Đan Vương Nhất phẩm là một loại tồn tại cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải cung kính đối đãi, đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, đan dược sử dụng chủ yếu là linh cấp bát phẩm cùng cửu phẩm, ngoài ra còn có một ít đan dược trân quý là đan dược Thiên cấp nhất phẩm. Mà đan dược Thiên cấp nhất phẩm ngoại trừ Đan Vương Nhất phẩm thì Linh Đan Sư bất luận là phẩm cấp nào cũng không thể luyện chế. Cho nên khi Ngu Vũ Thiên nghe Diệp Mặc nói có quen biết Đan Vương Thiên cấp Nhất phẩm mới kích động như vậy.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm đắc ý, mặc dù hắn bây giờ còn chưa thể luyện chế Thảo Hoàn Đan thiên cấp nhất phẩm, nhưng hắn tin tưởng, bằng sự tiến bộ của hắn, nhiều nhất là vài tháng, hắn có thể luyện chế Thảo Hoàn Đan.
Hiện tại Ngu Vũ Thiên kinh ngạc, Diệp Mặc cũng không chần chừ, thận trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy, sư phụ tôi là một Đan Vương, ông hẳn là có thể luyện chế Thảo Hoàn Đan.
Cảm thấy chiêu bài sư phụ của mình là Đan Vương cũng không tệ, Diệp Mặc lại sử dụng lần nữa.
Sư phụ của Diệp Mặc là một Đan Vương? Hơn nữa còn chưa biết là Đan Vương phẩm cấp nào, điều này làm cho Ngu Vũ Thiên nhất thời sửng sốt hồi lâu. Bà không nghĩ tới lai lịch của Diệp Mặc lại lớn như vậy, chắc là sau này Diệp Mặc mới bái người này là sư phụ, nếu như lúc trước đã bái, thì một vị Đan Vương muốn giúp Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng tìm được một vị sư phụ là Nguyên Anh là rất đơn giản, nào còn phải chờ mình tới thu nhận hai người họ làm đồ đệ chứ?
Nghĩ tới đây, Ngu Vũ Thiên lập tức cảm tạ nói:
- Vậy thì phải đa tạ sư phụ cậu rồi.
Ngu Vũ Thiên nói lời thật lòng, đối với một tu sĩ Kim Đan không có chỗ dựa như bà thì cho dù có tới chín viên Thảo Hoàn Quả cũng rất khó có thể luyện chế ra một viên Thảo Hoàn Đan. Mời người luyện chế Thảo Hoàn Đan sao, cái giá phải trả cũng không ít đâu, Diệp Mặc có thể đưa bà một viên Thảo Hoàn Đan, bà sao có thể không cảm kích đây?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
-Tiền bối, người là sư phụ của Ánh Trúc cùng Diệp Lăng, hơn nữa nếu không có tiền bối tôi cũng không thể lấy được Thảo Hoàn Quả, so với một viên Thảo Hoàn Đan, thật sự không tính là gì. Bất quá nếu tiền bối đã quyết định đi Hà Châu, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Mặc dù Trịnh Tuy Thủy không biết chuyện về Thảo Hoàn Quả, nhưng chúng ta cũng không nên ở chỗ này quá lâu.
-Vậy chúng ta bây giờ đi Thành Hà Châu sao?
Ngu Vũ Thiên từ khi Diệp Mặc xuất hiện, tới khi hắn ra tay giết chết Lý Trường Sinh cũng đã nhìn ra được ở phương diện lãnh đạo thì Diệp Mặc hơn bà nhiều lắm, cho nên bà trước tiên liền hỏi ý kiến của Diệp Mặc.
- Không phải, tôi muốn tới Phường thị Nam Sơn một chuyến, bất quá trước khi đi tìm một chỗ giúp tiền bối hộ pháp, tiền bối chữa thương trước rồi nói tiếp.
Diệp Mặc đáp.
