Con ếch tím ba mắt bị 'Vô ảnh' đánh lén, nháy mắt bỗng đứng bất động một chút, nhưng bộ dạng cứng đờ này chỉ một lát mà thôi. Sau một lát, nó đã đem 'Vô ảnh" bức ra ngoài.
Nhưng thời gian một lát này đối với Diệp Mặc mà nói cũng đủ rồi, 'Tử Đao' của hắn đã bổ trúng con mắt trên đỉnh đầu con ếch tím ba mắt.
"Phụt" một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, con ếch tím ba mắt nháy mắt liền kịp phản ứng, đỉnh đầu phình to, 'Tử đao" của Diệp Mặc bị con ếch tím ba mắt đánh bay ra ngoài. Diệp Mặc bị cắn trả, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không lo lắng, mà trong lòng mừng rỡ, một đao kia của hắn mặc dù không đánh rơi con mắt thứ ba của con ếch tím ba mắt. Tuy nhiên lại đánh rơi một phần ba của con mắt thứ ba.
Đây đối với Diệp Mặc mà nói đã quá đủ rồi, thứ hắn cần cũng không nhất thiết phải là công pháp đầy đủ, chỉ cần một chút là hắn có thể dùng 'Tam sinh quyết" sáng tạo ra công pháp phù hợp nhất cho mình.
Cho nên Diệp Mặc sau khi phun ra một ngụm máu, lập tức lấy ra một hộp ngọc phi thân vào nơi một phần ba 'Thần hồn chi nhãn" rơi xuống kia, đem phần 'Thần hồn chi nhãn" không trọn vẹn này cất vào đấy.
Con ếch tím ba mắt mất đi một phần ba 'Thần hồn chi nhãn" tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không dám tiếp tục tìm Diệp Mặc gây sự, lại gia tăng tốc độ khiến trong hồ hiện lên một ánh sáng màu tím rồi biến mất tăm mất tích.
Đối với con ếch tím ba mắt mà nói, mất đi một phần ba 'Thần hồn chi nhãn", tuy rằng tổn thất rất lớn, nhưng lại cũng không nguy hiểm đến tính mạng 'Thần hồn chi nhãn" của nó, có thể thông qua tu luyện phục hồi lại toàn bộ, bây giờ đối với nó mà nói, điều quan trọng nhất không phải là một phần ba 'Thần hồn chi nhãn" bị chặt kia, cũng không phải là không có 'Tử Quỳ Hỏa", mà chạy trốn cái chết là quan trọng hơn cả.
Diệp Mặc chiếm được 'Thần hồn chi nhãn" trong lòng mừng rỡ. Lập tức muốn bò dậy từ dưới đáy hồ, nhưng khi hắn vừa mới chuẩn bị ngoi lên thì thấy một mồi lửa màu tím đánh tới đáy hồ, đồng thời trong thần thức của Diệp Mặc xuất hiện vài tên tu sĩ Kim Đan, những tu sĩ Kim Đan không chút lựa chọn cùng lao xuống dưới.
Tử Quỳ Hỏa?
Diệp Mặc lập tức liền biết 'Tử Quỳ Hỏa" bị những tu sĩ kia bức chạy xuống đáy hồ, Diệp Mặc vốn không muốn đi cướp đoạt 'Tử Quỳ Hỏa", hắn cũng biết mình có cướp cũng không được, nhưng nếu hiện tại con mồi đã tới cửa, hắn không có lý do gì không chụp lấy.
Diệp Mặc đã có kinh nghiệm chinh phục "Vụ Liên Tâm hỏa", tuy rằng lúc ấy là mượn trận pháp "Vụ Liên Tâm hỏa", cũng không có khôi phục, nhưng ánh sáng 'Tử Quỳ Hỏa" là vừa mới ra đời, thuộc loại cấp bậc thấp nhất.
Cho nên thời điểm Diệp Mặc thấy 'Tử Quỳ Hỏa" đến, căn bản là không kịp luyện hóa chỉ cuộn lên từng đường ánh sáng tím, quấn lấy 'Tử Quỳ Hỏa", đồng thời mang theo 'Tử Quỳ Hỏa", lắc mình tiến vào thế giới trang vàng.
