Khuôn mặt Trương Thuận Phong mỉm cười, cứ như là không có chuyện gì xảy ra ngồi yên không nhúc nhích. Trong nháy mắt Diệp Mặc động thủ, gã liền biết được những gì mà Diệp Mặc đang nghĩ. Mặc dù gã hoàn toàn có thể ngăn cản, nhưng gã lại không ngăn lại. Mặc dù bây giờ gã không muốn tạo mâu thuẫn với "Vạn đan các", nhưng cũng không cần đi giúp đỡ "Vạn đan các". Đối với gã mà nói, miễn phí lấy được "Trú Nhan đan" chuyện nhỏ này cũng không sao cả, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Diệp Mặc đương nhiên biết Trương Thuận Phong có cơ hội ngăn cản, nếu như gã ngăn cản thật, hắn cũng không cần phải tiếp tục nịnh bợ Trương Thuận Phong nữa. Hắn lập tức sẽ lấy cớ thiếu tiền, để Trương Thuận Phong lấy linh thạch ra. Sau khi hắn lấy được linh thạch rồi, lập tức rời khỏi thành Hà Châu, cũng may Trương Thuận Phong cũng không giúp đỡ thiếu các chủ này.
- Anh thật to gan, không ngờ dám đánh lén thiếu các chủ "Vạn Đan Các" chúng tôi. Trương thành chủ, tên Diệp Mặc này dám ngang nhiên đả thương người ở thành Hà Châu chúng ta…
Bành Thì Bình lại không có bản lĩnh như Trương Thuận Phong, khi y nhìn thấy thiếu các chủ bị đánh lén, lại không có năng lực đến cứu giúp.
Y rất muốn lập tức ra tay đối phó với Diệp Mặc, nhưng y biết Trương Thuận Phong vừa mới nhận hối lộ của Diệp Mặc. Y chỉ có thể bình tĩnh trở lại, chỉ cần Trương Thuận Phong không ra tay, thì y muốn bóp Diệp Mặc như nào thì bóp như vậy.
Diệp Mặc lại thản nhiên nói:
- Bành quản sự, chuyện vừa rồi Trương thành chủ cũng nhìn thấy rồi, tôi tin rằng Trương thành chủ sẽ minh giám. Diệp Mặc tôi bất tài, nhưng cũng giống như Trương thành chủ, là người trọng tình vợ chồng. "Vạn Đan Các" của các anh đúng là một đống rác rưởi, không ngờ lại giở trò với vợ tôi, tôi không giết anh ta là may cho anh ta lắm rồi.
Trương Thuận Phong lại gật đầu nói:
- Chuyện vừa rồi, tôi cũng nhìn thấy rất rõ ràng, đúng là thiếu các chủ của các anh không đúng, tôi cũng ủng hộ cách làm của chú em Diệp
- Trương thành chủ, Diệp Mặc cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ bên ngoài mà thôi, chẳng lẽ Trương thành chủ lại bảo vệ cho người ngoài sao?
Bành Thì Bình biết rõ Trương Thuận Phong đã nhận tiền hối lộ, nhưng vẫn không cam lòng nói.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Tôi thực ra lại có cách giải quyết chuyện của Bành quản sự, Thiếu các chủ của các anh không phải là thích đùa giỡn sao, anh có thể tiễn Các thủ lĩnh của các anh trở về, để anh ta đùa giỡn với vợ các anh là được rồi.
- To gan…
Bành Thì Bình lập tức phát điên lên.
Trương Thuận Phong hừ lạnh một tiếng, nhưng không có lên tiếng, rõ ràng là trong lòng có chút bất mãn rồi. Biết rõ là mình đã nhận "Trú Nhan đan" của Diệp Mặc rồi ít nhất chuyện này không thể thờ ơ được, Bành Thì Bình còn dám động thủ, vậy thì cũng kiêu ngạo quá rồi.
Bành Thì Bình nghe được tiếng "hừ" của Trương Thuận Phong, làm sao không biết gã đã bất mãn lắm rồi. Mặc dù rất muốn đi dạy dỗ cho Diệp Mặc một trận, nhưng cũng biết như vậy là không thực tế. Ngẫm nghĩ một chút đành phải đứng dậy chắp tay chào Trương Thuận Phong và Nhan Tranh, quay người dẫn thiếu các chủ nhanh chóng rời khỏi.