Ngu Vũ Thiên suy nghĩ chốc lát, nói:
- Nếu như vậy, thương thế của ta sau khi tốt hơn sẽ đi theo cậu tới Phường thị Nam Sơn một chuyến sao.
Diệp Mặc lập tức khoát tay nói:
- Tiền bối, nếu như tôi đoán không sai, trong khoảng thời gian này, Trịnh Tuy Thủy nhất định sẽ tới di tích mà y cung cấp nhìn một chút. Một khi y phát hiện mấy người các người chưa từng đi qua đó, tôi nghĩ phản ứng đầu tiên của y chính là nghĩ đã có vấn đề xảy ra. Bất luận là vấn đề gì, y cũng sẽ không an tâm, nhất định phải tìm được một trong bốn người, như vậy y mới an âm. Lấy danh vọng cùng tu vi Kim Đan của tiền bối, đoán chừng chỉ cần vừa tới Phường thị Nam Sơn thì Trịnh Tuy Thủy sẽ biết, vì vậy tiền bối tốt nhất là nên lén đi tới Ngành Dược Hoa Hạ ở Thành Hà Châu trước, chữa thương tu luyện, tốt nhất là dịch dung đi một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Kỳ thật dựa theo ý nghĩ của Diệp Mặc, hắn muốn tới di tích mà Trịnh Tuy Thủy bố trí phá hư một lượt mới bỏ qua, ít nhất có thể khiến cho Trịnh Tuy Thủy nhìn ra được cục diện bốn người đã chết ba, Lý Trường Sinh thì chạy trốn. Nhưng Diệp Mặc biết, với tu vi của hắn rất khó làm được, cho dù hắn nắm chắc có thể phá vỡ khốn trận của Trịnh Tuy Thủy, hắn cũng không dám đi. Một khi đụng đầu với Trịnh Tuy Thủy, như vậy hắn và Ngu Vũ Thiên hai người tuyệt đối chạy không thoát.
Ngu Vũ Thiên gật đầu đồng ý, hai người thu dọn một chút, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Nửa ngày sau, khoảng cách của hai người với nơi xảy ra đánh nhau đã tới mười mấy vạn dăm. Ngu Vũ Thiên thương thế quá nặng, Diệp Mặc chỉ có thể dừng lại chờ bà chữa thương. Cũng may buổi đấu giá ở Phường thị Nam Sơn ba ngày nữa mới bắt đầu, Diệp Mặc cũng không gấp.
Một ngày sau, thương thế của Ngu Vũ Thiên đã khôi phục hơn phân nửa, bà lấy ra một chiếc mặt nạ đưa cho Diệp Mặc, nói:
- Cái này tặng cho cậu
Thấy Diệp Mặc có bộ dạng ngờ vực, y lập tức bổ sung, nói:
- Cậu có thể ẩn nấp bên người của ta và Lý Trường Sinh mà không bị phát hiện, có thể thấy rằng cậu có một loại công pháp ẩn nấp tương đối lợi hại. Ta không có đồ gì tốt, cái mặt nạ này gọi là Cửu Biến, chỉ cần cậu luyện hóa, nó có thể biến ảo thành chín loại dung nhan khác nhau. Tu vi dưới Hư Thần không ai có thể nhận ra cậu, tặng cho cậu đó.
Tu vi dưới Hư Thần cũng rất khó nhận ra, Diệp Mặc vừa nghe liền biết đây không phải là một pháp bảo bình thường, vật này đối với Ngu Vũ Thiên dường như rất trân quý, hắn vội vàng từ chối nói:
- Tiền bối, kẻ thù của tôi không nhiều lắm, vật này tiền bối lưu lại đi
Ngu Vũ Thiên lắc đầu:
- Ta tới Hà Châu sẽ dịch dung, hơn nữa sau này không có chuyện gì đặc biệt, ta sẽ luôn luôn ở trong Ngành Dược Hoa Hạ, không đạt tới Nguyên Anh sẽ không ra. Cho nên ta giữ lại cũng không có chỗ hữu dụng, cậu ở buổi đấu giá nói không chừng sẽ dùng tới.