Một động tác này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, thậm chí chưa tới nửa giây hô hấp. Diệp Mặc biết rằng chỉ cần hắn chậm trễ một chút thôi, những tu sĩ Kim Đan kia cũng sẽ đi đến.
Sự thật đúng là như vậy, Diệp Mặc chỉ vừa mới ôm 'Tử Quỳ Hỏa" tiến vào Thế giới trang vàng, vài tên tu sĩ Kim Đan đã hiện ra chỗ Diệp Mặc vừa đứng.
- Sao lại thế này? Vừa rồi nơi này còn có chân nguyên 'Tử Quỳ Hỏa" dao động, biến đâu mất rồi?
Một gã tu sĩ Kim Đan tầng chín lạnh giọng hỏi một câu.
Những kẻ cùng y dừng ở đáy hồ không phải Kim Đan viên mãn thì cũng là Kim Đan tầng tám tầng chín, Đổng Thiên Nhai đương nhiên cũng có mặt trong nhóm này. Chỉ có điều sắc mặt của y rất âm trầm, sắp có được 'Tử Quỳ Hỏa" trong tay, không ngờ lại biến mất ngay trước mắt.
- Có lẽ nào bị con ếch tím ba mắt đang bị thương kia cầm đi hay không?
Lại có một người tu sĩ hỏi.
Đổng Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng nói:
- Tuyệt đối không có khả năng, tốc độ của con ếch tím ba mắt kia dù nhanh tới mấy, cũng không có khả năng nhanh đến độ này, còn chưa tới nửa giây, hơn nữa nơi này còn có chân nguyên dao động.
- Chẳng lẽ có tu sĩ Kim Đan thuấn di, khả năng này không lớn, Kim Đan thuấn di cũng quá thái quá một chút.
Một tên tu sĩ trong đó vừa mới đưa ra phán đoán, liền phản bác lại phán đoán của chính bản thân y
- Tôi hình như có thấy một thân ảnh, nhưng hồ này có nhiều tu sĩ chết như vậy, cũng không dám khẳng định...
Tu sĩ này vẫn chưa nói xong, lập tức bắt đầu tìm nhặt nhẫn trữ vật ở dưới đáy hồ, rất nhanh càng nhiều người nữa bắt đầu thu thập nhẫn trữ vật. Không lâu sau, mấy thứ này liền bị thu nhặt hết không còn gì nữa.
Còn có vài tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ sau khi phát hiện 'Tử Quỳ Hỏa" biến mất liền lập tức lao ra mặt hồ, muốn cướp đoạt một hạt Tử Quỳ. Nếu ngay cả hạt giống Tử Quỳ cuối cùng cũng không có thì rất hối hận.
Thấy có tu sĩ lao ra mặt hồ, những tu sĩ còn lại cũng hiểu chuyện, đều lao ra mặt hồ. Chỉ có Đổng Thiên Nhai và hai gã tu sĩ Kim Đan còn đang cẩn thận kiểm tra chung quanh. Nhưng đáy hồ có nhiều tu sĩ Kim Đan vẫn không có phát hiện dấu vết gì.
Diệp Mặc đem 'Tử Quỳ Hỏa" mang vào thế giới trang vàng, lập tức liền cảm nhận được 'Tử Quỳ Hỏa" bạo động. Hắn tuy rằng dùng chân nguyên mang 'Tử Quỳ Hỏa" tiến vào đây, nhưng cái loại lửa nóng này khiến tay của hắn thiếu chút nữa bị nướng chín.
Diệp Mặc căn bản không đợi 'Tử Quỳ Hỏa" tiếp tục phản kháng, lập tức lấy ra "Vụ Liên Tâm hỏa", đem 'Tử Quỳ Hỏa" bao vây lại.
Tử Quỳ Hỏa vốn rất bạo động, nhưng sau khi cảm nhận "Vụ Liên Tâm hỏa", lập tức liền phục tùng, tuy rằng vẫn không muốn bị Diệp Mặc trói chặt, tuy nhiên cũng không dám lao ra khỏi phòng tuyến "Vụ Liên Tâm hỏa".
