Bốn người Diệp Mặc đi khắp đan các tìm kiếm đám người Tống Ánh Trúc, vừa tìm kiếm Thủy Ma Hải Đài.
Làm cho Diệp Mặc kinh ngạc vui mừng là Thủy Ma Hải Đài, có rất nhiều người đều biết, nói cách khác Thủy Ma Hải Đài, cũng không phải là đồ vật gì quý hiếm, nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là Thủy Ma Hải Đài rất ít chỗ bán. Không phải Thủy Ma Hải Đài quá quý giá, mà loại dược liệu này không đáng giá. Không đáng giá còn là chuyện nhỏ, thu thập loại dược liệu này còn rất nguy hiểm.
Thủy Ma Hải Đài, bình thường sinh sôi ở một số vùng đảo nhỏ xa ngoài biển, đa số Thủy Ma Hải Đài, đều có yêu thú cấp năm thậm chí yêu thú cấp sáu bảo vệ, rất nhiều hải yêu đều thích ăn Thủy ma hải đài.
Cho nên muốn thu thập Thủy Ma Hải Đài, nhất định phải giết sạch yêu thú canh giữ, sau đó mới có thể thu thập Thủy Ma Hải Đài linh thảo cấp bốn
Thủy Ma Hải Đài, chỉ là linh thảo cấp bốn thì thôi, quan trọng là Thủy Ma Hải Đài ở Tu Chân giới chỉ có một tác dụng, chính là luyện chế Thủy Đài đan, tác dụng của Thủy đài đan, là để cho tu sĩ Trúc cơ thuộc tính thủy dùng để tu luyện, nhưng hiệu quả lâu dài không bằng Thanh Nguyên đan, thậm chí không bằng Ích Nguyên đan.
Chính là bởi vì như vậy, mạo hiểm đi ra biển khơi để thu thập Thủy Ma Hải Đài, vốn dĩ không ai chịu đi làm. Cho dù có người đi ra biển khơi, cũng không phải là vì thu thập Thủy Ma Hải Đài mà là vì đi tìm yêu đan của yêu thú, hoặc là đi tìm linh dược khác.
Sau khi Diệp Mặc nghe mấy tin tức này, hắn đã quyết tâm, trước tiên dạo một vòng ở thành Phỉ Hải, nếu tìm không thấy Ánh Trúc các cô, hắn trước tiên sẽ mở một cửa hàng đan dược ở Phỉ Hải.
- Diệp Mặc, đan dược Ninh Hải.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên chỉ vào một góc vắng vẻ cách đó không xa bất ngờ kêu lên một câu.
Diệp Mặc khi nói chuyện với Tô Tĩnh Văn, cũng đã nhìn thấy mấy chữ đan dược Ninh Hải, đồng thời nhìn thấy Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San ở phía trước.
Nghĩ cũng không nghĩ, hắn vội kéo Tô Tĩnh Văn đuổi theo. Dường như tảng đá trong lòng lúc này mới rơi xuống, rõ ràng Ánh Trúc bọn họ không có việc gì.
- Trả đan dược? Cô có biết đan dược này đã gây cho tôi bao nhiêu phiền toái không? Chỉ có một câu Trả đan dược là xong việc hả?
Hai gã tu sĩ Kim Đan lạnh lùng nhìn trên khuôn mặt đỏ bừng của Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San, trong mắt lộ vẻ chọc tức.
Diệp Mặc chỉ cần vừa thấy nét mặt của Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San, liền biết các cô không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, tuy không biết trước kia các cô giải quyết như thế nào, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng hiểu được cuộc sống của các cô ở Phỉ Hải cũng không tốt. Chỉ có điều không biết Ngu Vũ Thiên vì sao không xuất hiện? Để cho Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San ra mặt xử lý việc này.
Tống Ánh Trúc đã là Trúc Cơ tầng hai, mà Chân Tiểu San rõ ràng đã dưới Kim Đan, chỉ có Trúc Cơ tầng tám.
- Ánh Trúc, anh đã trở về, chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Mặc bước vào cửa hàng đan dược nhỏ, mở miệng hỏi.
Tống Ánh Trúc ngẩn người, ngay khi nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt cô hiện lên sự vui mừng, mang theo tiếng khóc nức nở kêu một tiếng ông xã, liền nhào vào lòng Diệp Mặc. Dường như giờ khắc này mọi nỗi tủi nhục của cô được trút hết.
- Ha ha, chính chủ đã đến thì tốt, thành Phỉ Hải không phải là nơi cho phép tụi mày làm lũng đoạn thị trường.
Một người trong hai gã tu sĩ Kim Đan thấy Tống Ánh Trúc ôm lấy Diệp Mặc, khóe mắt lộ ra một tia khinh thường, lạnh lùng nói.
Diệp Mặc vỗ lưng Tống Ánh Trúc.
- Đừng lo lắng, chuyện gì có anh đến là ổn cả, Tĩnh Văn cũng tới.
- Tĩnh Văn.