Nghe Ngu Vũ Thiên nói như vậy, Diệp Mặc nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, liền nhận lấy Cửu Biến, hơn nữa đem viên Bạo Anh Đan trong nhẫn trữ vật của Lý Trường Sinh đưa cho Ngu Vũ Thiên. Bạo Anh Đan đối với người khác có tác dụng phụ nhưng đối với Diệp Mặc lại không đáng kể, bởi vì hắn có thể luyện chế Duẩn Đạm Đan để hóa giải đan độc.
Ngu Vũ Thiên biết Bạo Anh Đan đối với Diệp Mặc cũng không có tác dụng, liền nhận lấy.
Hai người chia tay tại đó, bà trực tiếp đi tới Ngành Dược Hoa Hạ ở Thành Hà Châu, còn Diệp Mặc một mình đi tới Phường thị Nam Sơn.
Phường thị Nam Sơn ở gần Thành Hàm Nguyên, Diệp Mặc chỉ cần một ngày đã tới Phường thị Nam Sơn
So với Phường thị Tuy Sơn thì Phường thị Nam Sơn lớn hơn nhiều, hơn nữa Phường thị Nam Sơn cũng không phải toàn bộ đều là một môn phái nào đó. Nơi này là một tu chân phường khổng lồ tự hình thành, nghe nói có một cường giả Nguyên Anh Đại viên mãn trấn giữ. Cho nên giao dịch ở Phường thị Nam Sơn khiến cho tất cả các tu sĩ đều yên tâm, không người nào dám đụng vào lửa giận của tu sĩ Nguyên Anh Đại viên mãn.
Diệp Mặc chuẩn bị tìm một khách sạn bất kỳ để nghỉ ngơi cả đêm, để chuẩn bị tinh thần đối phó với buổi đấu giá năm ngày năm đêm sắp cử hành.
Vì Diệp Mặc tới quá muộn, hắn tìm vài khách sạn cũng đều kín hết chỗ. Động phủ cũng cho thuê, nhưng Diệp Mặc cho dù có tiền, cũng sẽ không vì một đêm nghỉ ngơi mà đi thuê một cái động phủ, như vậy rất là tốn kém. Mặc dù hiện tại một viên linh thạch hạ phẩm Diệp Mặc không coi vào đâu, nhưng nghĩ tới lúc trước chính mình ở địa cầu muốn có được một viên linh thạch quả thực so với lên trời còn khó hơn, Diệp Mặc thật sự không muốn lãng phí bất kỳ một viên linh thạch nào.
Mãi cho tới khi Diệp Mặc tìm tới khách sạn thứ bảy, mới từ trong miệng tiểu nhị biết được nơi này còn phòng trống.
Nhưng khiến Diệp Mặc ngoài ý muốn chính là, phòng nơi này so với phòng ở Phường thị Tuy Sơn đắt gấp đôi. Năm mươi linh thạch một đêm, lại còn không cho trả giá. Mặc dù Diệp Mặc biết có thể vì buổi đấu giá sắp tới nên giá phòng mới đắt như vậy, nhưng giá tiền này vẫn khiến hắn do dự.
Chỉ là một đêm, mà phải mất năm mươi linh thạch, phải biết rằng hắn thậm chí có thể đi dạo ở phường thị cả buổi tối. Bất quá Diệp Mặc nghĩ tới tối người ở phường thị tu chân rất nhiều, hơn nữa bởi vì buổi đấu giá có thể sẽ có nhân tố không an toàn, nên hắn quyết định mất năm mươi linh thạch để ở một đêm.
- Vậy được, gian phòng này tôi lấy…
Diệp Mặc giọng điệu cứng rắn, nói được nửa câu, liền nghe thấy có người nói:
- Nơi này còn phòng thượng hạng trống hay không?
