Chẳng những là Diệp Mặc, tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa phát ngôn, nguời này hiển nhiên là vừa mới tới.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, tu sĩ Nguyên Anh tầng ba, sắp bước vào Nguyên Anh trung kỳ. Bên cạnh mình mặc dù có hai gã tu sĩ Nguyên Anh tầng một, nhưng đối mặt với một gã tu sĩ Nguyên Anh tầng ba, không nói trước là có thắng được không, cho dù thắng được thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ của đối phương cũng sẽ không ngừng tới, mà Mặc Nguyệt chỉ có hai gã tu sĩ Nguyên Anh.
Cho dù đối phương biết rõ nguời là mình giết, Diệp Mặc lúc này cũng sẽ không thừa nhận. Nêu không thừa nhận thì hắn vẫn còn một chút lý lẽ đúng, một khi thừa nhận, tuy rằng giết đi tu sĩ ảnh hưởng tới người khác Kết Anh cũng không phải là sai, nhưng như vây lý lẻ của đối phương cũng không thiệt hại nhiều.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Nơi này có nhiều bằng hữu đứng ngoài quan sát như vậy, hiệp hội Thương Nghiệp Duơng Hải các người cũng có người ở trong này, tôi cũng không hiểu được, anh khi nào thì thấy tôi giết người của các anh? Có thể bọn họ vì ở trong lôi kiếp xuất hiện khi thăng cấp Nguyên Anh không ra ngoài, bị lôi kiếp đánh trúng, chuyện này cũng do tôi phải chịu trách nhiệm sao?
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia hiển nhiên vùa mới tới, chỉ biết rằng đã chết vài người, cũng không biết vì nguyên nhân gì, bây giờ nghe lời này của Diệp Mặc, lập túc nhíu mày, nhìn sang phía hai gã tu sĩ Kim Đan Kỳ ở cạnh mình.
Hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ kia không dám giấu diếm, dù sao ở nơi này có vô số tu sĩ đứng bên ngoài quan sát, nếu nói láo lập tức sẽ có người vạch trần. Cho dù người ta để tâm tới hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải mà không dám trực tiếp vạch trần, nhưng cũng vẫn có thể lén thảo luận
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia hỏi rõ ràng ngnyên nhân xong, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nói:
- Nói như vậy, là cậu bố trí khốn trận khiến người của chúng tôi không cách nào đi ra ngoài?
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng,
- Bố trí khốn trận khiến tu sĩ của các người không thể đi ra? Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nnghe đó. Lê quản sự Kết Anh, tôi đương nhiên phải bố trí trận pháp phòng ngự. Hơn nữa người của các nguơi có nguyện ý đi ra hay không, nơi này nhiều người nhìn thấy vậy, anh có thế tùy ỹ hỏi. Hơn nữa, trận pháp mà tôi bố trí chỉ là một trận pháp cấp ba, chẳng lẻ ngăn cản năm tên tu sĩ Kim Đan sao? Thật sự quá buồn cười rồi.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia cau mày, y căn bản không hoài nghi lời nói của Diệp Mặc, với độ tuổi của Diệp Mặc, có thể bố trí trận pháp cấp ba là rất giỏi rồi. Một trận pháp cấp ba đúng là không cách nào ngăn cản năm tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng sự thật đúng là năm nguời bọn họ cố tình không đi ra sao.
Diệp Mặc chỉ lo tự mình nói, lại không thấy trong số những người đứng xem, còn có một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, khóe miệng y lộ ra nụ cười cổ quái, trong lòng thầm nhủ:
"Rõ ràng là bố trí khốn trận cấp bốn, lại cố tình nói rằng đó là một trận pháp phòng ngự cấp ba, có ý tứ. Đại sư trận pháp cấp bốn trẻ như vậy, cũng là lần đầu tiên mình nhìn thấy"
Lúc này đám nguời Ngu Vũ Thiên cũng đi tới cạnh Diệp Mặc, tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia nhìn hai Nguyên Anh kỳ của đối phương, có chút chần chừ. Tuy y đã là Nguyên Anh tầng ba nhưng đối mặt với hai tu sĩ Nguyên Anh, y cũng không đám khẳng định là sẽ thắng.
Diệp Mặc sẽ không chần chừ như y, hắn thấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ này không nói lời nào, lập tức nói với mấy người Ngu Vũ Thiên:
- Chị Ngu, chúng ta đi.
Nói xong hắn tế ra Phi Vân Thuyền, sau đó sáu người lên thuyền, trong nháy mắt liền tiến vào thành Phỉ Hải. Diệp Mặc sỡ dĩ phải vội vàng về Mặc Nguyệt bởi vì hắn đã bố trí đầy đủ trận pháp ở Mặc Nguyệt, hơn nữa còn có Truyền Tống Trận, cho dù không phải là đối thủ của Hiệp Hội Thưong Nghiệp Dương Hải, hắn cũng có thể thong dong rời đi.
Bởi vì Diệp Mặc biết, nếu không phối hợp với các thủ đoạn khác, Mặc Nguyệt của hắn trong nháy mắt sẽ bị đập nát.
