Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 916: Tái chiến Kim Đan



Ngự kiếm chạy ở trước nhất không ngờ là một nữ tu, Diệp Mặc quét thần thức đến là đã nhận ra nữ tu này là ai.

Cô ta tên Quảng Vi, đệ tử nòng cốt của "Tiên Dược cốc", hơn nữa còn là nhân vật đứng trong top hai mươi của Luyện đan danh nhân đường, tu vi Kim Đan tầng một. Khi hắn tiến vào "Sa Nguyên dược cốc", Quảng Vi còn cố ý chế nhạo hắn, lúc ấy mặc dù lời cô ta nói giống với Cầm Mộ Tâm. Nhưng lời lẽ Cầm Mộ Tâm chỉ là nói suy nghĩ của mình, không có thành phần gì khác, nhưng hàm ý trong lời của Quảng Vi là nói Diệp Mặc không biết lượng sức mình, không nên tiến vào "Sa Nguyên dược cốc".

Nhưng lúc này, Quảng Vi lại tóc tai bù xù, y phục trên người cũng rách rưới đến mức không thể che hết cơ thể, nhiều mảng da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, chẳng qua trên đó còn xen lẫn rất nhiều vết máu, hiển nhiên cô ta bị thương không chỉ một chỗ.

Thậm chí ở đây có người dám đuổi giết đệ tử nồng cốt của "Tiên Dược cốc"…

Trong lòng Diệp Mặc lại có chút khó hiểu, hắn biết địa vị của "Tiên Dược cốc" ở Bắc Vọng châu không thấp, cho dù có người muốn gây bất lợi cho đệ tử của họ thì cũng không dám đuổi giết công khai như vậy.

Lúc này hiển nhiên Quảng Vi đã nhìn thấy tu sĩ đứng trên Thổ Hạt thú, cô lập tức lộ ra vẻ vui mừng lao về phía Diệp Mặc, hơn nữa liên tục nói:

- Vị đạo hữu này, tôi là Quảng Vi của "Tiên Dược cốc", bị…

Nhưng khi cô vọt tới trước người Diệp Mặc thì lời nói bỗng nghẹn lại, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn. Hiển nhiên cô đã nhận ra người trước mặt là Diệp Mặc, một tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy.

Mặc dù không biết vì sao Diệp Mặc lại ở đây, nhưng cô vẫn biết, đừng nói hiện giờ Diệp Mặc bị thương nặng, cho dù là hắn không bị thương thì cũng chẳng có cách nào mà cứu mình.

Quảng Vi cũng biết, cô có muốn ngự kiếm trốn tiếp cũng không thể rồi, hai gã tu sĩ đuổi giết đã ngăn cản đường đi.

- Anh ở đây làm gì?

Quảng Vi rất tức giận, nếu không phải Diệp Mặc ở đây, cô cũng sẽ không cầu cứu. Nếu không cầu cứu thì ít nhất hiện giờ đã không bị bắt kịp, mặc dù cô biết ý nghĩ của mình có chút không thực tế, cô bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Tại sao tôi không thể ở đây?

Diệp Mặc bình tĩnh hỏi một câu, sau đó đưa mắt đánh giá hai gã tu sĩ đang cản đường lui của Quảng Vi.

Đây là hai tu sĩ Kim Đan, một là tầng bốn, một là tầng ba. Đối mặt với hai tu sĩ như vậy, đúng là Quảng Vi chỉ có nước chạy trốn.

Thấy Diệp Mặc đánh giá hai gã tu sĩ đuổi theo, Quảng Vi tỉnh táo lại, cô có chút áy náy nói:

- Hai người bọn chúng không phải tu sĩ của Bắc Vọng châu, lần này tôi liên lụy anh rồi.

Nói xong, Quảng Vi thở dài một tiếng, cô biết nếu mình không vọt tới đây thì hai tu sĩ này căn bản sẽ không để ý tới Diệp Mặc.

Không phải Bắc Vọng châu? Diệp Mặc nhất thời hiểu ra, hắn còn đang kỳ quái tại sao có tu sĩ dám đuổi giết đệ tử "Tiên Dược cốc", thì ra hai người này không ở Bắc Vọng châu.

- Trúc Cơ tiểu bối? Ha ha…

Thấy tu vi của Diệp Mặc chỉ có Trúc Cơ, tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia nhất thời cười ha ha. Hiển nhiên họ đang châm chọc Quảng Vi lại đi tìm một tu sĩ Trúc Cơ hỗ trợ.

Sắc mặt Quảng Vi đỏ lên lấy ra một gốc dược liệu, ném qua rồi nói:

- Đồ vật cho mày, chuyện này không liên quan đến anh ta…

Tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn bắt lấy cây dược liệu màu vàng sẫm, nhìn thoáng qua Diệp Mặc một cách khinh miệt, lạnh giọng nói:

- Cô em nói muốn anh bỏ qua cho con kiến hôi này?

