Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng

Chương 5: Chạm đến giấc mơ



Có lẽ ý định của Bối Y cũng làm cho ông trời không đành lòng khi thấy cô từ bỏ giấc mơ của mình. Ba ngày sau, vô tình mà cô Bảo Vân đưa mẹ cô lên bệnh viện tỉnh khám tổng quát. Bất ngờ khi gặp mẹ Bối Y  ở bệnh viện đang lấy thuốc, làm giấy tờ cho ngoại xuất viện. Không giấu được niềm vui, cô giáo đã đi đến bên mẹ Bối Y và nói:

- Chào chị. Mẹ Bối Y! Chúc mừng gia đình, Bối Y đã nhận được một suất học bổng của trường trung học Hán Vũ. Con bé thật sự rất giỏi. Bối Y làm rất tốt và tôi tin con bé sau này sẽ thành công. Chị rất may mắn khi có một người con thông minh, tài giỏi như thế. Mọi người đã chuẩn bị gì cho con bé lên Thành Đô chưa?

Giọng cô Vân không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, bác Trần đang đẩy xe cho ngoại Bối Y ở phía xa cũng nghe được lời nói đó. Bác liền nhanh chóng đẩy ngoại Bối Y đến và hỏi lại một lần nữa.

- Cô giáo nói chắc chứ. Con bé thật sự được nhận suất học bổng của trường Hán Vũ sao?

- Chắc. Là sự thật. Trường trung học Thanh Minh của chúng ta cuối cùng cũng có được một người làm rạng danh cho trường mình rồi. Thế con bé không đem giấy thông báo cho mọi người xem sao? Nếu không nhầm là ba ngày nữa là ngày nộp hồ sơ nhập học rồi cơ mà. Cô giáo ngơ ngác thông báo cho mẹ, ngoại và bác Trần.

Mẹ Bối Y trả lời:

- Em không nghe con bé nói gì cả. Ngoại cô và bác Trần gần đó cũng gật đầu. Không nghe con bé nói gì đến việc này.

Cô giáo:

-Thôi chết. Không lẽ con bé không muốn lên Thành Đô học nữa sao?

Ngoại cô nói:

- Chắc con bé biết tôi vừa bị tai nạn xe, không muốn làm phiền đến gia đình. Và nhìn hoàn cảnh gia đình tôi lúc này nên con bé tính sẽ học ở trường tỉnh rồi. Mau mau đưa mẹ về nhà. Chúng ta phải chuẩn bị đồ cho con bé để nó kịp lúc lên Thành Đô để kịp học chứ. Ngoại quay sang mẹ cô bảo.

Bác Trần: - Đúng đó. Mau về thôi. Tôi cũng muốn tặng cái gì cho con bé để chúc mừng cho nó. 

Cô giáo: - Đúng vậy. Mọi người về trước. Em cũng đưa mẹ em về, sau đó chạy qua nhà chị để nói chuyện với con bé.

Nói xong cô giáo, mẹ, ngoại và bác Trần tạm biệt, chia nhau ra về. 

Về đến nhà, ngoại và mẹ gọi: - Y Y! con đâu rồi? mau ra đây, mau ra đây nhanh lên.

Nghe tiếng gọi, Y Y lên tiếng: - Dạ con đây. Ngoại đã được xuất viện rồi ạ. Con đang nấu cơm chuẩn bị cùng bác Tám chạy lên viện cho mẹ và ngoại đây ạ.

Ngoại: - Không cần nữa. Mau mau, con mau đem giấy thông báo nhập học của trường Hán Vũ ra đây cho ngoại với mẹ với bác Trần xem nào. 

- Giấy thông báo gì ạ?

- Con đừng giấu nữa. Lúc nãy ở trên viện ngoại và mẹ con mới gặp cô giáo chủ nhiệm lớp con đây. Nếu hôm nay không nghe cô nói có phải con định  giấu chúng ta mà sẽ thi vào trường cấp ba của tỉnh phải không. Lát nữa cô giáo chủ nhiệm của con cũng qua đấy. Lần đầu tiên con lên Thành Đô học, không biết cần cái gì, đợi lát cô giáo con qua rồi mọi người sẽ chuẩn bị cho con.

