chị thì thân thiết hơn. Hơn nữa chị Diệp Lăng cũng nói, khi mình còn nhỏ, chị ấy và chị Bắc Vi cũng gọi nó là em.

Nhìn Tống Ánh Trúc cùng Ức Mặc vui vẻ hạnh phúc. Tô Tĩnh Văn ở bên cạnh có chút thê lương, chính mình cùng Trì Uyển Thanh nghe nói Diệp Mặc trở lại Lạc Nguyệt, muốn lập tức chạy tới gặp Diệp Mặc, tuy nhiên khi gặp Tống Ánh Trúc cùng với Ức Mặc con gái Diệp Mặc, lại không gặpDiệp Mặc.

Nếu nói là không đau khổ thì tuyệt đối không phải, thời gian mình quen biết Diệp Mặc so với Tống Ánh Trúc sớm hơn rất nhiều, hơn nữa quan hệ với Diệp Mặc so với Tống Ánh Trúc cũng tốt hơn nhiều. Nếu như nói Lạc Ảnh cùng Khinh Tuyết có thể cùng Diệp Mặc ở chung một chỗ, mình cũng không để ý nhiều. Nhưng Tống Ánh Trúc lại khiến mình cảm thấy một tia thương cảm.

Chính là hết lần này tới lần khác cô ấy cùng Diệp Mặc không có duyên phận, mình từ trong miệng Diệp Lăng biết được, Diệp Mặc sở dĩ cùng Tống Ánh Trúc ở chung một chỗ chỉ vì một sự trùng hợp mà thôi.

Nếu như chưa từng quen biết Diệp Mặc thì không tính, nhưng sau khi cô biết Diệp Mặc, mới biết được thiên hạ tuấn kiệt mặc dù nhiều, nhưng người làm mình rung động chỉ có Diệp Mặc. Tô Tĩnh Văn thà rằng cả đời cô đơn, cũng không muốn tùy tiện tìm một người đàn ông tạm bợ.

Nhìn Tống Ánh Trúc cùng Ức Mặc hạnh phúc, Tô Tĩnh Văn lần đầu tiên sinh ra ý niệm không muốn gặp lại Diệp Mặc trong đầu. Nhớ lại những năm gần đây của mình cùng Trì Uyển Thanh, trong lòng không khỏi thở dài, nếu như không phải mình chấp nhất lôi kéo Trì Uyển Thanh, nói không chừng hiện tại Trì Uyển Thanh đã kết hôn, sinh con rồi.

Uyển Thanh so với mình nhỏ tuổi hơn, nhưng hiện tại nhìn cô ấy còn lớn hơn mình vài tuổi, Tô Tĩnh Văn biết, nguyên nhân là do Trì Uyển Thanh không ăn "Trú Nhan Đan".

Diệp Lăng nhìn Tô Tĩnh Văn cùng Trì Uyển Thanh có chút mất tự nhiên, trong lòng cũng thầm than, cô ta lấy hai bình ngọc chia ra đưa cho Trì Uyển Thanh cùng Tô Tĩnh Văn, nói:

- Uyển Thanh, chị Tĩnh Văn, khi anh ấy rời đi đã từng lưu lại hai viên đan dược này bảo tôi đưa cho hai người. Anh bảo đi tìm hai người, hai người lại tới đây, anh khẳng định không tìm được.

- Trú Nhan Đan.

Tô Tĩnh Văn vui mừng đứng lên hỏi:

- Diệp Lăng, đây thật sự là anh ta lưu lại sao? Hắn nói muốn đi tìm bọn chị?

Mặc dù Tô Tĩnh Văn đã ăn loại đan dược này, nhưng Diệp Mặc cố ý lưu lại cho cô lại không giống với lúc trước.

Diệp Lăng kiên định gật đầu, đan dược này là hắn lưu lại cho mình, nhưng hiện tại mình không cần, chi bằng để lại cho chị Tĩnh Văn cùng Uyển Thanh.

