Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 881: Con kiến Trúc Cơ chạy trốn



Diệp Mặc cho tới bây giờ đều là một người rất quyết đoán, một khi hắn nhận định được sự việc, sẽ kiên quyết làm, tuyệt đối sẽ không lề mà lề mề.

Lúc này hắn liền không chút do dự nào, trực tiếp lao ra từ trận pháp che chắn dưới nền đất.

Diệp Mặc vừa đến phía trên Trường Phần Khâu, liền cảm nhận được cái loại sát khí thấu xương và chân nguyên bạo ngược dao động, khung cảnh hai người Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh đang giao đấu, hắn căn bản cũng không dám nhìn. Trực tiếp ném ra hơn mười miếng trận kỳ, những trận kỳ này hắn đã sớm luyện chế xong, lúc ném ra, trận pháp bị Tư Mã Trú sửa chữa qua tuy rằng mặt ngoài không có biến hóa, nhưng Diệp Mặc biết rằng, chỉ cần hắn kích phát trận kỳ, trận pháp này lập tức sẽ thay đổi.

Sau khi thay đổi trận pháp, Diệp Mặc căn bản cũng không nhìn kết quả, trực tiếp xông về chỗ hai hộp ngọc bị cấm chế bảo hộ.

Tuy rằng tốc độ của Diệp Mặc nhanh như điện xẹt, động tác trước sau liền mạch lưu loát, nhưng khi hắn từ dưới nền đất lao tới, trong nháy mắt ý đồ của hắn đã bị hai gã tu sĩ Hư Thần đang đánh nhau biết được.

Thấy Diệp Mặc nhằm về phía hộp ngọc, Tư Mã Trú không ngờ cười ha ha, ông ta thậm chí nhìn đều không nhìn liền châm chọc Diệp Mặc nói:

- Tên tiểu bối này cũng hay đấy, không ngờ bịt tai trộm chuông.

Đồng Vũ Sinh cũng không nhìn Diệp Mặc, lại hừ lạnh một tiếng, pháp quyết trong tay thay đổi, kiếm trận của y lại biến hóa.

- Lão Tư Mã, có lẽ nên giết con kiến Trúc Cơ này trước, sau đó chúng ta lại giao đấu.

Tuy rằng kiếm trận trên tay Đồng Vũ Sinh không ngừng tăng mạnh, nhưng ngoài miệng lại nói tạm thời ngừng đấu.

Tư Mã Trú cười lạnh một tiếng, căn bản cũng không trả lời Đồng Vũ Sinh, chỉ có điều bắt đầu khởi động chân nguyên, lưới đen không ngừng tăng mạnh. Lúc này ông ta chiếm thế thượng phong, hơn nữa ở dưới thế trận pháp di chuyển, hai hộp ngọc đều dời về phía chính mình, lúc này sao có thể bỏ cuộc giao đấu? Một tên tu sĩ Trúc Cơ không cần nói là muốn trộm hộp ngọc, phỏng chừng hắn còn chưa đụng tới hộp ngọc cũng đã bị cấm chế bên ngoài hộp ngọc giết chết rồi.

Hơn nữa đối với hai người mà nói, hành động của Diệp Mặc đúng là bịt tai trộm chuông. Không cần nói tới cấm chế là hai tu sĩ Hư Thần bố trí, ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ muốn mở ra, cũng là nằm mơ. Cho dù không có cấm chế, hai hộp ngọc kia đưa cho tên tu sĩ Trúc Cơ, hắn cũng không có cách nào chạy ra khỏi trận pháp này. Cho dù là trận pháp này hiện tại đã biến thành một trận pháp di chuyển, nhưng công năng của nó vẫn còn, cũng không phải một Tu sĩ Trúc Cơ có thể phá vỡ.

Cho dù là hắn có thể mở được, trong thời gian chờ hắn mở ra cấm chế và phá trận. Sớm đã bị hai người chém giết vô số lần.

