Cả đoạn đường đã làm chậm bao nhiêu thời gian dài như vậy rồi, mặc dù có nguyên nhân vòng vo, nhưng hơn nữa Diệp Mặc vừa tu luyện vừa nghiên cứu "Thiên Hoa đan". Hắn có một bình "Thiên Hoa đan" nhưng lại không dám ăn. Tên trong đại sảnh hình lục giác kia nói, loại đan dược này có thể khiến hắn trong nửa năm có thể thăng cấp lên Kim Đan viên mãn, tốc đột thăng cấp khủng bố như này cho dù là Diệp Mặc cũng không dám tin.
Cho nên hắn không tiếc một lượng lớn thời gian đi nghiên cứu "Thiên Hoa đan", nếu như có thể nghiên cứu ra Thiên Hoa đan, hắn tu luyện Kim Đan kỳ cũng không cần phải lo lắng gì.
Cho dù hắn tốn một năm để nghiên cứu Thiên Hoa đan, cuối cùng cũng tốn nửa năm nữa mới thăng cấp được, hắn cảm thấy vậy là đáng rồi. Bởi vì nếu như không có Thiên Hoa đan, cho dù hắn có linh mạch và các loại đan dược, muốn đạt được đến Kim Đan viên mãn, ít nhất cũng phải tốn mất vài năm.
Nếu như không có đan dược cũng như không có linh mạch, cho dù hắn tu luyện năm sáu mươi năm, cũng không thể đạt tới Kim Đan viên mãn được.
Cũng may thời gian ba tháng Diệp Mặc cũng không lãng phí, Thiên Hoa đan mặc dù vẫn chưa bị hắn giải ra, nhưng cũng có một chút manh mối, chí ít cũng biết được hai loại linh dược.
Mà càng làm cho Diệp Mặc cao hứng chính là, thần thức công kích của hắn đã hình thành lên một nếp nhăn cực lớn, hắn tự phong công pháp thần thức công kích này là "Tử Nhãn thần hồn thiết cát". Dù sao công pháp này cũng xuất phát từ con ếch tím ba mắt, dùng "Tử nhãn thần hồn thiết cát" cũng coi như là không làm mai một đi công trạng của con ếch tím ba mắt
"Tử nhãn thần hồn thiết cát" bị Diệp Mặc phân làm bảy tầng, tu luyện thành tầng thứ nhất có thể khiến thần thức công kích thần thức của người khác, sinh ra Thần Hồn Thứ, trong nháy mắt công kích có thể khiến thần thức của đối phương đau đớn, đầu óc trong chốc lát có chút choáng váng. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó là người đó nhất định phải lộ ra thần thức.
"Tử nhãn thần hồn cát" tu luyện tới tầng thứ hai có thể chặt đứt bộ phận thần thức của đối phương lộ ra, khiến thần hồn của người đó bị thương, thần thức khó có thể khôi phục lại được. Tầng thứ ba có thể sinh ra thần thức đao, thần thức đao lại không thể khiến đầu óc đối phương tạm thời choáng váng, mà là công kích thức hải của đối phương, nếu như thức hải của đối phương không mạnh, rất dễ bị thần thức đao công phá.. Nói cách khác nếu tu luyện được tới tầng thứ ba, cho dù thần thức của người khác không lộ ra, cũng có thể chủ động công kích được.
Nếu như có thể tu luyện được đến tầng thứ bảy, càng có thể thông qua thần hồn công kích trực tiếp phá vỡ thức hải của đối phương, đối phương không cần động thủ, cũng trực tiếp trở thành một người ngu ngốc.
Thần hồn công kích của "Tử nhãn thần hồn thiết cắt" có thể nói là khó lòng phòng bị được. Trừ phi đối phương có pháp bảo phòng ngự thần thức cực kỳ hiếm có, nếu không loại công pháp này chính là một loại sát khí lớn.
Nhưng "Tử nhãn thần hồn thiết cát" cũng có nhược điểm chí mạng, chính là có tính sát thương rất lớn đối với thần thức của người thi triển, hơn nữa cũng có yêu cầu lớn đối với thần thức của người dùng.
Cho dù là Diệp Mặc, bây giờ cũng chỉ có thể liên tiếp thi triển hai lần "Tử nhãn thần hồn thiết cát" tầng thứ nhất mà thôi, nếu tiếp tục thi triển, đừng nói đến chuyện công kích người khác, đến chính mình còn là người ngất xỉu đầu tiên.
Có thể nói sát thương càng lớn, di chứng càng lớn. Nhưng Diệp Mặc tin rằng, với thần thức của hắn không ngừng tăng mạnh, sẽ có một ngày, "Tử nhãn thần hồn thiết cát" của hắn có thể hoàn toàn không thể làm hại cơ thể mình.
Ngoại trừ "Tử nhãn thần hồn thiết cát" có sức thi triển rất lớn ra, tu vi của Diệp Mặc còn có thể từ Kim Đan tầng thứ hai sơ kỳ tăng lên Kim Đan tầng thứ hai trung kỳ. Trong đó tiêu hao mất một lọ "Ngưng bích đan" cũng không thể nói là không lớn.