Khuôn mặt Trì Uyển Thanh có chút mệt mỏi, nghe xong lời nói của Diệp Lăng liền vui mừng đứng dậy, cô ấy không nghĩ tới Diệp Mặc còn nhớ mình, không biết đồ vật lúc trước mình để lại cho hắn, hắn có nhận hay không. Nhưng nghĩ tới Diệp Mặc không ngờ để lại "Trú Nhan Đan"

cho mình, những mệt mỏi kia tự hồ biến mất không còn.

Tống Ánh Trúc trong lòng thầm than, so với Trì Uyển Thanh cùng Tô Tĩnh Văn, chính mình may mắn hơn nhiều. Cô có thể khẳng định, nếu như không phải ban đầu thần xui quỷ khiến làm chuyện kia cùng Diệp Mặc, có Ức Mặc, thì mình và Diệp Mặc sẽ không có kết quả gì.

Mà chuyện lúc đó có thể trách Diệp Mặc sao? Hoặc là nói, căn bản là Diệp Mặc cứu mình. Đột nhiên, Tống Ánh Trúc cảm thấy mình rất may mắn, nếu như không phải lần đó ngẫu nhiên, chính mình cũng không tiếp xúc với người như Diệp Mặc, cũng sẽ vĩnh viễn không biết còn có giới tu chân, càng không cảm nhận được cảm giác được chồng che chở.

Lúc này Tống Ánh Trúc rốt cuộc hiểu được, tại sao mấy người Lạc Ảnh cùng Khinh Tuyết muốn tới tiểu thế giới tìm Diệp Mặc, bởi vì loại tư niệm này căn bản không cách nào chịu đựng được. Chính mình mới chỉ hai tháng không gặp Diệp Mặc, đã không cách nào chịu được. Đồng dạng, cũng có thể hiểu được Tô Tĩnh Văn cùng Trì Uyển Thanh tại sao phải kiên trì đi tìm Diệp Mặc, không chỉ vì Diệp Mặc có tiền hay có quyền, mà vì Diệp Mặc chính là độc nhất vô nhị ở thế giới này.

Hai người đó sở dĩ chấp nhất như vậy là vì hai người không phải người bình thường.

Nhưng Tống Ánh Trúc không biết rằng, Tô Tĩnh Văn sở dĩ không ngừng tìm kiếm Diệp Mặc, cũng không phải như cô ấy nghĩ, mà do Diệp Mặc chính là cái dây cung chạm tới tình cảm của cô. Trừ Diệp Mặc, cô không tìm được một cái dây cung nào khác phù hợp với mình.

Giống như Tô Tĩnh Văn, Trì Uyển Thanh sở dĩ đi cùng Tô Tĩnh Văn cũng không phải như Tống Ánh Trúc suy nghĩ. Cô không phải người bình thường, giống như Tô Tĩnh Văn không chịu ảnh hưởng của cô.

Bởi vì Diệp Mặc đã từng cứu cô ấy ở gần rừng nguyên sinh, bởi vì Thử Lang do Diệp Mặc đưa cho luôn luôn mang theo bên mình, sau khi trúng độc Diệp Mặc đã dùng máu của mình để cứu cô. Trong lòng cô, còn có một bí mật, đó chính là Diệp Mặc đã từng nhìn thấy chiếc quần lót của cô.

Những năm gần đây, cô đã đi tới nhiều nơi, gặp rất nhiều người, khi tĩnh tâm suy nghĩ lại, mới phát hiện chỉ có phong cảnh lúc trước kia là không có cách nào thay thế.

Bất luận hắn có nguyện ý hay không, những lời này cô cũng muốn chính miệng hỏi Diệp Mặc một lần.

Khi mọi người đang nói chuyện phiếm, Hư Nguyệt Hoa vội vã đi tới biệt thự ở hồ Lạc Nguyệt, cô vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên, lúc này mới xuất quan, nghe nói Truyền Tống Trận xuất hiện ở dãy Hoành Đoạn Sơn có thể tiến vào tiểu thế giới, lập tức chạy tới đây hỏi thăm mấy người Diệp Lăng.