- Ha ha.
Nhan Tranh thấy Bành Thì Bình rời khỏi, bỗng nhiên cười ha hả, sau đó nhìn Diệp Mặc dựng thẳng ngón tay cái lên nói:
- Anh Diệp quả nhiên là hào khí ngất trời, đến cả thiếu các chủ của "Vạn Đan Các" muốn đánh thì đánh, sảng khoái. Chỉ có điều cha của thiếu các chủ Lỗ Cửu Thành lại là các chủ của "Vạn Đan Các" phân các Hà Châu, tu vi Kim đan đại viên mãn, nghe nói đã bế quan đột phá Nguyên Anh kỳ rồi, với nguồn tài nguyên phong phú của "Vạn Đan Các", tin rằng ông ta thăng cấp Nguyên Anh kỳ chỉ còn là vấn đề thời gian…
Diệp Mặc nghe nói Lỗ Cửu Thành không ngờ đã là Kim Đan viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp tu vi Nguyên Anh, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng. Hắn cho rằng một các chủ của phân các nhiều nhất cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ mà thôi, không ngờ lại sắp trở thành Nguyên Anh, nói thực, cái này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nếu như nói một tu sĩ Kim Đan hắn còn có thể đọ sức một hai, đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh, hắn chỉ sợ đến nói cũng không thể nói được một câu nào.
Dường như đã nhìn thấu nỗi lo lắng của Diệp Mặc, Trương Thuận Phong lại cười ha hả nói:
- Chú em Diệp không cần phải quá lo lắng, chỉ cần quan tâm phát triển "Dược phẩm Hoa Hạ" ở thành Hà Châu chúng ta là được, tôi tin rằng "Vạn Đan Các" cũng không dám làm loạn gì ở thành Hà Châu đâu.
Diệp Mặc dẹp bỏ sự lo lắng, chắp tay cảm tạ nói:
- Vậy thì phải đa tạ anh Trương rồi, tôi xin ở lại thành Hà Châu này. "Trú Nhan đan" này mong anh Trương đừng từ chối.
Nói xong Diệp Mặc nhét "Trú Nhan đan" vào tay Trương Thuận Phong, bộ dạng cam tâm tình nguyện.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng thầm mắng, bọn người kia không có ai là người lương thiện. Trương Thuận Phong này lấy được một viên Trú Nhan đan của hắn chỉ cần nói ra vài câu không nặng không nhẹ mà thôi, thậm chí dùng hắn để đỡ đạn, áp chế "Vạn Đan Các".
Trương Thuận Phong có lợi, lập tức đứng dậy rời khỏi cửa hàng nhỏ của Diệp Mặc, cứ như vừa nảy xưng hô anh anh em em với Diệp Mặc căn bản không phải lời của gã nói vậy. Diệp Mặc có chút im lặng nhìn Trương Thuận Phong rời khỏi, hắn biết lần này mình thực sự nhìn nhầm rồi.
Vốn dĩ Diệp Mặc lấy Trú Nhan Đan để tặng một người, hắn thấy Trương Thuận Phong khôi ngô tuấn tú, vì giúp vợ mua một viên Trú Nhan đan còn lấy thân phận thành chủ cố ý chạy đến, điều này khiến hắn rất có thiện cảm. Nhưng bây giờ Diệp Mặc hoàn toàn hiểu ra, Trương Thuận Phong có chút thiện cảm với hắn, nhưng chút thiện cảm này còn chưa đủ để khiến gã kết giao với Diệp Mặc, trả ra đồ có tính thực chất gì đó.
Nói trắng ra là, cho dù ngoại trừ viên Trú Nhan Đan của Diệp Mặc ra, tiền đồ của Diệp Mặc và thân phân luyện đan sư của hắn, căn bản không được người ta để ý tới.