Sau khi đến thành Giang Xuyên, Diệp Mặc không vội đi tu luyện, hắn tìm được một chỗ trọ lại, chuẩn bị ở lại một ngày rồi đi tiếp. Đây cũng là tác phong của Diệp Mặc từ trước đến giờ, mỗi lần đến một nơi nào đó, hắn đều cẩn thận nghe ngóng ở đó gần đây có lệnh truy nã nào hay không, có lệnh truy sát hắn hay không.
Mỗi khi phát hiện ra bất cứ vết tích nào nhằm vào hắn, hắn cũng không chút do dự mà đổi phương hướng. Hắn không sợ lãng phí thời gian, chỉ sợ người đang truy đuổi hắn tới thành Phỉ Hải mà hắn không biết.
Mặc dù trên đường đi đến, hắn không phát hiện ra bất cứ lệnh nào truy nã hắn, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận.
Diệp Mặc vừa đến thành Giang Xuyên, liền biết được nơi này không có tu sĩ cao minh, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi. Cho nên sau khi hắn bước vào nhà trọ, việc đầu tiên là hắn dùng thần thức của mình cẩn thận thăm dò phủ kín toàn bộ thành Giang Xuyên.
Cho dù hắn biết nơi này không có tu sĩ Kim Đan, hắn cũng không kiêu ngạo mà đem thần thức của mình che kín trời đất. Hắn không muốn cho bất cứ người nào biết được vị trí của hắn.
So với trái đất, Diệp Mặc cảm thấy với sức mạnh của hắn, ở đại lục Lạc Nguyệt này, cẩn thận cũng không sai bao giờ.
Thần thức của Diệp Mặc chậm rãi khuếch tán ra ngoài, bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng hắn. Sức chú ý của Diệp Mặc lập tức bị thu hút, một người con gái trẻ tuổi tay đeo vòng, người con gái ấy thoạt nhìn có chút đáng yêu, nhưng cũng không xấu. Nhưng điều khiến cho hắn khiếp sợ không phải là người con gái này, mà chính là chiếc vòng tay của cô.
Chiếc vòng tay này chính là do hắn làm ra, hơn nữa là chiếc vòng đầu tiên mà hắn làm ra nữa, là một chiếc vòng tay pháp khí chủ động công kích sơ đẳng nhất.
Diệp Mặc không phải là luyện khí sư, nhưng hắn luyện chế pháp khí có một thói quen, đó là thường lưu lại dấu hiệu thần thức của mình trên đó. Mà sau khi hắn đến đại lục Lạc Nguyệt, vẫn chưa luyện chế pháp khí, mà ở đây lại xuất hiện ra pháp khí mà hắn luyện chế ra, rõ ràng là của một trong những người của hắn quen làm mất.
Diệp Mặc biết rằng hắn luyện chế ra vòng tay đều là tặng những người thân của mình, người ngoài tuyệt đối không thể có.
Sau khi thấy chiếc vòng tay này, Diệp Mặc căn bản cũng không có tâm trạng cẩn thận dò xét nữa, mà rời khỏi nhà trọ, đến phòng của người con gái kia, một tay nắm chặt lấy tay của người con gái đó, tháo vòng tay của cô ra.
Người con gái này vốn dĩ một mình trong phòng đọc sách, tự mình vui cười, nhưng đột nhiên lại có một người đàn ông từ trên trời rơi xuống, mà người đàn ông này không ngờ lại hung hãn cướp vòng tay của cô đi, khiến cô không ngừng kinh hoảng, lập tức liền lớn tiếng kêu vang.
Gia cảnh người con gái này rõ ràng là không tệ, thậm chí còn có chút thế lực. Chẳng những nơi ở là một phủ đệ tư nhân cực kỳ lớn, hơn nữa sau khi cô thét ầm ĩ lên, bên ngoài lập tức có hai tỳ nữ chạy đến, trong hai người thậm chí có một người thân thủ không tệ.
Diệp Mặc không để ý đến những thứ này, trong tích tắc hắn lấy được chiếc vòng tay, liền biết được chiếc vòng này là của ai. Lúc trước khi hắn ở Thần Nông Giá luyện chế, là bảo Ninh Khinh Tuyết đưa cho Tô Tĩnh Văn.
Chiếc vòng này của Tô Tĩnh Văn lại xuất hiện ở đây, rõ ràng Tô Tĩnh Văn cũng đã đến Bắc Vọng châu, hơn nữa còn lành ít dữ nhiều. Mà Diệp Mặc cũng biết, Ức Mặc cũng đi cùng Tô Tĩnh Văn.
- Anh là ai? Tại sao lại xông vào phòng của tôi, cướp đi đồ của tôi nữa?
Người con gái này lập tức từ sự kinh hoảng bình tĩnh lại. Cô đã nhìn ra, đối phương đến đây dường như là chỉ nhắm tới chiếc vòng kia. Sức chú ý của hắn chỉ tập trung vào chiếc vòng, thậm chí đến tiếng thét hãi của cô hắn cũng không ngăn cản lại.
- Tiểu thư, cô làm sao vậy?
