Cả bọn sau khi bơi chán, liền cùng nhau về Thái gia.
Về đến, ba tên họ Phạm Hoàng Lâm lại ngã nhào lên chiếc ghế sofa trị giá hàng nghìn đô trong phòng khách. Trong khi người ngợm của bọn họ vẫn còn ướt sũng. Thật đáng thương cho chiếc ghế mà.
Chu Hi Hoa đi vào bếp lấy nước cho họ. Tử Sâm thấy vậy thì rất tức giận, sao lại không lo cho mình trước đi cơ chứ?
Đột nhiên cậu trong bếp hét lên một tiếng:
"AAAA"
Tử Sâm nghe thấy vội vàng chạy xuống xem, khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Đi xuống đến nơi, cảnh tượng kinh hoàng lập tức đập vào mắt hắn, đối với hắn là thế.
Ba tên họ Phạm Hoàng Lâm nhìn thấy hình ảnh trước mắt, liền thở phào một hơi. Liếc sang Tử Sâm, hắn sao phải bày ra dáng vẻ tức tối đến vậy? Chỉ là mẹ hắn đang ôm lấy Hi Hoa thôi mà.
Phải, chính là mẹ hắn đã ôm lấy Hi Hoa từ phía sau. Còn tiếng hét kia chỉ là do cậu bất ngờ bị ôm mà thôi.
"Mẹ à, sao mẹ làm cho Hoa Hoa sợ vậy?" Hắn nói, khuôn mặt tối đen.
"Mẹ chỉ là bất ngờ ôm Hoa Hoa nên làm Hoa Hoa giật mình thôi, chứ có làm gì đâu."
Mẹ Thái nói, tay vẫn ôm chặt cậu trong lòng. Tử Sâm nhìn mà bực bội. Hi Hoa thấy vậy thì liền lên tiếng:
"Cô chủ, con vừa mới đi bơi về, đang ướt lắm, buông con ra đi ạ."
Mẹ Thái tuy không muốn những vẫn phải luyến tiếc buông ra, không quên nhéo má cậu một cái.
Tử Sâm cũng nguôi giận hơn, thay vào đó là một nụ cười vô cùng hài lòng.
Cả bọn đi tắm rửa rồi thay đồ, thoắt cái là xong. Mẹ Thái nhìn ngó một hồi thì mới phát hiện ra Hoàng Minh Thiện đang đứng kế bên Phạm Dương. Đây là lần đầu gặp nhưng bà lại cảm thấy quen quen, lên tiếng hỏi:
"Cậu bé, cháu là ai?"
"Cháu là Hoàng Minh Thiện, bạn của mấy cậu ấy." Nó đáp lại bà, tay chỉ về phía bọn họ.
"Hoàng Minh Thiện...Cháu là con trai một của Hoàng thị phải không?"
"Phải ạ."
"Vậy đúng rồi, ngày trước cô từng gặp cháu một lần. Cô từng đến Hoàng gia để thăm bà nội cháu, lúc đó cháu nằm ở kế bên đấy."
Minh Thiện suy nghĩ một hồi, liền nhớ ra.
"Phải ha, cháu nhớ rồi."
Mẹ Thái cười vui, vậy là lại có thêm một đứa con dâu rồi. Nhìn biểu hiện của Minh Thiện và Phạm Dương, người có đôi mắt tinh tường như bà nhìn phát là nhận ra ngay.
Cậu bé họ Hoàng này cũng rất là đáng yêu, nhưng làm sao mà bằng Hoa Hoa nhà bà cho được.
Đúng là...Thái gia này quả thật có máu mủ với nhau, đều cuồng Chu Hi Hoa đến phát điên mà.
...
Mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ thì ba Thái bước vào cắt ngang:
"Tử Sâm, Tiểu Dương, vào đây. Ta có chuyện muốn nói với hai đứa."
Tử Sâm nhìn sang Hi Hoa, rồi lại bước vào phòng. Hắn có một cảm giác vô cùng lạ, một cảm giác bất an mà trước nay hắn chưa từng có. Không hiểu sao lại có cảm giác này, chỉ biết là nó thật khiến hắn khó chịu.
Hi Hoa và Minh Thiện thì đi pha trà cho họ. Mấy người giúp việc đều nghỉ hè hết rồi, cũng không thể để mẹ Thái làm hết được.
"Ba, có chuyện gì vậy ạ?" Tử Sâm vội vàng hỏi.
"Ta đang có một dự án lớn ở bên Úc, sẽ sang đó một thời gian để hoàn thành. Con là con trai của ta, phải đi cùng ta qua bên đó để học tập, sau này về tiếp quản công tỷ. Phạm Dương cũng đi theo, ta đã hỏi ông bà Phạm rồi."
Những lời vừa rồi như sét đánh ngang tai hắn và Phạm Dương. Bỗng có tiếng ly rơi xuống nền.
"Xoảng..."
Chu Hi Hoa và Hoàng Minh Thiện đứng ngoài của nghe thấy, nhất thời không thể tiếp thu nổi. Tay chân run rẩy làm đổ hết trà đang cầm trên tay.
Tử Sâm và Phạm Dương hoảng hốt chạy đến.
Hắn đi đến chỗ cậu, bỏ hết sự cao lãnh hằng ngày, ôn nhủ hỏi cậu:
"Có sao không, sao lại bất cẩn vậy chứ?"
Cậu nhìn lên hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương, nghẹn ngào.
"Thiếu gia...phải đi sang Úc sao?
Hắn chỉ im lặng nhìn cậu, khẽ gật gật đầu. Đến hắn còn chưa thể tiêu hoá hết những gì xảy ra vừa rồi, cậu kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.
...
Phạm Dương chạy đến chỗ Minh Thiện, xem xét nó kĩ càng rồi nhẹ nhàng nói:
"May mà em không sao."
"Phạm Dương." Nó gọi tên anh.
"Em nói gì."
"Anh thật sự sẽ đi sao?"
Phạm Dương im lặng. Anh không muốn, nhưng có lẽ anh phải đi, anh không lựa chọn được.
"Em yên tâm, anh đi rồi sẽ về." Anh gượng cười mà nói với nó.
Chu Hi Hoa nhìn Tử Sâm, mắt không tự chủ mà rơi vài giọt nước mắt. Minh Thiện cũng vậy. Nó nhìn Phạm Dương ở trước mặt, nước mắt khẽ rơi.
Trong ánh mắt của bốn đứa trẻ viết rõ mấy chữ "không nỡ", nhưng bọn chúng nào được lựa chọn. Bây giờ bọn chúng còn quá nhỏ, vẫn phải phụ thuộc vào ba mẹ, đương nhiên phải nghe lời ba mẹ rồi.
Tử Sâm và Phạm Dương cũng rất muốn khóc, nhưng nhìn bảo bối của mình đang đau lòng rơi nước mắt như vậy, hai người cũng không nỡ khóc. Thực sự nếu khóc, sẽ rất là mất mặt đấy. Dù sao từ khi qua 3 tuổi, hai người đã không còn khóc nữa rồi, nên bây giờ cũng không muốn khóc đâu.