Quả nhiên, Diệp Mặc vừa đi người xem náo nhiệt xung quanh đều rời
khỏi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Hiệp Hội Thương Nghiệp sắc mặt âm trầm Dương Hải, đồng thời mang vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào thành Phỉ Hải. Diệp Mặc biết rằng mọi chuyện chưa chấm dứt. hắn cũng biết rằng mọi chuyện sẽ không chấm đứt như vậy.
Sở đĩ hiện tại hắn không động thủ vì hắn còn không chắc hội trưởng Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải có tứ gì
Diệp Mặc vừa về tới Mặc Nguyệt lập tức đem đan dược đã tu luyện phân phát, đặc biệt là Anh Nguyên Đan, Diệp Mặc đã luyện chế ra vài bình đưa cho hai người Lê Kinh Mân và Ngu Vũ Thiên.
Rồi hắn lại tiếp tục bố trí trận pháp phòng ngự ở Mặc Nguyệt, lúc truớc tài nguyên có hạn, hắn chỉ có thể miễn cường bố trí trận pháp phòng ngự và trận pháp công kích ở Mặc Nguyệt ở cấp bốn mà thôi. Hiện tại hắn đã chiếm được phần lớn khoáng thạch và tài liệu của Xích Hồng, nên việc đầu tiên chính là đem trận pháp cấp bốn tăng lên cấp năm.
Trận pháp cấp bốn cũng coi như có thể đối phó với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhung Diệp Mặc tuyệt đối không tin Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải không có tu sĩ Hư Thần kỳ, một Hiệp Hội Thương Nghiệp có thế lực đứng đầu thành Phỉ Hải sao có thể không có tu sĩ Hư Thần kỳ.
Diệp Mặc chú trọng bố trí trận pháp ở phòng khách, nếu nguời của Hiệp Hội Thương Nghiệp Duơng Hải tới uy hiếp, địa điểm nhất định là đại sảnh phòng khách, nơi này rất có thể sẽ là chiến trường đầu tiên
Sở dĩ làm như vậy là vì Diệp Mặc còn có tính toán r, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, Mặc Nguyệt không phải tùy muốn tới thì tới. Nếu lần này không triệt để đánh bại Hiệp Hội Thương Ngiệp Dương Hải. thì hắn sẽ rời khỏi Phỉ Hải, trước khi tới Nam Ân Châu, vẫn sẽ có người khác ham muốn Mặc Nguyệt.
Vượt khỏi dự liệu của Diệp Mặc mính là đã trôi qua hai ngày, thậm chí Diệp Mặc đã đem toàn bộ địa bàn của Mặc Nguyệt bố trí thành trận pháp phòng ngự cấp năm và trận pháp công kích cấp năm, nhưng Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hài vẫn chưa phái người tới.
Dường nhu việc hắn đã giết năm tên tu sĩ Kim Đan kỳ của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải căn bản là chuyện bình thường, điều này đã vượt khỏi dự liệu ban đầu của Diệp Mặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Có điều Diệp Mặc cũng không lo lắng, hắn dặn đò mọi người tự tu luyện, đồng thời thống nhất cách nói, nói rằng trận pháp ở Mặc Nguyệt là do một vị tiền, bối chỉ điểm để bố trí. Lúc này mới ngồi đợi nguời của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải tới, hắn tạm thời thu lại tất cả cửa hàng, hắn không tin Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải sẽ không tìm tới đây.
Nêu khồng phải vì đợi người cùa Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải tới đây, Diệp Mặc sớm đã đi bế quan để tăng cấp lên Kim Đan đại viên mản. Không ai biết được hắn đã luyện chế ra Thiên Hoa Đan, một lò Thiên Hoa Đan hắn luyện chế được chín viên.
Khiến cho Diệp Mặc cảm thấy bất đắc dĩ chính là hắn không có được nội đan của Đề Hoa Thú, nên không cách nào luyện chế được Thiên Hoa Đan.
Đợi tới ngày thứ năm, Diệp Mặc đã có chút không kiên nhẫn được thì Thịnh Dực Trang tới nói với Diệp Mặc:
- Người của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải đã tới, hơn nữa không phải là một nguời, mà là mười một nguời.
Trái lại, Diệp Mặc lại thở dài, hắn không sợ những người này đến, chỉ sợ bọn họ không đến. Nếu nguời của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải thật sự không đến hoặc là dùng biện pháp khác, hắn thật sự chưa có biện pháp tốt để úng phó.
Hiện tại bọn họ đã tới, hiển nhiên nằm trong tính toán của mình- Với cường thế của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải, Nếu quyết định phải diệt trừ Mặc Nguyệt thì nhất định sẽ trực tiếp ra mặt, căn bản không thích vòng vo. Hiện tại, Diệp Mặc giết năm nguời Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải, vừa vặn tạo thành cái cớ cho họ.