Hai người tì nữ vừa bước vào liền nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức đứng bên cạnh người con gái kia, sau đó bảo hộ cho người con gái đó.
Diệp Mặc không có tâm trạng để ý đến những chuyện này, hắn lạnh lùng nhìn người con gái này hỏi:
- Chiếc vòng tay này từ đâu mà cô có được, nói.
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Người con gái này thấy Diệp Mặc quả nhiên là hỏi về chiếc vòng tay, hơn nữa giọng điệu không tốt. Hơn nữa cô lại nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân không ngừng, biết được võ sĩ trong viện cũng đã đến rồi, tự nhiên tự tin hẳn lên.
Quả nhiên người con gái này vừa dứt lời, vài tên võ sĩ cường tráng đã đứng bên ngoài phòng.
Một gã dường như là cường tráng nhất bọn thấy tiểu thư không việc gì, thở phào nhẹ nhõm, liền vội nói:
- Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Có phải là người này mạo phạm đến cô rồi phải không? Có muốn bắt lại hay không.
Diệp Mặc căn bản cũng không đợi người con gái kia lên tiếng, giơ tay đưa về phía sau vẫy vẫy, mấy tên võ sĩ cường tráng kia cứ như lá cây rơi xuống vậy, liền bị chân nguyên của Diệp mặc vẫy đi, toàn bộ ngã ra ngoài sân viện, âm thanh bịch bịch không ngừng.
Người con gái kia há hốc mồm, còn chưa kịp thét lên, Diệp Mặc khua tay, bàn trang điểm trước mặt cô đã bị đập nát.
Sao đó cô lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Diệp Mặc:
- Tôi cho cô ba lần hít thở, nếu như không trả lời câu hỏi của tôi, cô mãi mãi không cần trả lời nữa.
Dính đến sự sống chết của Tô Vĩnh Văn, Diệp Mặc không còn sự kiên nhẫn nữa.
Người nữ tỳ kia lại là người phản ứng lại đầu tiên, lập tức biết người trước mặt căn bản chính là tiên sư trong truyền thuyết, lập tức cả người run lẩy bẩy. Số tiên sư này giết người trước giờ chưa từng cần lí do, hơn nữa tùy tay liền giết, bây giờ vị tiên sư trước mặt này phẫn nộ như vậy, hiển nhiên tính nhẫn nại có hạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Cô cố nén lại sự run rẩy trong lòng, vội vàng lắc lắc người con gái kia.
Cô gái kia cũng kịp phản ứng lại, không ngờ lại phấn khích kêu lên một câu:
- Anh là tiên sư đại nhân?
- Một, hai…
Giọng điệu Diệp Mặc lạnh như băng bắt đầu đếm, không có chút suy nghĩ thay đổi giọng điệu nào.
Lúc này cô gái kia biết được bây giờ không phải là thời điểm sùng bái đối phương, vội vàng nói:
- Cái vòng tay này là tôi thấy ở "Trân sức các", sau khi tôi thấy chiếc vòng này, liền thấy nó rất đẹp, nên đã mua lại…
Khi cô vẫn muốn tiếp tục nói tiếp, ngẩng đầu lên thì lại thấy người đàn ông kia đã biến mất.
- Tôi thấy tiên sư rồi, mà lại là một tiên sư rất lợi hại nữa…
Cô gái kia vẫn đắm chìm trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Mặc.
- Tiểu thư, nhỏ giọng một chút, vị tiên sư này tính tình cổ quái, không cẩn thận là bị hắn giết đấy…
Một nữ tỳ thấy tiểu thư của mình vẫn chưa tỉnh lại, liền vội vàng nhắc nhở một câu.
…
Diệp Mặc lúc này đã phát hiện ra cửa lớn của "Trân sức các", thần thức của hắn vừa mới quét vào nơi này, cho nên sau khi nghe đến nơi này, lập tức tìm đến.
Vòng tay mà hắn luyện chế mặc dù là loại kém không thể so sánh được với cấp bậc pháp khí, nhưng cũng là pháp khí. Sở dĩ bị đặt ở một nơi buôn bán trang sức bình thường như "Trân sức các" này mà bán, đó là vì loại pháp khí chủ động công kích này, nếu như không công kích nó, người bình thường cũng không nhìn ra.
- Vị khách quan kia, anh muốn mua trang sức sao? Mời lên lầu…
Thấy Diệp Mặc đến, một gã tiểu nhị nhanh nhẹn chạy ra đón chào.
Diệp Mặc bây giờ làm gì có tâm trạng đi nói những lời thừa với ông ta, nói thẳng:
- Gọi trưởng quầy của các anh đến đây, tôi tìm ông ta có chuyện.
Vị tiểu nhị kia cũng rất khéo léo, vừa nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, nhìn nhìn vẻ mặt của Diệp Mặc, liền biết được người này chỉ sợ là không phải đến mua trang sức, nói không chừng là đến bới móc gì đây.
Ngữ khí của ông ta lập tức không khách khí như vừa nãy nữa, mà lại nhạt nhẽo nói:
- Trưởng quầy không có ở đây, e là anh phải thất vọng rồi. Nếu như anh không mua trang sức gì, thì cứ tự nhiên.