Y dừng một chút, rồi lại không nhanh không chậm nói:

- Muốn anh thả nó cũng được, nhưng lát nữa anh muốn "lần đầu" của cô em.

Sắc mặt Quảng Vi xanh mét, nắm chặt phi kiếm muốn động thủ, nhưng một câu nói của Diệp Mặc lại cắt đứt hành động của cô.

- Lạc Hoàng Tam Diệp thảo?

Nhìn cây dược liệu màu vàng kia, Diệp Mặc lập tức hưng phấn lên. Dược liệu chủ chốt của "Ngưng Bích đan" chính là "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo". Mà "Ngưng bích đan" cũng chính là loại đan dược quan trọng nhất trong việc tu luyện của tu sĩ Kim Đan.

Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, tác dụng của "Ngưng bích đan" giống như "Thanh Nguyên đan" với tu sĩ Trúc Cơ vậy.

Mặc dù chỉ có một cây "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo", nhưng Diệp Mặc đã quyết định đoạt được nó. Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Kim Đan, mà đến bây giờ vẫn chưa có đan dược để tu luyện cho cảnh giới Kim Đan. Đối với hắn mà nói, "Ngưng Bích đan" chính là lựa chọn tuyệt vời nhất.

- Tao muốn Lạc Hoàng Tam Diệp thảo!

Nhìn tu sĩ Kim Đan tầng bốn kia cất cây dược liệu màu vàng vào nhẫn trữ vật, Diệp Mặc lạnh lùng nói.

Lời này của Diệp Mặc vừa nói ra, bao gồm cả Quảng Vi và hai tên tu sĩ Kim Đan đều ngây ngẩn cả người. Phải qua đến hai nhịp thở, hai tên kia mới cười lên ha hả. Nếu không phải Quảng Vi đang trong tình thế nguy hiểm thì chính cô cũng muốn bật cười, cười thật to.

Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà lại dám nói muốn thứ trong tay của tu sĩ Kim Đan.

- Vốn định để sau mới giết mày, nhưng mày lại chủ động muốn chết. Con kiến hôi, để ông đây xem mày định lấy "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo" thế nào.

Nói xong, tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn này cũng không tụ thế gì cả, phi kiếm trong tay đã mang theo kiếm quang bao vây Diệp Mặc.

Y cũng không định giết Diệp Mặc luôn, mà là muốn chặt đứt tay chân hắn, sau đó cho hắn thưởng thức y song tu với nữ tu kia rồi mới giết.

Thấy tên tu sĩ này muốn giết Diệp Mặc, Quảng Vi lập tức phóng ra phi kiếm định ngăn cản y. Nhưng tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia đã chặn cô lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng điều khiến cho tu sĩ Kim Đan tầng bốn không ngờ được chính là khi phi kiếm của y vừa phát ra kiếm quang, tên tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi này lại cầm thanh thái đao cỡ lớn trong tay chém đến.

Trong lòng y lập tức giận dữ, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà cũng dám động thủ trước mặt y? Khi y vừa định ngưng tụ chân nguyên, trói buộc con kiến hôi trước mặt này thì lại thất kinh phát hiện, chân nguyên của mình đã bị trói buộc chỉ trong chớp mắt.

Đây là lần thứ hai Diệp Mặc thi triển ra "Huyễn Vân Thúc Nguyên đao" với tu si Kim Đan. Lần đầu thì một đao kia căn bản không tạo được tác dụng gì, thậm chí cả nửa giây cũng không tới thì tên kia đã thoát được, hơn nữa làm hắn trọng thương.

Lần này tu vi của hắn đã cực kỳ gần với Kim Đan, hơn nữa lại rèn luyện trong sa mạc vài ngày. Hắn cũng rất muốn biết, hiệu quả của một đao này sẽ là như thế nào?

"Huyễn Vân Thúc Nguyên đao" được Diệp mặc thi triển ra, đao khí màu tím mang theo chân nguyên của Diệp mặc, chỉ trong nháy mắt đã trói buộc tu sĩ Kim Đan trước mắt. Nhưng rất nhanh Diệp Mặc đã cảm giác được một đao kia không thể duy trì bao lâu, chỉ hai lần hô hấp mà thôi, nhưng thời gian đó đã đủ với Diệp Mặc rồi.

Hắn không đợi đao đầu tiên này hoàn toàn dùng xong, "Huyễn Vân Phân Liệt đao" đã chém thẳng ra.