Trương thành chủ là một người rất thực tế, không bỏ tiền ra báo đáp, gã tuyệt đối không làm. Gã là một tu sĩ Kim Đan, cũng không thể hạ thấp thân phận của mình để đi kết giao với tu sĩ Trúc Cơ như Diệp Mặc. Gã lấy không Trú Nhan đan của Diệp Mặc thậm chí gã còn cho rằng những lời vừa nãy của gã đối với Bành Thì Bình đã là đủ trả giá cho Trú Nhan đan của Diệp Mặc rồi. Người này quả nhiên giống như những gì mình nghĩ, lúc nhờ vả người khác thì rất nhiệt tình, một khi đạt được mục đích của mình rồi, người vừa giúp mình cũng không nhận ra nữa rồi.
Diệp Mặc thầm thở dài, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, hay là rời khỏi thành Hà Châu.
Nhưng khi suy nghĩ này được cân nhắc một lượt, lại phát hiện ra Nhan Tranh vẫn ngồi trước mặt, vẫn chưa đi.
Nhan Tranh thấy sắc mặt Diệp Mặc biến ảo một lúc lâu mới nghĩ đến y, lại không ngần ngại, ngược lại lại chắp tay nói:
- Bây giờ hai người kia đã đi rồi, chúng ta làm quen lại một chút, tại hạ là Nhan Tranh, quản sự "Tiên bảo lầu" chi nhánh Hà Châu.
Diệp Mặc có chút nghi hoặc thái độ của Nhan Tranh, nhưng vẫn trả lời:
- Tôi là Diệp Mặc của "Dược phẩm Hoa Hạ", không biết Nhan quản sự ngồi lại đây, có phải có chuyện gì giáo hay không?
Nhan Tranh lại khẽ mỉm cười nói:
- Anh Diệp xin thứ lỗi cho tôi thân thiết với người quen sơ, tôi thấy rằng anh Diệp là người dám làm dám chịu, hơn nữa tôi cũng biết tại sao anh phải tặng Trú Nhan đan cho Trương thành chủ…
Nói tới đây giọng điệu của Nhan Tranh dừng lại một chút, chuyển đề tài nói:
- Chỉ có điều, anh Diệp sợ là không hiểu hết Trương thành chủ, tấm lòng lần này chỉ sợ khó mà thành công.
Sau khi Trương Thuận Phong lấy Trú Nhan đan đi rồi, Diệp Mặc mới biết là mình lấy giỏ trúc múc nước rồi, bây giờ Nhan Tranh nói ra, hắn sao lại không biết Nhan Tranh đã nhìn ra tâm tư của hắn. Nhưng Trú Nhan đan đối với người khác thì quý báu, đối với hắn cũng chẳng là cái gì cả.
Thấy Diệp Mặc không trả lời mình, Nhan Tranh không chút để tâm lại hỏi tiếp:
- Anh Diệp biết tại sao Trương thành chủ lại xưng anh gọi em với anh không? Giống như không coi Bành Thì Bình ra gì, nhưng gã lại rất khách sáo với tôi. Không có gì khác, chỉ là "Tiên bảo lâu" chúng tôi đứng sau không chỉ có mình tôi mà thôi. Hơn nữa,anh Diệp có thể không biết, Trương thành chủ làm người thường xuyên nhiệt tình đấy, hơn nữa sư phụ của anh Diệp lại là người rất phi thường.
Diệp Mặc trong lòng cười khổ, hắn đương nhiên hiểu ra ý tứ của Nhan Tranh, thường xuyên nhiệt tình, ý tứ khác của câu nói ấy là Trương thành chủ nhiệt tình là có giới hạn về thời gian, địa điểm và nhân vật, căn bản cũng không là nhiệt tình thật.
Diệp Mặc không phải thằng ngu, chỉ có điều người trong cuộc thường mê muội. Nhưng nghe xong mấy lời của Nhan Tranh, hắn liền biết rằng, Trương Thuận Phong quả nhiên là vì Trú Nhan đan mà xưng anh gọi em với hắn, nhưng lí do quan trọng hơn chính là sau lưng gã có sư phụ.