- Anh có đi.báo tin cho thành chủ Phi Hải không?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Lúc trước hắn đã nói qua, một khi ngựời của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải tìm tới tận cửa ngoại trừ báo cho mình, việc đầu tiên là phải báo tin cho phủ thành chủ.
Diệp Mặc biết rằng muốn sinh tồn được ở Phi Hải, khi thực lực chưa đạt tới một trình độ nhất định, nhất định phải thỏa hiệp với một phương trong đó.
Diệp Mặc lựa chọn phủ thành chủ, thứ nhất là vì không có xung đột lại ích trực tiếp, thứ hai là thành chủ thành Phi Hải, chỉ cần là hắn báo tin cho dù không tới, cũng không thể nào sau khi sự việc xảy ra liền nói không biết.
Thịnh Dực Trang gật đầu nói:
- Thời điểm người của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải tới, tồi đã phái người đi báo tin, trước khi tới đây liền thu được tin tức. Quản sự của phủ thành chủ nói, chuyện cùa Mặc Nguyệt chúng ta và Hiệp Hội Thuơng Nghiệp Dương Hải, bọn họ không thích hợp tham gia.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, quả nhiên là như vậy, hắn nói với Thịnh Dực Trung:
- Đi gọi chị Ngu với Lê quản sự ra đây, chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Mặc tin Tằng, lần này Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải sẽ đề xuất điều kiện tuyệt đối là vô cùng hà khắc, hắn không cần hỏi cũng biết được là không có khả năng thỏa hiệp. Cuối cùng chỉ có hai con đường, một là Mặc Nguyệt rút khỏi thành Phỉ Hải, hai là thỏa hiệp với Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải. về phần có thể an toàn rút khỏi Phỉ Hải hay không còn phải xem sắc mặt của Hiệp Hội Thương nghiệp Dương Hải nguời ta nữa.
Theo Diệp Mặc thấy, nếu hiệp hội Thương nghiệp Dương Hải không nói lời quá đáng, hắn sẽ tiếp tục áp dụng tình thế nhẫn nại, dù sao nếu tiếp tục đổi chỗ, vẫn tồn tại chuyện như vậy, trừ phi thực lực của mình đạt tới trình độ không cần e ngại đối phương.
Bốn người Diệp Mặc, Ngu Vũ Thiên,Châu Tiểu San tới đại sảnh tiếp khách của Mặc Nguyệt, liền phát hiện đã có mười một tu sĩ ngồi ở đây.
Sau khi thấy mười một tu sĩ này, khóe mặt Diệp Mặc giật giật một trận. Không ngờ là năm tu sĩ Kim Đan viên mãn, còn có ba gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ, hai gã tu Nguyên Anh hậu kỳ càng làm Diệp Mặc rung động chính là, còn có cả Hư Thần kỳ.
Lúc này tên tu sĩ Hư Thần kỳ kia ngồi ở bên trên, mười người còn lại phân ra ngồi hai bên của y. Y nhìn thấy bốn người Diệp Mặc tiến vào, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, lạnh lùng nói:
- Nêu đã tới rồi, thì ngồi đi
Tựa hồ nơi này là địa bàn mà không phải là đại sảnh tiệp khách của Mặc Nguyệt.
Lê Kinh Mân lập tức muốn tới nói chuyện, Diệp Mặc liền khoát tay, trái lại trước tiên ngồi xuống, cũng không nói chuyện. Tuy Tằng thực lục của đối phương mạnh hơn mình nhiều lắm, nhưng nếu dám tới đại sảnh này, hắn cũng không sợ
Đại sảnh này có một khốn trận cấp năm và một trận pháp công kích cấp năm, Diệp Mặc tin rằng, dưới sự chủ tri của bốn người họ, vây giết mười một người hẳn là không có vấn đề. Cho dù đối phương có một tu sĩ Hư Thần kỳ thì sao chứ.
Tu Chân Giới có một câu rằng "Thà. rằng chọc tới Diệp Vương, chớ có đụng vào Trận Vương", mà Diệp Mặc vừa vặn là một người chuyên dùng trận pháp
Hắn tuy rằng chưa tính là Trận Vương, nhưng cũng là một đại sư Trận pháp.
- Lá gan của mày không nhỏ.
Tên tu sĩ Hư Thần kia thấy Diệp Mặc không hề sợ hãi, giọng điệu lạnh như băng, châm chọc nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên đưa tay lên lấy ra bốn chén rượu bằng ngọc bích, lại lấy ra một cái bình bằng ngọc bích, đổ ngọc dịch trong bình ra bốn chén, mùi thơm thoang thoảng phát ra. sau đó đưa b cái chén ngọc bích tới trước mặt mấy người Ngu Vũ Thiên, Lê Kinh Mân, Chân Tiểu San nói:
- Chị Ngu, mọi người nếm thử đi, hương vị không tồi đâu
Nói xong Diệp Mặc tự mình cầm láy chén rượu uống một ngụm, nhắm mắt hưởng thụ một hồi, lúc này mới nhìn tên tu sĩ Hư Thần kỳ, lạnh giọng nói:
- Có chuyện thi nói mau muốn đánh rắm trở về đánh rắm.