Lui một bước mà nói, dù Diệp Mặc ở trong nháy mắt có thể phá cấm chế lấy đi hộp ngọc, đồng thời hắn có thể mở ra Khốn trận, chạy ra ngoài. Nhưng hai hộp ngọc kia đều có thể bị cấm chế hai người bố trí hủy diệt. Cho dù là bọn họ không dùng ý niệm trong đầu đi hủy diệt hộp ngọc. Chỉ cần cái hộp ngọc kia nằm trên người tên Tu sĩ Trúc Cơ, cho hắn trốn mấy ngày, cũng không có cách nào chạy thoát khỏi sự đuổi giết của hai gã tu sĩ Hư Thần.

Tuy rằng hai gã tu sĩ Hư Thần này căn bản cũng không để ý tới Diệp Mặc. Nhưng Diệp Mặc dám động tâm đối với một tu sĩ Hư Thần, cũng làm cho hai người giết Diệp Mặc trong nháy mắt.

Diệp Mặc còn chưa tới bên cạnh cấm chế, cấm chế ở dưới thần thức của hai gã tu sĩ Hư Thần đã làm xong công tác chuẩn bị đánh chết Diệp Mặc, chỉ cần Diệp Mặc đụng đến cấm chế này một cái, lập tức cũng sẽ bị đuổi giết.

Tu vi của Diệp Mặc đối với trận pháp tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với hai người đang đánh nhau, mà cấm chế thoát thai ở trận pháp. Hắn tự nhiên từ đó có thể thấy được cấm chế này không phải cưỡng ép công kích mới có thể. Một khi cưỡng ép công kích, hắn chẳng những không lấy được thứ mình cần. Nói không chừng cái mạng nhỏ cũng không giữ được.

Đối với cấm chế này, Diệp Mặc căn bản cũng không để ý, thời điểm hắn vứt ra một trận kỳ cuối cùng, liền biết mình quá nóng vội. Hai gã tu sĩ Hư Thần kia căn bản cũng không thèm để ý tới hắn, lúc này hắn không nên phát động công kích trước. Nếu không hắn vừa ra tới, đã bị người ta oanh tạc thành bã vụn rồi.

Vốn mình bị người ta xem thường, một khi hắn phát động trận pháp công kích, hai gã tu sĩ Hư Thần xem thường hắn nói không chừng sẽ bỏ cuộc giao đấu để giết hắn trước.

Vừa hiểu được chỗ sơ hở này, Diệp Mặc lập tức không ném ra trận kỳ kích phát, đây không phải là thời điểm kích phát Sát trận và Khốn trận. Ngay sau đó, Diệp Mặc đã nhanh chóng đi tới khu cấm chế trước mắt, gần như không ảnh hưởng chút nào vươn tay vào trong khu cấm chế lấy ra hai hộp ngọc, đồng thời bắn nhanh ra khỏi Trường Phần Khâu. Dường như cấm chế kia và Khốn trận phía ngoài Trường Phần Khâu không có nửa phần ảnh hưởng đến hắn.

Trong nháy mắt ở Trường Phần Khâu, Diệp Mặc vẫn không quên đem miếng trận kỳ kích phát nhét vào bên cạnh Khốn trận. Chỉ cần có người từ bên trong Khốn trận đi ra, trận kỳ kích phát bên trong sẽ kích phát Sát trận và Khốn trận.

Từ lúc Diệp Mặc lấy ra hai hộp ngọc trong cấm chế, đến lúc hắn lao ra Trường Phần Khâu, trong thời gian quá ngắn. Cho dù hai gã tu sĩ Hư Thần cũng không ngờ sẽ có loại tình huống này, đây chính là cấm chế mà tu sĩ Hư Thần bố trí, hơn nữa còn là Khốn trận tu sĩ Hư Thần bố trí.

Cho dù cấm chế kia là một khu cấm chế phòng ngự thô ráp, nhưng Đồng Vũ Sinh bố trí chính là một Khốn trận không tầm thường. Nhưng Khốn trận tu sĩ Hư Thần bố trí, không ngờ trong nháy mắt đã bị người ta xông ra ngoài.