Thấy 'Tử Quỳ Hỏa" dường như yên tĩnh trở lại, Diệp Mặc căn bản cũng không dám trì hoãn, liền phun ra một ngụm máu lên trên 'Tử Quỳ Hỏa", gia tăng tốc độ luyện hóa 'Tử Quỳ Hỏa "
'Tử Quỳ Hỏa" dường như biết mình sắp bị luyện hóa, ban đầu khi còn nằm trong lòng bàn tay của Diệp Mặc thì nhốn nháo không yên. Nhưng sau khi "Tử Quỳ Hỏa" bị Diệp Mặc luyện hóa đến trình độ nhất định, hoàn toàn ổn định lại, cuối cùng trở nên bình tĩnh.
Diệp Mặc căn bản cũng không mất nhiều thời gian, bước đầu đã luyện hóa được 'Tử Quỳ Hỏa", màu tím ở mặt ngoài cũng biến thành màu vàng nhạt, trở lại màu sắc của ngọn lửa như lúc ban đầu.
Diệp Mặc khẽ vươn tay liền xuất hiện một ngọn lửa màu vàng nhạt ở đầu ngón tay, cùng với màu vàng cam của "Vụ Liên Tâm hỏa", giao hòa cùng nhau, trông rất đẹp.
Hắn rất hài lòng đem 'Tử Quỳ Hỏa" thu vào trong đan điền, Diệp Mặc biết rằng, hắn nhất định phải đi ra ngoài sớm một chút. Một khi mọi người đã cướp đoạt xong mọi thứ, hắn mới đi ra ngoài, vậy hắn chính là người bị nghi ngờ nhất.
Diệp Mặc ra khỏi thế giới trang vàng, quả nhiên phát hiện phía ngoài mọi người còn đang tranh giành lẫn nhau, rất nhiều tu sĩ không ngừng bị đánh rớt vào hồ, sau đó lại xông lên tiếp tục cướp đoạt. Còn có một số tu sĩ biết thực lực của mình dường như không thể cướp được quả Tử Quỳ liền lui về bên hồ.
Lợi dụng phần đông tu sĩ bị rơi xuống nước, Diệp Mặc liền thoát ra khỏi mặt hồ. Trên bầu trời còn có hơn mười ánh hào quang màu tím chớp động, Diệp Mặc biết rằng đó là những hạt Tử Quỳ chưa bị cướp đi.
Đối với mấy hạt Tử Quỳ này, Diệp Mặc đã không còn ý muốn tiếp tục cướp đoạt nữa rồi. Con mồi lớn nhất đã rơi vào tay hắn, sau khi đợi Quách Kỳ Phàm trở về, chào hỏi bọn họ xong liền chuẩn bị rời đi.
Quách Kỳ Phàm và Yến Thất ở cùng một chỗ, dường như cũng không cướp được hạt Tử Quỳ, dù như thế hai người bọn họ vẫn bị hai gã khác tu sĩ ngăn lại trên không trung rồi đánh nhau. Không biết có phải vì đắc tội với người ta trong quá trình cướp đoạt hạt Tử Quỳ hay không, Diệp Mặc đang muốn chạy tới giúp một tay, lại đột nhiên thấy Đinh Linh sắp bị người ta chém giết.
Lúc này Diệp Mặc không nghĩ tới việc khác, lấy ra 'Tử Đao" trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất xông lên đâm về phía phi kiếm hướng vào Đinh Linh.
Lúc đầu Đinh Linh thấy hạt Tử Quỳ đầy trời, mơ mơ màng màng liền xông tới, cô cũng muốn lấy một hạt nên lúc này mới xông tới. Chỉ có điều cô vọt vào giữa các tu sĩ, thấy pháp bảo bay múa đầy trời, lập tức liền biết mình quá liều lĩnh. Trước mặt các tu sĩ bị pháp bảo đánh trúng, sau đó rơi vào trong hồ, khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đã hiểu được, chuyện trước mắt này, không phải cô có thể nhúng tay vào.