Tống Ánh Trúc lúc này mới nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, vội vàng lại chào hỏi. Tô Tĩnh Văn thấy gương mặt của Tống Ánh Trúc hơi tiều tụy, trong lòng đột nhiên nghĩ chính cô hạnh phúc hơn cô ấy.
Thấy mấy người chỉ nói chuyện riêng, gã tu sĩ Kim Đan kia vỗ lên cạnh quầy, đã vỗ nát bấy cái quầy, sau đó lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ không muốn giao phó? Muốn giả chết phải không?
Lê Kinh Mân đã sớm phẫn nộ không dứt, chỉ có điều Diệp Mặc không nói gì, y chỉ có thể đứng phía sau Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại vỗ tay của Tống Ánh Trúc lúc này mới hỏi:
- Ánh Trúc, là chuyện gì xảy ra, em nói cho anh nghe một chút.
Tống Ánh Trúc sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, trong lòng kích động hơn nữa lại tủi nhục, thế nhưng không có cách nào nói ra hết sự tình. Chân Tiểu San thấy thế vội vàng nói:
- Những người này sau khi mua đan dược trong tiệm của chúng ta, sau đó đem những đan dược kia đổi thành đan dược hư đến đây, nói đan dược mà tiệm chúng ta bán có vấn đề, đòi bắt đền. Đây không phải là một lần, trước kia tụi em đành ngậm bồ hòn làm ngọt bấm bụng bồi thường tiền cho bọn chúng, nhưng những người này càng ngày càng quá đáng.
- Bà cô kia, cô nói chuyện phải cẩn thận một chút, bọn tôi khi nào dùng đan dược giả gạt cô hả? Nếu trong cửa hàng các cô bán ra đan dược thật, các cô làm gì phải đền tiền như mấy lần trước?
Gã tu sĩ Kim Đan kia lập tức giận dữ, chỉ vào Chân Tiểu San chửi ầm lên.
Chân Tiểu San sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, Diệp Mặc đứng dậy, sau đó nói:
- Đem đan dược mà anh mua đưa lại cho tôi xem một chút.
Gã tu sĩ Kim Đan kia nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, cười khinh thường, chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng hai, ngoại trừ thỏa hiệp, còn có gì dám nói. Gã tu sĩ đứng đằng sau y mặc dù là Kim Đan tầng tám, tuy nhiên nơi này là địa bàn của bọn chúng, y là Kim Đan tầng năm, đồng bọn là Kim Đan tầng bảy, thách bọn chúng cũng không dám ra tay.
Gã tu sĩ Kim Đan kia lấy ra một viên Ích nguyên đan, ném vào tay Diệp Mặc, lạnh lùng nói:
- Viên Ích nguyên đan này, nó đó.
Diệp Mặc cầm viên Ích nguyên đan, lập tức biết đan dược này không phải do hắn luyện chế, hơn nữa viên này căn bản là phế đan. Tống Ánh Trúc có thể ở trong này bán ra Ích nguyên đan. Rõ ràng là trước kia do hắn chế ra còn xót lại, chứ cô ấy không có khả năng luyện chế đan dược.
Diệp Mặc đưa Ích nguyên đan trong tay, bóp vụn, vứt trên mặt đất
- Tôi cũng tò mò, anh là một tu sĩ Kim Đan muốn mua Ích nguyên đan mà Trúc Cơ tu sĩ dùng để làm gì?
- Cứ cho cậu bóp nát đan dược, cũng phải bồi thường. Tôi mua Ích nguyên đan để làm gì? Không cần cậu phải quản? Ông đây thích ăn Ích nguyên đan, không được sao?
Tu sĩ Kim Đan tầng năm này thấy Diệp Mặc bóp nát Ích nguyên đan, lập tức hiện ra vẻ mặt dữ tợn.
Diệp Mặc gật đầu, nói một cách nhạt nhẽo:
- Có thể.
Không đợi gã tu sĩ Kim Đan tầng năm kia kịp phản ứng, Diệp Mặc lại đột nhiên đánh ra một quyền, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm kia trong nháy mắt không thể thoát khỏi cú ra quyền chính xác của Diệp Mặc, bị Diệp Mặc chế ngự hoàn toàn.
Hay là y căn bản không ngờ Diệp Mặc lại dám ra tay đột ngột, đừng bảo là y không nghĩ tới, cho dù là y nghĩ tới, một quyền này của Diệp Mặc khiến y không thễ giãy giụa thoát khỏi.
Một quyền này tung ra với Huyễn vân thúc nguyên đao đã buộc chặt chân nguyên của đối phương, không còn lực phản kháng.
Khi gã tu sĩ Kim Đan này còn muốn giãy dụa, Diệp Mặc lại đá một cú vào đan điền của y, y phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời Kim Đan lại bị một cú đá của Diệp Mặc đá vỡ.
Lúc này gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia mới phản ứng, y sững sờ nhìn Diệp Mặc, xoay người định đi.
- Đã đến đây, còn muốn đi?
Không cần Diệp Mặc chỉ bảo, Lê Kinh Mân đã lấy ra Càn Khôn thước đen sì chặn cửa lại.