Trong phút chốc, đao quang màu tím bay đầy trời, tu sĩ Kim Đan vừa tránh thoát sự trói buộc của Diệp Mặc thì đao quang đã biến thành mấy trăm đường.

Tên tu sĩ Kim Đan này nhất thời bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, y không chút do dự phóng ra một tấm chắn màu xanh đậm như màu mực

Bùm bùm bùm!

Vô số tiếng va chạm vang lên, tấm chắn này của y gần như ngăn chặn chín phần đao quang, nhưng vẫn có những đường lọt lưới đánh lên thân thể y, khiến y lập tức bị thương.

Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ này nhất thời giận dữ, vì nhất thời khinh địch mà y lại bị một con kiến hôi Trúc Cơ kỳ làm bị thương. Lúc này y cũng bất chấp giữ lại thực lực, hai tay giương lên, bốn thanh trường kiếm màu sắc khác nhau được y phóng ra, tạo thành một chữ "Vương" trên không trung. Chữ "Vương" này lại căn cứ theo màu sắc của bốn thanh kiếm mà bắn ra những đường kiếm khí khác nhau, bao phủ lấy Diệp Mặc.

Mặc dù bị tu sĩ Kim Đan tầng ba ngăn cản, nhưng Quảng Vi vẫn thấy được Diệp Mặc làm cho tên tu sĩ Kim Đang tầng bốn bị thương, nhất thời trong lòng cực kỳ giật mình. Cô không thể tưởng tượng được rằng, một tu sĩ Trúc Cơ tầng bảy lại có thể làm một tu sĩ Kim Đan bị thương, mà đó còn là Kim Đan trung kỳ nữa chứ.

Cô vừa mới từ Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan, dĩ nhiên biết chênh lệch giữa hai cảnh giới lớn đến thế nào. Tu sĩ đứng đầu trong Trúc Cơ danh nhân đường, dưới tình huống bình thường cũng không phải đối thủ của một tu sĩ Kim Đan tầng một, bởi vậy có thể thấy cách biệt lớn đến thế nào.

Diệp Mặc dùng tu vi Trúc Cơ làm bị thương một Kim Đan trung kỳ, điều này thật sự vượt quá khỏi nhận thức của cô. Nhưng khi thấy tên kia thi triển ra "Vương Tự tứ kiếm" thì trong lòng liền quýnh lên. Cô biết sự lợi hại của bốn kiếm này, một ngày trước, sư huynh Lý Toàn Ngọ của Thần Kiếm tông chính là thua vào một chiêu này, có thể nói đây là tuyệt kỹ của tên tu sĩ kia.

Sư huynh Lý Toàn Ngọ là tu sĩ Kim Đan tầng bốn, xuất thân Thần Kiếm tông, lợi hại hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Ngay cả anh ta cũng không phải đối thủ của một chiêu này, Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cô không dám nghĩ đến kết quả.

Tên tu sĩ đang đối địch với Quảng Vi thấy bốn thanh phi kiếm này xuất hiện thì bỗng ngây ngẩn cả người. Đương nhiên y biết "Vương Tự tứ kiếm", đây đúng là tuyệt kỹ của La sư huynh, chẳng qua y không ngờ rằng tuyệt kỹ này lại bị La sư huynh dùng để đối phó một gã tu sĩ Trúc Cơ.

"Vương Tự tứ kiếm" vừa ra, trong lòng Diệp Mặc liền xuất hiện cảm giác nguy hiểm cực độ. Hắn lập tức biết bốn thanh kiếm này tuyệt không tầm thường.

Bốn loại kiếm quang màu sắc khác nhau được tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn kích phát ra từ bốn thanh kiếm, chói lóa giống như pháo hoa. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy chúng cực kỳ nguy hiểm, giống như chỉ cần hắn hơi mất cảnh giác, chúng sẽ hoàn toàn xé rách hắn vậy. Có lẽ một hai đường chỉ làm hắn bị thương, nhưng sau khi đám kiếm quang này liên kết lại, thì hắn nhất định sẽ bị xé nát.

Cái này khá giống với "Tam Sinh kiếm quang" của hắn, thi triển kiếm quang công kích kẻ địch. Diệp Mặc không dám do dự, hắn không ngờ nhắm mắt lại, "Tử Đao" trong tay ong ong rung lên, vô số đao quang màu tím bị "Tử Đao" kích phát ra như hoa tươi đua nở. Mà đao quang này dường như có mắt vậy, hoàn toàn ngăn cản những đường kiếm quang đẹp đẽ kia.

Thân ở trong đao quang và kiếm quang, Diệp Mặc tay cầm "Tử Đao", giống như một con thuyền nhỏ, bất kể kiếm quang mãnh liệt cỡ nào, mênh mông cỡ nào, hắn đều có thể chèo chống không ngã.