Hai người đều không biết Diệp Mặc đã sớm nghiên cứu qua Khốn trận này rồi, cho nên chỉ có thể không thể tin nổi mà giương mắt nhìn. Tuy nhiên hai người cũng không vì cái này mà nổi trận lôi đình, bởi vì bọn họ biết, cho dù là Diệp Mặc trốn đi xa đến mấy, chỉ cần trong tay hắn còn có hộp ngọc, thì hắn sẽ không có cách nào chạy khỏi lòng bàn tay hai người.

Diệp Mặc vừa chạy ra Trường Phần Khâu, lập tức liền bước lên phi kiếm, hắn không dùng 'Phi vân trùy'. Thứ nhất là 'Phi vân trùy' hắn đã dùng qua, rất dễ dàng điều tra ra là hắn, cái thứ hai chính là hắn biết cho dù hắn trốn mau đi nữa, trong phạm vi tám trăm đến một ngàn năm trăm dặm vẫn còn nằm trong thần thức của hai tu sĩ Hư Thần.

Ở trên phi kiếm, Diệp Mặc thông qua trận pháp theo dõi thấy hai người còn đang đánh nhau. Trong lòng hắn mừng thầm, chỉ cần hắn chạy ra khỏi phạm vi thần thức của hai người, sau đó hắn sẽ có biện pháp hoàn toàn biến mất…

- Lão Tư Mã kia, đồ vật đã bị cướp mất, ông còn cùng tôi ở trong này đánh rắm.

Biết rõ Diệp Mặc không thể độc chiếm thứ đó, nhưng Đồng Vũ Sinh vẫn khó chịu.

Tư Mã Trú nghe vậy gật đầu nói:

- Cũng đúng, tuy rằng đồ sẽ không bị mất, nhưng bị một con kiến lấy đi cũng tức thật. Cũng tốt, chúng ta hiện tại hủy bỏ cuộc giao đấu, ai đuổi tới trước, đồ vật sẽ thuộc về người đó.

Đồng Vũ Sinh đương nhiên hiểu được ý tứ của Tư Mã Trú, y có một chân khí bay, liền đồng ý với đề nghị của Tư Mã Trú.

Diệp Mặc phát hiện hai người đã bỏ cuộc giao đấu, biết hai người lập tức sẽ đình chỉ đánh nhau, hơn nữa phạm vi trận pháp theo dõi cũng tới cực hạn.

Sau khi hiểu rõ việc này, Diệp Mặc lại dốc toàn lực bay đi.

Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh đồng ý ai đuổi kịp Diệp Mặc trước, ssẽ có được đồ vật, liền lao ra khỏi Trường Phần Khâu ngay lập tức.

Tư Mã Trú tốc độ nhanh, Đồng Vũ Sinh cũng không chậm, chỉ có điều hai người vừa mới vọt tới Khốn trận bên cạnh Trường Phần Khâu, Khốn trận kia bỗng nhiên bị kích phát. Chẳng những Khốn trận bị kích phát, hơn nữa ba cái Sát trận cũng bị kích phát.

Ba cái Sát trận và Khốn trận đồng thời bị kích phát, cho dù Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh là tu sĩ Hư Thần, cũng bị chậm trễ hơn mười hơi thở. Nhưng hai người rất nhanh liền phá được Sát trận và Khốn trận, đi ra bên ngoài.

Sau khi đi ra, Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh đồng thời nhìn chằm chằm đối phương, thời điểm vừa định chất vấn nhau, lập tức biết tình thế không ổn, Khốn trận này không phải do đối phương kích phát, hơn nữa Sát trận cũng không phải đối phương kích phát.

Đồng Vũ Sinh từ bên cạnh Khốn trận lấy một Trận kỳ, sắc mặt âm u lạnh lẽo nói:

- Tên nhóc này được đấy, cũng dám động thủ vào Khốn trận của tao, chẳng những kích phát Trận kỳ, còn có trận pháp theo dõi, mẹ nó...

Tư Mã Trú cười ha ha, ông ta cảm giác Đồng Vũ Sinh là gậy ông đập lưng ông. Y bố trí mấy trận pháp, chẳng những bị mình lợi dụng, còn bị một tên Tu sĩ Trúc Cơ lợi dụng.

