Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 38: Bóng rổ



Editor: demcodon

Tay Chung Dịch rãnh rỗi đút ở trong túi quần nhìn bóng đên trước mắt, thư viện, đèn đường. Đám đông trở về từ thư viện đã đi vào ký túc xá, vì vậy trên đường yên tĩnh trở lại.

Cậu ăn ngay nói thật: "Có thể không có thời gian."

Trì Quân cũng không quá để ý: "Ừh, có thời gian thì qua." Trước đại hội thể thao, Chung Dịch cũng nói không có thời gian, cuối cùng vẫn xuất hiện ở trên sân. Sau đó, Trì Quân quyết định nếu có những tình huống tương tự xảy ra hắn sẽ lịch sự thông báo cho đối phương một chút.

Chung Dịch lên tiếng đồng ý. Trì Quân lại nói thời gian và địa điểm cụ thể. Trước khi nhận ra hai người đã đi đến cửa phòng ký túc xá. Chung Dịch lấy chìa khóa ra mở cửa, tự hỏi mình sẽ thu xếp ngày hôm đó như thế nào. Từ khi sống lại đến nay, cậu đã xem qua Trì Quân chơi bóng mấy lần, đều chỉ cảm khái khi Trì tổng nhỏ còn trẻ rất có sức sống. Bây giờ tâm lý thay đổi, chợt nghe được lời mời ngược lại thật sự có mấy phần muốn đi.

Nhìn thấy Trì Quân biến mất sau cánh cửa bên cạnh, hắn quay đầu lại gật đầu chào với Diêu Hoa Huy và Thượng Tuấn Kiệt trong phòng một cái. Sau đó bước đến bồn rửa tay trước.

Mặc dù trước khi ra ngoài đã đánh răng, nhưng vừa rồi mới ăn khuya nên cần rửa mặt đánh răng một lần nữa.

* * *

Mấy ngày sau, Chung Dịch cuối cùng vẫn làm xong công việc sớm. Sau đó đúng giờ xuất hiện bên ngoài sân bóng rổ.

Cậu biết được tình huống của Trì Quân. Ngày thường rất bận, mặc dù trên danh nghĩa là một thành viên trong đội bóng rổ. Nhưng cũng sẽ không tham gia huấn luyện hàng ngày. Xét thấy kỹ thuật chơi bóng của Trì Quân có, vì vậy huấn luyện viên cũng mở một mắt - nhắm một mắt, coi hắn là nửa thành viên ngoài biên chế. Lúc thiếu người sẽ kêu một tiếng xem Trì Quân có thời gian đến hay không.

Cuộc thi đấu lần này là giữa các khoa, bọn họ chống lại khoa Kỹ thuật Hóa học và khoa Vật liệu cũng nằm trong đó. Chung Dịch nhìn thấy Trương Tiếu Hầu trên sân. Đối phương vốn dĩ đang làm nóng người, nhìn thấy Chung Dịch đang chuẩn bị xem trận đấu thì đến chào hỏi cậu, quay đầu lại bắt đầu suy nghĩ làm sao "chăm sóc" Trì Quân.

Thừa dịp trận đấu chưa chính thức bắt đầu, huấn luyện viên của hai bên đang giải thích chiến thuật. Chung Dịch ngồi một bên lấy điện thoại xem tăng giảm của thị trường chứng khoán. Tình hình vẫn còn tạm được, từ khi 200.000 của thầy Trương chuyển vào tài khoản đến nay không có bỏ qua quy mô lớn nào.

Cậu xem một hồi trên sân vang lên tiếng còi. Chung Dịch ngẩng đầu nhìn thấy Trì Quân đứng ở vị trí tiền đạo. Hắn mặc đồng phục màu đỏ tươi, lúc lấy bóng rổ đập xuống trong mắt mang theo màu sắc tươi sáng độc đáo của lứa tuổi này, như thể đang mong chờ trận đấu tiếp theo và quyết tâm giành chiến thắng. Xuyên thấu qua bộ đồng phục rung động, Chung Dịch liếc nhìn thấy một nơi sâu hơn.

Xương quai xanh, đường ngực...

Cậu mở nắp một chai nước khoáng nghĩ: Khí trời vẫn còn khô quá.

Thật trùng hợp, tiền đạo khoa Kỹ thuật Hóa học là Trương Tiếu Hầu. Trì Quân đã đối đầu với y mấy lần, mỗi người có thắng hoặc thua. Hai bên chiến đấu say sưa, Chung Dịch cùng tắm nắng. Tất cả đều là con trai nên cậu rất nhanh nhìn vào và yên lặng phân tích phong cách của một số cầu thủ xuất sắc ở hai khoa, nghĩ thầm: chờ chút nữa nghĩ ngơi giữa sân có thể nói với Trì Quân hai câu.

Nhưng còn chưa chờ đến giữa sân thì tình thế trên sân đã thay đổi. Đó là một bạn nam trong khoa bọn họ. Dường như là sinh viên năm hai, Chung Dịch không quen biết đối phương, chỉ hơi quen mặt. Gã xin tạm dừng cuộc thi.

Nói là thi đấu giữa các khoa, nghe có vẻ khá trang trọng. Nhưng giám khảo và huấn luyện viên đều là sinh viên làm, rất dễ nói chuyện.

Chung Dịch nhìn một lát đại khái hiểu rõ. Hóa ra bạn nam kia đã bị thương ở chân từ trước, bây giờ vận động quá mạnh quá lâu, vết thương cũ phát tác, đau không chịu được. Điều này tất nhiên không thể để cho người ta tiếp tục tham gia. Nhưng trên sân nhất thời không đủ người.