Khá lắm, tên họ Trương này thoạt nhìn khôi ngô tuấn tú, không ngờ lại bợ đỡ như vậy. Rõ ràng chuyện này ngoài người trong cuộc mê muội như hắn, Bành Thì Bình cũng nhìn ra, Trương Thuận Phong cũng không coi hắn ra cái gì, nên mới như vậy. Mà hắn sở dĩ không nhìn ra, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ có hắn biết, bản thân hắn cũng không có cái gọi là sư phụ lợi hại
- Ha ha, đáng tiếc cho Trú Nhan đan của anh Diệp rồi.
Nhan Tranh ha hả cười, thản nhiên nói.
Diệp Mặc nghĩ thông suốt nguyên do này, nhưng cũng không để ý, hắn cũng ha hả cười:
- Anh Nhan quả nhiên hiểu biết chính xác, hẳn là anh Nhan nói với tôi những chuyện này, là muốn tôi hỏi Trương thành chủ trả lại Trú Nhan đan đúng không?
- Đương nhiên không phải.
Nhan Tranh nói:
- Sở dĩ tôi ở lại, là thật tâm muốn trở thành bạn với anh Diệp đây, nếu như anh Diệp không để tâm, tranh chấp lần này của "Ngành Dược Hoa Hạ" và "Vạn Đan các", Nhan Tranh tôi bằng lòng chịu trách nhiệm. Chỉ có điều không biết anh Diệp có nể mặt hay không?
Thực ra sau khi biết được lòng dạ của Trương Thuận Phong, Diệp Mặc đã có ý định rời khỏi Hà Châu, nhưng bây giờ những lời này của Nhan Tranh khiến hắn có chút không hiểu. Đây là lần đầu tiên Nhan Tranh gặp hắn, dựa vào cái gì mà coi trọng hắn vậy? Hơn nữa còn bằng lòng vì chuyện của hắn đi tranh chấp với "Vạn Đan Các"?
Dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Mặc, Nhan Tranh lại cười nói:
- Anh Diệp, thực ra "Tiên bảo lâu" của chúng tôi vẫn có mâu thuẫn với "Vạn đan các", cho dù không vì chuyện của anh Diệp thì cũng không thể trở thành bạn bè được. Tôi sở dĩ tán thưởng anh Diệp, ngoại trừ việc anh Diệp là luyện đan sư ra, còn một nguyên nhân nữa là anh Diệp là người vừa nhìn cũng biết là có thể trở thành bạn được, tôi tin rằng con mắt của tôi không nhìn nhầm.
Lời nói của Nhan Tranh có chút nói quá rồi, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không tiếp tục giả vờ như không biết nữa, hơn nữa kết giao với "Tiên bảo lâu" đối với hắn mà nói chỉ có lợi, mà không có hại chút nào. Hắn dứt khoát nói:
- Cám ơn anh Nhan coi trọng họ Diệp tôi, vậy thì về sau tôi lại làm phiền anh Nhan nhiều rồi.
- Được, nếu như vậy, tôi cũng không cần nhiều lời nữa. Anh Diệp, thực ra chỗ này anh thuê cũng là sản nghiệp của "Tiên bảo lâu" tôi, hơn nữa gian phòng này cũng như các phòng khác xung quanh đây trong địa bàn khoảng gần mười nghìn mét vuông cũng là đất của "Tiên bảo lâu". Nếu như anh Diệp không ngại, tôi làm chủ sẽ tặng cho anh Diệp chỗ này, làm nơi khởi điểm của "Ngành Dược Hoa Hạ"
Nhan Tranh nói không chút do dự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Hả.
Diệp Mặc thực sự ngây ngẩn cả người, thành Hà Châu tấc đất tấc vàng, Nhan Tranh là một quản gia, không ngờ lại có khí phách như vậy?
- Anh Diệp, Nhan Tranh tôi thành tâm đến kết bạn với anh, tôi nghĩ anh Diệp hẳn không chỉ là một luyện đan sư nhất phẩm nhỉ? Tôi đoán "Ích nguyên đan" của quý tiệm cũng từ tay anh làm ra đúng không? Vậy đơn giản có thể nói là bút tích của đại sư. Hôm nay mục đích chủ yếu tôi đến đây không phải là vì Trú Nhan đan mà là muốn biết, anh Diệp anh rốt cục là luyện đan sư mấy phẩm?
Nhan Tranh thấy Diệp Mặc có chút chần chừ lại nói.