- Chị Nguyệt Hoa.

Nhìn thấy Hư Nguyệt Hoa tới đây, Tống Ánh Trúc vội vàng đứng dậy,

Hư Nguyệt Hoa lại vội vã nói:

- Truyền Tống Trận xuất hiện ở dãy Hoành Đoạn Sơn có thể tiến vào tiểu thế giới, mọi người có đi hay không?

Hiện tại, Hư Nguyệt Hoa đã chuyển giao toàn bộ công việc, cô một lòng tập trung tu luyện. Mối thù năm đó, cô cũng đã sớm báo, đối với cô mà nói, hiện tại trừ tu luyện thì là tu luyện. Cho nên khi nghe được chuyện tiểu thế giới, liền động tâm.

Mọi người trong phòng nghe xong lời của Hư Nguyệt Hoa, lập tức nhìn nhau. Hư Nguyệt Hoa cho dù không nói, mọi người trong phòng cũng biết, Hư Nguyệt Hoa muốn đi vào tiểu thế giới.

- Tôi nghĩ đợi Diệp Mặc trở lại, hỏi anh ta một chút.

Tống Ánh Trúc do dự một chút mới lên tiếng, mặc dù cô hoài nghi Diệp Mặc tiến vào tiểu thế giới, nhưng cô muốn đợi xem, vạn nhất Diệp Mặc không đi vào đó thì sao?

Diệp Lăng tiếp lời:

- Chị Ánh Trúc, em hoài nghi không biết anh ấy có đi vào trong đó hay không. Anh ấy ra ngoài hai tháng, hiện tại vẫn chưa về, lẽ ra với tốc độ của anh ấy, muốn trở về sẽ rất nhanh. Tiểu thế giới kia đột nhiên khai mở, không biết có phải do anh ấy làm hay không? Tuy nhiên, em cảm thấy nên đợi một chút, anh ấy thường xuyên đi ra ngoài, có khi là mấy tháng, thậm chí là mấy năm.

Diệp Lăng không phải cái gì cũng không biết, Diệp Mặc khi trở lại đã nói cho cô biết chuyện về tiểu thế giới, hơn nữa còn nói trận pháp kia đã bị hư hao, cần hắn đi chữa trị. Vạn nhất anh mình chưa trị trận pháp xong, chưa kịp ra ngoài lại bị truyền tống tới nơi khác thì sao?

Hư Nguyệt Hoa tâm tình kích động, sau một thời gian ngắn đã bình tĩnh lại, cô nghe Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng nói thế, biết mọi người tạm thời không muốn rời khỏi Lạc Nguyệt. Nhưng cô lại không có chuyện cần làm, truy cầu cảnh giới tu luyện tối cao là lý tưởng duy nhất của cô.

Nghĩ tới đây, Hư Nguyệt Hoa lại kiên định nói:

- Mấy cô đều không muốn đi, nhưng tôi muốn, dù sao hiện tại tôi cũng không có chuyện gì cần làm, đi tiểu thế giới dạo chơi một hồi, nếu không được sẽ trở về.

Cô không biết lúc trước Diệp Mặc trở lại phải cực khổ thế nào, cho nên mới nói nếu không được thì sẽ trở về.

- Chị Nguyệt Hoa, em cùng đi với chị.

Ngoài dự liệu của mọi người, Tô Tĩnh Văn lại đứng lên.

- Tôi cũng đi.

Trì Uyển Thanh cũng kiên định nói, sau khi xuất hiện tiểu thế giới cùng Truyền Tống Trận, cô đã nghe Diệp Lăng kể rất nhiều về chuyện tình của tiểu thế giới, cho nên cô quyết định đi tới địa phương mà Diệp Mặc từng đi qua.