- Con mẹ mày dám phế kim mệnh của tao.
Vẻ mặt gã tu sĩ Kim Đan tầng năm hoảng sợ, nhưng chưa nghĩ đến tình cảnh của mình, y hoảng sợ là vì Kim Đan của y bị Diệp Mặc phế đi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, đi đến giáng xuống mấy cái tát, trực tiếp làm cho miệng của y dập nát, sau đó vung tay lên, viên đan dược vừa nãy bị hắn bóp nát quăng dưới đất giờ lại được Diệp Mặc lấy lên, một số bột của phế đan nát hoàn toàn rớt vào trong miệng của gã tu sĩ Kim Đan tầng năm. Sau đó Diệp Mặc lúc này mới đá một cái khiến y văng ra tới cửa, lạnh lùng nói:
- Anh đã thích ăn Ích nguyên đan, vậy cũng đừng có lãng phí.
Diệp Mặc cũng không giết gã tu sĩ Kim Đan này.
Gã tu sĩ Kim Đan tầng năm cuối cùng hiểu rõ tình cảnh của y, nỗi hoảng sợ càng tăng lên. Đừng nói Diệp Mặc không giết hắn, cho dù hiện tại để cho y đi, ở thành Phỉ Hải, y cũng chỉ là một gã rác rưởi bị phế Kim Đan và đan điền, cũng chỉ còn đường chết.
- Vị tiền bối này, chuyện không liên quan đến tôi.
Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy với vẻ mặt khinh thường ban đầu bị Lê Kinh Mân ngăn chặn đường đi, lập tức quay người lại rất sợ hãi nói với Diệp Mặc
Y không ngờ Diệp Mặc kiêu ngạo như thế, ở thành Phỉ Hải cũng dám đánh một gã Kim Đan đến nông nỗi này, hơn nữa y cũng biết Diệp Mặc mới tung ra có hai chiêu đã phá hủy Kim Đan của một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm, hiển nhiên đã là tu vi Kim Đan viên mãn, y cho dù thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa y còn có một đồng bọn là Kim Đan tầng tám, nghĩ đến đây, y thậm chí có chút hối hận.
Y cũng là nghe người khác nói đan dược Ninh Hải dễ bắt nạt, chỉ cần đi lừa bịp tống tiền, nhất định sẽ có lợi, không ngờ đến lượt bọn họ lại gặp phiền toái.
- Ồ, chuyện không liên quan đến anh, vậy anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn lấy ra Ích nguyên đan đem tới đây?
Giọng điệu của Diệp Mặc lạnh như băng, căn bản cũng không tính buông tha cho y.
- Tiền bối, tiền….
Gã tu sĩ Kim đan tầng bảy nghĩ đến đồng bọn gặp phải cảnh thê thảm, lập tức nói không liên quan đến y. Hắn tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ nếm qua không ít khổ, mấy lần xém chết, hiện tại tự dưng bị người phá hủy, y thật sự là không cam lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Anh là muốn tôi tha cho anh?
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy lúc này làm sao dám giữ thể diện, vội gật đầu nói:
- Đúng, đúng, cầu xin tiền bối tha, tha...
Diệp Mặc cười nhạt:
- Muốn tha cho anh cũng không phải không được, nhưng nếu có trường hợp như này xảy ra, Đan Dược Các của tôi làm sao có thể tiếp tục kinh doanh?
Tuy rằng trong lòng y khinh bỉ Diệp Mặc chỉ có một cửa hàng, còn gọi Đan Dược Các, nhưng tu sĩ Kim Đan này lại không dám nói ra. Y chỉ có thể run run cầu xin tha thứ, lúc này ngoài cửa có rất nhiều tu sĩ tụ tập xem náo nhiệt, y thậm chí mong mỏi có người đến đòi lại công bằng, nhưng hiển nhiên ý nghĩ của y rơi vào khoảng không.
- Tha anh cũng không phải là không được...
Diệp Mặc vừa nói những lời này ra, gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này quả thực nghe như tiên âm, y lập tức liền quỳ xuống.
Nhưng lời nói của Diệp Mặc lại thay đổi.
- Tuy nhiên có hai con đường cho anh lựa chọn, thứ nhất chính là tự hủy Kim Đan và đan điền, sau đó cút đi.
Gã tu sĩ Kim Đan này ngẩn ngơ, muốn y tự phế Kim Đan và đan điền, xem như giết y? Y lập tức luôn miệng cầu xin tha thứ và hỏi con đường thứ hai.
Diệp Mặc đã sớm biết y chọn con đường thứ hai, lập tức nói:
- Con đường thứ hai này cũng rất đơn giản, Đan Dược Các của tôi trước đây cũng có người đến lừa bịp tống tiền. Anh hiện tại để cho tôi ở trên thân anh hạ một cấm chế, sau đó anh đem những người mà đã từng đến Đan Dược Các của tôi lừa bịp đến đây, nếu xác nhận không bỏ xót người nào, tôi sẽ tha cho anh.