Trì Quân nhìn xung quanh và nói mấy câu với huấn luyện viên. Huấn luyện viên liếc mắt nhìn về phía Chung Dịch, như thể do dự.

Chung Dịch: "..." Là như cậu nghĩ sao?

Trì Quân nói thêm mấy câu. Tiếp đó, hai người cùng đi về phía Chung Dịch.

Huấn luyện viên là sinh viên năm ba, xem như là đàn anh có trình độ cao nhất trong đội bóng rổ. Y đơn giản nói: "Em là Chung Dịch à? Trì Quân nói với anh có thể cho em vào trận hay không. Là như thế này, thông thường chúng ta có những thành viên dự bị. Nhưng tình huống ngày hôm nay đặc biệt, tất cả mọi người có việc, thật sự không gọi ai đến được. Em thấy thế nào? Nếu như không được chúng ta đi nói chuyện với khoa Kỹ thuật Hóa học một chút. Trước tiên tạm dừng cuộc thi, ghi kết quả của hai bên lại, lúc khác lại tiếp tục."

Thật là rất tùy ý.

Trì Quân cũng nói: "Chung Dịch, cậu được không?" Hắn chưa từng chơi bóng với Chung Dịch. Nhưng xem vóc người của Chung Dịch cũng có thể nhìn ra mỗi ngày cậu đều có rèn luyện.

Chung Dịch dừng một chút, đặt chai nước khoáng trong tay xuống đứng lên, đơn giản nói: "Có thể thử xem."

Huấn luyện viên có vẻ vẫn còn do dự, còn nói: "Vậy kêu Đại Kiều đưa đồng phục của cậu ấy cho em mặc. Trì Quân, em đi nói đi."

Trì Quân đi, huấn luyện viên còn nói: "Phương châm của chúng ta đại khái là như thế này..." Y tổng kết ngắn gọn và súc tích: "Kỳ thực khoa của chúng ta đã rất nhiều năm dừng lại ở tứ kết. Em đừng có áp lực trong lòng."

Chung Dịch dở khóc dở cười: "Được."

Kỳ thực cậu vẫn có kinh nghiệm phối hợp với Trì tổng nhỏ mấy trận. Chỉ là không biết trước mắt có tác dụng hay không.

Trước khi mặc vào đồng phục, Chung Dịch liếc nhìn con số trên đó. Cậu là 21, Trì Quân là 12.

Cậu khẽ cười bước lên sân.

- -- ---

Khoa Kỹ thuật Hóa học bên kia, Trương Tiếu Hầu có vẻ thật bất ngờ khi nhìn thấy Chung Dịch cũng xuất hiện ở trên sân. Nhưng y và Trì Quân đã chơi với nhau từ nhỏ, rất quen thuộc thói quen của nhau. Bây giờ thêm một Chung Dịch, Trương Tiếu Hầu cũng không cảm thấy sẽ có gì khác.

Nhưng y nhất định phải thất vọng rồi.

Trước khi Chung Dịch vào trận, khoa Kỹ thuật Hóa học đã nhìn ra điểm yếu của khoa Kinh tế ở chỗ Trì Quân làm tiền đạo không đủ phối hợp với những thành viên khác. Trong lúc mở cuộc họp đội, Trương Tiếu Hầu nói thẳng: "Trì Quân bình thường phải bận rộn rất nhiều chuyện." Ngoại trừ bài tập tất cả mọi người đều phải làm còn tham gia vào công việc của Thịnh Nguyên: "Cơ bản không có thời gian rèn luyện với những người khác."

Mà chiến thuật của khoa Kỹ thuật Hóa học cũng nhằm vào điểm ấy, tách Trì Quân khỏi những người khác. Trương Tiếu Hầu ngăn cản Trì Quân, những người khác phối hợp chuyền bóng.

Nhưng Chung Dịch gia nhập đã làm cho mọi thứ thay đổi. Cậu như là một chai keo dính, lúc Trì Quân bị ngăn cản thì chính xác bắt được quả bóng hắn ném ra, rồi nhanh chóng truyền cho những thành viên khác. Sau mấy động tác, điểm số của khoa Kinh tế bắt đầu dẫn trước, không còn trạng thái giằng co như trước.

- -- ---

Nửa tiếng sau, Trương Tiếu Hầu vò đầu: "Nấm, cậu thật sự không có lén lút chơi bóng với Chung Dịch hả?"

Trì Quân cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn phải cố gắng giữ thể diện. Hắn ôm lấy Chung Dịch vai. Vì mới vừa vận động dữ dội nên trên người đều là mồ hôi. Hai người dính vào nhau, nơi làm da đụng vào nhau rất nhanh trở nên dính nhơm nhớp.

Nhưng niềm vui chiến thắng đã dập tắt hoàn toàn sự khó chịu này. Huống chi, đồng thời chia sẻ niềm vui này, là chiến hữu vốn dĩ đã gắn bó lâu dài.

Trì Quân: "Đó là tất nhiên." Hắn nghiêng đầu nhìn Chung Dịch, tóc mái bị dính ở trên trán, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, lại không ngăn được tinh thần phấn chấn bồng bột kia: "Nhiều nhất chính là lúc trước cùng chạy chung hai vòng. Đúng không, Chung Dịch?"

Đó là trong đại hội thể thao.

Chung Dịch ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc: "Đúng." Chuyện đời trước tất nhiên không thể nói.