Diệp Mặc xem chừng đã ra khỏi phạm vi thần thức của hai người, đổi dùng 'Phi vân trùy' đem tốc độ điều chỉnh mức lớn nhất bay ra ngoài, đồng thời đem hai hộp ngọc ném vào thế giới trang vàng.

Diệp Mặc tuy rằng tu vi thấp, nhưng không có nghĩa là kiến thức của hắn thấp, hắn đương nhiên biết hai hộp ngọc này đều có dấu hiệu thần thức của hai người. Ban đầu hắn không dám đem đồ vật này ném vào thế giới trang vàng, đó là bởi vì hắn còn đang trong phạm vi thần thức của hai người. Hiện tại một khi ra khỏi thần thức của hai người này, hắn trước tiên chính là đem hai hộp ngọc ném vào thế giới trang vàng. Nếu mang theo dấu hiệu thần thức của hai tu sĩ Hư Thần, chẳng phải là muốn chết sao?

Hơn nữa hắn tin tưởng, bất kể là vật gì, sau khi vào thế giới trang vàng của hắn, người ở phía ngoài khẳng định không có cách nào dùng thần thức nhìn thấy, ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng làm không được.

Tốc độ của 'Phi vân trùy' cực kỳ mau, Diệp Mặc vài lần đổi mới phương hướng, thời gian không lâu hắn đã bay ra xa mấy ngàn dặm.

Tuy rằng Diệp Mặc khẳng định hắn hiện tại đã trốn thoát khỏi thần thức của hai người, đồng thời cũng không cần lo lắng dấu hiệu thần thức trên hộp ngọc, nhưng Diệp Mặc cũng không sơ suất. Hắn không tiếp tục trốn chạy, mà tiến vào trong một sơn cốc, lại dùng thuật độn thổ tiến xuống dưới đất vài trăm thước, lúc này mới lại tiến vào thế giới trang vàng.

Diệp Mặc tin tưởng trải qua lần chạy trốn này, cho dù hai tu sĩ Ngưng Thể muốn tìm được hắn cũng không thể nào. Lo lắng duy nhất của hắn chính là bị hai gã tu sĩ Hư Thần này nhìn ra tướng mạo sẵn có, tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc không dám có chút sơ suất.

Diệp Mặc đánh cuộc chính mình ở trong mắt hai gã tu sĩ Hư Thần chính là con kiến nhỏ, hai người này căn bản cũng không sẽ dùng thần thức để chú ý tới một tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ như hắn. Đây không phải là không muốn, mà là khinh thường.

...

Trường Phần Khâu, Khốn trận và Sát trận Diệp Mặc bố trí, mặc dù chỉ là làm nhỡ thời gian của Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh mười mấy giây hô hấp, nhưng chút thời gian này đối với Diệp Mặc mà nói lại quá đủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Châm chọc của Tư Mã Trú đối với Đồng Vũ Sinh bỗng nhiên đã ngừng lại, ông ta không thể tin được nên dùng thần trí của mình kết nối dấu hiệu thần thức trên hộp ngọc, nhưng một hồi lâu cũng không có phản ứng nào.

Tư Mã Trú trước tiên liền đem ánh mắt nhìn chăm chú Đồng Vũ Sinh, Đồng Vũ Sinh đương nhiên cũng phát hiện thần thức của y không thể kết nối với dấu hiệu. Sắc mặt của y rất khó coi, y cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ qua, một gã Tu sĩ Trúc Cơ, không ngờ dám cướp đồ của mình ở trước mắt mình, mà y không có chút manh mối nào.

- Hừ, ngay cả Trúc Cơ cũng dám kiêu ngạo, ngông cuồng như thế…

Đồng Vũ Sinh vừa thấy ánh mắt Tư Mã Trú, lập tức liền biết Tư Mã Trú và y đã mất manh mối con kiến Trúc Cơ kia rồi.

- Ông vẽ hình dạng của hắn cho tôi, dám chiếm đồ của Tư Mã Trú tôi, ha hả, lá gan không nhỏ.

Tư Mã Trú liếm liếm môi, chỉ có điều lời của y và ánh mắt của y nằm trên gương mặt gầy nhỏ hiền lành kia có vẻ cực kỳ không xứng đôi.