- Đúng đó, con mau đem giấy thông báo ra cho mọi người cùng xem nào. Chuyện vui như thế mà con định giấu cả nhà sao. Con có biết giờ đây con không chỉ là niềm vui, niềm hãnh diện, là niềm tự hào không chỉ có ở trường con thôi, mà còn là niềm tự hào của cả xóm này, cả tỉnh F của chúng ta nữa đấy! Bác Trần nói.

Y Y không ngờ được rằng mọi người đều đã biết. Có thể lát nữa tối cả xóm đều biết tin cô nhận được học bổng của trường Hán Vũ và nhà cô sẽ lại tụ họp mọi người như ăn giỗ rồi. Cô cười, đáp: Dạ. Xong quay vô phòng trong lấy giấy thông báo cho mọi người.

Cầm tờ giấy thông báo, nhìn thấy chỗ đóng dấu màu đỏ xác định của trường Hán Vũ trên tay, mẹ cô không cầm được nước mắt. Ngoại cô thì vui mừng, bảo bác Trần đọc thông tin trên giấy thông báo, xem nhà trường viết cái gì. Mẹ ôm Y Y vào lòng và nói:

- Con gái mẹ thật tuyệt. Con là niềm tự hào của mẹ, của gia đình mình. Mẹ rất vui. Con đã làm được....mẹ thật sự rất vui, rất rất vui,...Việc học của con con hãy cố gắng nắm bắt lấy cơ hội cho mình. Việc ở nhà con không cần lo lắng. Mẹ và ngoại con vẫn còn khỏe. Có thể xoay sở được trong cuộc sống. Huống chi cả mẹ và ngoại con một đời lam lũ, cực khổ quen rồi nhưng con không thể như thế. Cuộc sống của con nên đầy đủ và sung túc hơn. Vì một tương lai tươi sáng phía trước. Con hãy cố gắng lên. Dù như thế nào ngoại và mẹ đều ủng hộ con.

Nghe những lời mẹ nói. Y Y ôm mẹ mình thật chặt và nước mắt không ngừng rơi xuống. 

Bên ngoài, không biết cô giáo đã đến bao giờ, nhìn thấy cảnh này cô cũng rơm rớm nước mắt và nói: 

- Đúng đó Y Y. Mẹ em nói đúng đấy. Việc của em bây giờ là hãy cố gắng học, phấn đấu làm sao để ngày càng thăng tiến, thành công hơn. Chuyện ở nhà có cô và mẹ của em rồi. Cô sẽ thường xuyên chạy qua nhà để trông coi và giúp đỡ cho ngoại và mẹ em. Em đừng lo lắng. Hãy cố gắng học thật tốt là được.

- Đúng vậy, để bác đi thông báo cho bác Tám, bác Hai... Tối nay chúng ta sẽ làm một buổi tiệc thật lớn để ăn mừng. À cô giáo ơi. Chuẩn bị cho Bối Y lên Thành Đô học tập cần những gì cô hãy nói với chúng tôi. Con bé còn thiếu gì không lẽ cả xóm không giúp được sao. Để tui nhờ thằng con của tui ở nhà ga mua vé tàu trước cho nó. Từ đây lên Thành Đô mất hết nửa ngày đường, phải sắp xếp cho con bé đi sớm để lên đó nó còn nghỉ ngơi nữa. Nói xong bác Trần để đồ vừa đem bệnh viện về lên giường, rồi chạy về nhà, đi báo tin cho cả xóm nghe.

- Đúng đúng, nhà mình có con gà nay chắc cũng đến lúc ăn rồi. Mẹ Y Y à. Con mau xuống bếp bắt nó đi. Rồi đem qua cho bác Tám cắt cổ. Nhà chúng ta hôm nay phải làm cỗ thật ngon để chúc mừng con bé chứ. Cô giáo mời cô giáo ngồi dùng nước. Và nhờ cô sắp xếp cho con bé. Xem nó cần chuẩn bị gì để đi học. Có gì thiếu cô cứ nói. Chúng tôi sẽ cố gắng chuẩn bị cho con bé. Từ đây lên Thành Đô rất xa. Lên đó học chắc lâu lâu con bé mới về một lần. Chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ cho con bé. Ngoại cô nói.