Nhưng Đinh Linh vừa mới lui ra, đã nhìn thấy Yến Thất bởi vì tranh đoạt hạt Tử Quỳ mà đắc tội với người khác nên bị hai gã tu sĩ Kim Đan ngăn cản lại.
Khi Đinh Linh đang lo lắng chưa bíêt phải làm sao, lập tức vứt ra hai cái bùa vào người hai gã tu sĩ Kim Đan kia, tạm thời cứu được Yến Thất.
Nhưng cũng bởi vì cái bùa này của cô bùng nổ làm bị thương một tên tu sĩ Kim Đan tầng một trong đó, chính xác thì chỉ làm hỏng quần áo của tên tu sĩ này mà thôi, tên tu sĩ kia thấy người làm y bị thương không ngờ là một cô gái Trúc Cơ viên mãn, lập tức giận tím mặt.
Tu sĩ Kim Đan liền trực tiếp lấy ra phi kiếm muốn chém chết Đinh Linh.
Một gã tu sĩ Kim Đan, cho dù là tu sĩ Kim Đan tầng một, dưới sự phẫn nộ như vậy đương nhiên Đinh Linh không thể ngăn cản nổi, cô căn bản cũng không ngăn cản, thậm chí ngay cả trốn chạy cũng trốn không thoát. Chân nguyên của tên tu sĩ Kim Đan hợp thành tường chân nguyên, làm cho nàng không có cách nào chạy trốn.
Đinh Linh dưới cơn tuyệt vọng chỉ có thể nhắm mắt lại, cô biết chắc chắn mình sẽ chết. Nhưng đúng lúc này, Diệp Mặc vừa mới từ đáy hồ đi ra đã nhìn thấy tình trạng của Đinh Linh. Hắn thậm chí nghĩ cũng không nghĩ, liền lấy ra Tử Đao bổ về phía phi kiếm.
Đây là một chiêu toàn lực của Diệp Mặc, căn bản cũng không có kiềm chế gì.
Tử Đao bổ trúng phi kiếm khi nó đang chuẩn bị đâm trúng vào Đinh Linh, trong nháy mắt một tiếng răng rắc vang lên, một đao kia của Diệp Mặc không ngờ trực tiếp chém phi kiếm của tên tu sĩ Kim Đan tầng một thành hai đoạn.
Diệp Mặc cũng lập tức liền xông tới, đem Đinh Linh còn đang mơ mơ màng màng kéo ra phía sau.
- Mày cũng dám làm tổn thương phi kiếm của tao à? Mày muốn chết…
Tên tu sĩ Kim Đan tầng một kia thấy phi kiếm của mình lại bị người khác chém đứt, hơn nữa cũng là một gã tu sĩ Kim Đan tầng một, điều này làm cho y giận tím mặt.
Đinh Linh lúc này mới phản ứng, cô mở to mắt, nhìn thấy Diệp Mặc đang ngăn cản ở phía trước cô, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Cảm ơn anh, Diệp đại ca, người này rất hung dữ, tôi thiếu chút nữa bị y giết.
Đinh Linh lòng còn đang sợ hãi nói.
- Cô đi tới bên hồ chờ tôi trước, đợi tôi thu thập người này xong rồi nói sau.
Diệp Mặc còn chưa nói xong với Đinh Linh, tên tu sĩ Kim Đan tầng một đối diện lập tức lấy ra một thanh kéo khổng lồ
Kéo của y giống như một con cá sấu đang há miệng, thậm chí khi chưa tới gần Diệp Mặc, liền mang theo một cỗ sát ý âm u lạnh lẽo.
Đúng là một cây kéo dữ tợn, Diệp Mặc phát hiện thứ này là một linh khí trung phẩm. Chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng một lại có thể sử dụng linh khí trung phẩm, lai lịch tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa tu sĩ sử dụng cây kéo này mang theo một cỗ sát ý, hiển nhiên cái kéo này không biết đã giết bao nhiêu người rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Người tu sĩ Kim Đan tầng một này, không ngờ muốn một chiêu giết chết Diệp Mặc.