Giọng nói thanh thúy mang theo một chút ngạo khí.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, thân mặc một bộ quần áo màu phấn hồng.
Làn da trắng nón, thậm chí còn lộ ra một tia ửng đỏ khỏe mạnh, mái tóc dài phía sau tết lại đồng thời búi lên trông rất xinh, bên trên cài một chiếc trâm ngọc hình hồ điệp. Nếu chỉ nói về dung mạo, cô so với Tống Ánh Trúc có phần hơn hẳn, có thể nói đây thật sự là một mỹ nữ.
Mà khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc chính là nữ nhân này chỉ chừng hai mươi tuổi nhưng đã có tu vi Trúc Cơ tầng bảy. Có thể thấy cô chẳng những có tư chất tốt, hơn nữa còn có tài liệu tu luyện rất cường đại.
Phía sau cô gái xinh đẹp có một tên thanh niên cũng không tính là anh tuấn, bộ dạng hơn hai mươi tuổi, da đen, nhưng lại có khuôn mặt chữ điền, lộ ra vả thật thà đàng hoàng. Thanh niên này đi theo phía sau cô gái kia, không nói lời nào. Nhưng thanh niên này cũng có tu vi Trúc Cơ tầng bảy, điều này khiến cho Diệp Mặc hết chỗ nói
Tiểu nhị bị dung mạo của cô gái này kinh động, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, vội vàng trả lời:
- Thành thật xin lỗi, chúng tôi chỉ còn một gian phòng hảo hạng, vừa rồi vị bằng hữu này đã thuê. Nhưng thật ra ở nhà dưới còn có một phòng, chẳng qua điều kiện kém hơn một chút, nhưng giá cả rẻ chút, chỉ cần tám viên linh thạch một đêm.
Diệp Mặc nghe lời nói của tiểu nhị, trong lòng nhất thời buồn bực, tại sao khi mình hỏi phòng, tên tiểu nhị này không nói có nhà dưới? Hắn chẳng qua là ở một đêm mà thôi, có thể tiết kiệm được bốn mươi hai viên linh thạch cũng tốt. Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, tiểu nhị này nói nhà dưới không phải là điều kiện không tốt, chỉ là linh khí kém một chút mà thôi. Đối với hắn mà nói căn bản cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nói cách khác, hắn thà mướn nhà dưới với tám viên linh thạch còn hơn
Cô gái này nghe thấy chỉ còn một gian phòng, lập tức đem ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Mặc, nói:
- Đem phòng hảo hạng của anh cho tôi, nhà dưới kia cho anh.
Vốn cô gái này nếu như tử tế trao đổi với Diệp Mặc, Diệp Mặc khẳng định đáp ứng, hắn vốn không muốn phòng hảo hạng gì. Nhưng ngườI này khẩu khí giống như mình chắc chắn sẽ lấy căn phòng đó, còn Diệp Mặc ở nơi khác, điều này khiến cho Diệp Mặc rất khó chịu. Hắn cơ hồ nghĩ cũng khôngnghĩ, lấy ra năm mươi viên linh thạch đặt lên quầy, nói:
- Tiểu nhị, tôi phải nghỉ ngơi, làm việc nhanh lên một chút.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc không hề để ý tới mình, nhất thời lông mày nhướn lên, liền muốn phát tác.
Nhưng lúc này, tên thanh niên da đen kia vội vàng tiến lên phía trước, y trước tiên hành lễ với Diệp Mặc, sau đó lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm, khách khí nói:
- Thật xin lỗi, vị đại ca này, xin giúp chúng tôi, thù lao này mặc dù ít …
Diệp Mặc dĩ nhiên biết thanh niên kia muốn nói gì, hắn khẽ mỉm cười, đem mười viên linh thạch trung phẩm trong tay thanh niên nhận lấy, sau đó thu hồi linh thạch của mình, ném tám viên linh thạch hạ phẩm cho tiểu nhị, nói: