Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 57



Sở Hàn Phi thản nhiên liếc nhìn nữ tu kia một cái, dễ dàng nhận ra cô nàng mặc trang phục đệ tử nội môn, trang sức đeo trên người cũng cực kỳ tinh xảo, trong lòng phút chốc cũng hiểu ra, sắc mặt càng lạnh hơn, thầm trách: “Càn Khôn Đồ!”

Càn Khôn Đồ cảm thấy oan uổng vô cùng: “Chủ nhân, lần này thật sự không phải ta làm!”

Trước đây tuy rằng nó luôn giật dây kí chủ nhà mình đi tìm lô đỉnh, nhưng đó là vì đi đường tắt, tu vi thăng cấp rất nhanh có được không? Bây giờ kí chủ nhà mình đã thành hôn rồi, dưới hạn chế của thiên đạo, hiệu dụng của lô đỉnh cũng không còn đáng kể, dùng nhiều còn hại thân nữa! Nó ăn no rảnh rỗi nên mới tiêu hao tu vi đi hấp dẫn cực phẩm lô đỉnh cho kí chủ nhà mình?

Rõ ràng do sức hút của bản thân kí chủ mà ra!

Lời này, Sở Hàn Phi ngay cả một dấu chấm câu cũng không tin, hắn không muốn gây gỗ với Càn Khôn Đồ, móc từ trong túi đựng đồ ra một chiếc hộp bằng ngọc, ném cho nữ tu kia, mặt không chút thay đổi nói: “Đây là một gốc Thương Phong Lan, thanh toán xong.”

Nói rồi, hắn phi kiếm, rời đi.

Nữ tu cầm hộp ngọc, mặt đỏ lên.

Thương Phong Lan, đó là thứ dù cho bản thân trọng thương chỉ còn một hơi thở, cũng có thể cứu về. Người này, vì sao lại hào phóng với nàng như vậy…

Xảy ra chuyện Cố Nhan ngoài ý muốn, thân phận giả của Tề Thiên Dương triệt để không dùng được nữa, chỉ có thể vứt đi, cậu thật ra rất thích bầu không khí của Ngự Kiếm Môn, không muốn rời khỏi, vốn dĩ thân phận cậu vào tông môn là một chuyện rất phiền phức. Vì một đời gia chủ nhà họ Tề chỉ có hai đứa con trai, đều vào Ngự Kiếm Môn, trên làm dưới theo, những con cháu khác của Tề gia tất nhiên sẽ ùn ùn làm theo, nguồn nhân tài ít đi, đây là điều rất bất lợi với các tông môn khác.

Tề Thiên Dương một bên dùng túi tuyết xoa đôi môi sưng đỏ, một bên lại cân nhắc, nếu cậu muốn ở lại Ngự Kiếm Môn, ắt phải tìm ra lý do quang minh chính đại không một khe hở, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lấy cớ đệ tử chân truyền ổn nhất, cậu nếu là người có duyên, được Xuân Thu Khải Minh kiếm chọn lựa, tiến vào Ngự Kiếm Môn không phải chuyện thuận lý thành chương hay sao?

Cho nên, dù phiền phức, cậu vẫn phải nhào nặn lời đồn đãi cho chân thực một chút, trở thành đệ tử chân truyền.

Sờ sờ thanh kiếm bám đầy bụi trong tay, Tề Thiên Dương không biết sao lại chợt nhớ thư và bút gặp qua trong mộng, một cái lóng lánh như vàng, một cái thì lạnh như ngọc, còn có mấy loại hoa văn cầu kỳ, quả thật lộng lẫy đến mức khiến người ta muốn khóc có được không! Không biết loại người tài năng như thế nào mới chế ra được tác phẩm hoàn mỹ như vậy, thẩm mỹ số một luôn đó chứ?

Song tuy rằng quá trình hình thành không được như ý người, Xuân Thu Khải Minh kiếm cũng là thần binh hiếm có, Tề Thiên Dương yên lặng đá xoáy vài câu rồi thôi, cậu cảm thấy trước đây mình đúng là thiếu não, không trực tiếp viết nam phụ thành thần tiên đã sớm phi thăng.

Phàm nhân chưa phi thăng vẫn có nhiều chuyện phải làm, tuy rằng sự tình của Cố Nhan đã được giải quyết, nhưng cậu vẫn phải đưa ra lời xin lỗi chính thức cho Vân Chân tôn chủ, người ta cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng phải nể mặt người ta, đây mới là đạo lý giao du với nhau.

Tề Thiên Dương dự định trong trường hợp này mượn Xuân Thu Khải Minh kiếm mà lên sàn, người quan tâm sẽ rất nhiều phải không? Đương nhiên, không thể tận lực, cậu chủ yếu còn phải đi xin lỗi nữa.

Trước khi ra khỏi cửa, Tề Thiên Dương vô cùng nghiêm túc soi gương sửa sang cách ăn mặc, đem Xuân Thu Khải Minh kiếm sắp lên sàn lau đi lau lại thật nhiều lần, tuy rằng cậu có lau kỹ bao nhiêu vẫn là cái dạng đó.

Vì đối phương đang lo liệu việc tang lễ, nên phải mặc bình thường một chút, nhưng Tề Thiên Dương tuyệt đối không muốn vì một độc phụ thần kinh như Cố Nhan diện đồ trắng, suy nghĩ một chốc, phải điều hoà lại, mặc đồ màu đen. Ra khỏi cửa thì thấy Tề Thần Hiên toàn thân cẩm y hoa phục như cũ, mùa đông còn cầm quạt, ra dáng quý công tử xuất phủ đạp thanh du ngoạn, khoé miệng giật giật.

“Đi thôi.” Tề Thần Hiên dùng quạt chỉ hướng, tư thế phong lưu vô cùng.

Thừa vân của tán tiên so với tu sĩ bình thường phi kiếm hay ngự thú không chỉ nhanh hơn gấp rưỡi hay gấp đôi, khác nhau như là máy bay chiến đấu đời mới nhất và máy bay bình dân vậy đó, hơn nữa còn ổn định hơn phi kiếm nhiều, khoảng gần nửa canh giờ, hai ông cháu đã đến chỗ ở tạm thời của Vân Chân tôn chủ ở Ngự Kiếm Môn.

Vì có Trảm Thiên tiên tôn, quan hệ của Vân Chân tôn chủ và Ngự Kiếm Môn rất tốt, hơn nữa bà dùng tu vi Hợp Thể đỉnh phong xưng bá một phương, tâm tính lẫn thủ đoạn đều cực kỳ cao siêu, nằm trong số những người cần phải quan hệ tốt, vì thế chỗ ở tạm của bà ở Ngự Kiếm Môn còn to hơn chỗ lão tổ Đại Thừa.

Xuống thừa vân lại đi thêm vài bước, giương mắt nhìn lên, hai bên núi đá hùng vĩ, xa xa là dải thềm đá kéo dài không thấy đuôi, không hề giống mảng kiến trúc lớn vừa thấy trên không.

Tề Thần Hiên trêu: “Đây là trận pháp, xem ra Tiểu Vân Chân nói tha thứ cho con, trong lòng vẫn không bỏ xuống được, muốn cho con nếm chút khổ sở.”

Tề Thiên Dương giật giật khoé miệng, cậu nghĩ hình như cậu biết đây là cái gì, Thang Lên Trời, tình tiết thường thấy trong các tiểu thuyết tu chân, các tông môn hoặc sư phụ sẽ dùng để khảo nghiệm tâm cảnh của đệ tử, có khi là nhìn xem đi được bao xa, có khi lại xem bao lâu mới đi đến, có lúc lại khảo nghiệm tính đoàn kết của các đệ tử trên đường đi, còn có lúc cho những người bên trong tự giết lẫn nhau, khôn sống kém chết chọn ra người tốt nhất.

Vấn đề là một người đến xin lỗi như cậu, Vân Chân tôn chủ người có thể chuyên nghiệp một chút được không? Dùng biện pháp thế ngoại cao nhân tìm đồ đệ đến làm khó dễ cậu, đây là đùa giỡn hay chọc cười vậy?

Tề Thần Hiên lại không lạc quan như cậu, vui đùa qua đi, sắc mặt của ông dần trầm xuống, “Việc này cứ cho là chúng ta đuối lý, đi thôi, thang trời này không thể vào.”

Tề Thiên Dương kỳ quái hỏi: “Vì sao?” Rõ ràng không giống một cái bẫy mà? Cùng lắm thì làm khó dễ chút thôi.

Tề Thần Hiên cười nhạt, lại không trả lời.

Lúc này một giọng nữ cực kỳ uy nghiêm vang vọng khắp huyền cảnh phía trên: “Ái đồ của lão thân mấy ngày trước đã ngã xuống, tuy là gieo gió gặt bão, nhưng dù sao cũng bỏ mạng, đệ tử Tề thị thành tâm xin lỗi, lão thân cũng không làm khó, chỉ cần y đi qua thang trời, thỉnh tội ngay trước mặt lão thân, việc này coi như xí xoá, nếu ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho, lão thân cũng không nói gì, xin chư vị đạo hữu làm chứng.”

Mặt Tề Thiên Dương đen lại, nếu như hãm hại rõ ràng như thế cậu cũng không nhìn ra, thì cậu không cần làm tác giả nữa rồi, Vân Chân tôn chủ hiển nhiên không có ý tốt, bây giờ còn phá mất đường của cậu, dù gì cũng đã đến nói xin lỗi, nếu lúc này rụt đầu, danh dự Tề gia biết để đâu? Cậu sau này còn mặt mũi nào xuất môn hả?

Tề Thần Hiên cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt đồng thời biến đen, cháu nội quan trọng, nhưng danh dự Tề gia không phải chuyện một cá nhân, đối với thế gia mà nói, điều này thật sự quá quan trọng.

Thấy Tề Thần Hiên khó xử, lòng Tề Thiên Dương hiểu rõ, nói: “Không phải chỉ là thang trời thôi sao? Gia gia, con nhất định sẽ đi ra!”

Tề Thần Hiên nói: “Dương nhi, đừng quậy.”

Tề Thiên Dương khẽ cắn môi: “Con không quậy, chuyện đã đến mức này, nếu con muốn đổi ý rời khỏi, trăm năm nghìn năm, cũng là trò cười cho tam giới, con tuyệt đối không chạy trốn đâu.”

Sắc mặt Tề Thần Hiên trầm trầm, lạnh lùng nhìn về phía thang trời xa xa, “Gia gia đi giết yêu phụ kia, con sẽ không còn là trò cười nữa.”

“Vậy cũng là con rùa đen rụt đầu, mọi chuyện đều phải do trưởng bối ra mặt!” Tề Thiên Dương cảm thấy mình chưa từng nghiêm túc như vậy bao giờ, cậu mãi mãi không thể làm một công tử vô ưu vô lo dưới sự che chở của người nhà, có một câu nói đúng, hôm nay ta mượn khí thế gia tộc, ngày mai gia tộc ỷ vào khí thế của ta, đây mới là trao đổi lợi ích căn bản nhất của thế gia, chỉ vì cậu có người nhà hùng mạnh mà có thể bỏ qua điểm này? Cho dù thật sự cho cậu bỏ qua chuyện này, đây cũng không phải điều cậu muốn.

Chung quy, cậu vẫn muốn sóng vai cùng họ.

Tề Thần Hiên nhìn rõ ánh mắt cậu, ông là thiên tài gia tộc, được dốc lòng dạy dỗ mà lớn lên, gặp chuyện như vậy cũng hiểu sâu xa hơn người, nhìn khuôn mặt quật cường của cháu trai, một lúc lâu, ông nói: “Tuỳ con, nhưng…”

Ông vung tay áo, dùng một lá bùa vàng kim, vẽ vài nét bút, bùa lập tức hoá thành một đạo kim quang bắn thẳng đi, Tề Thiên Dương vừa nhìn đã hiểu, đây là truyền âm phù phiên bản tán tiên.

Cậu không hiểu bây giờ Tề Thần Hiên còn muốn gọi người nào, không phải tìm bảo tiêu cho mình đó chứ? Vân Chân tôn chủ đồng ý? Vả lại Tề thị không ai một lòng muốn chết, ai chịu đến?

Có lẽ là truyền âm phù của tán tiên nhanh hơn bình thường, có lẽ là người nọ vốn đã ở gần đây, chẳng qua chỉ mất nửa canh giờ, đã có một thanh phi kiếm vụt đến, tốc độ chỉ kém hơn thừa vân một bậc.

Đợi người đi đến phụ cận, sắc mặt Tề Thiên Dương đã đen, cái mặt này, vóc dáng này, không phải Sở Hàn Phi thì là ai? Đây là cho bọn họ giao lưu trước khi chia tay? Cầu! Thả! Đi! Cậu tuyệt đối không muốn gặp người này được không? Chỉ cần nhìn thấy người này là sẽ nhớ đến nụ hôn kia a a a a a!

Sở Hàn Phi nhìn thấy cậu, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục bình thường, nhìn Tề Thần Hiên, vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên, hôm nay là ngày đi xin lỗi Vân Chân tôn chủ, kết quả đi lâu như vậy, mà vẫn ở chân núi, hiện tại còn vô cùng lo lắng gọi hắn đến, nhất định đã xảy ra chuyện.

“Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sở Hàn Phi nói.

Tề Thần Hiên nhìn Sở Hàn Phi, đem chuyện từ đầu chí cuối nói cho hắn biết, hỏi hắn nghĩ như thế nào.

Sở Hàn Phi ngây ngẩn cả người, một lát sau, hắn nghiêm mặt nói: “Sư phụ, con cùng với Thiên Dương nếu đã kết làm đạo lữ, đương nhiên liền chân liền tay, làm gì có chuyện y đi mạo hiểm mà con lại núp phía sau? Thỉnh sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định có thể che chở Thiên Dương chu toàn!”

Tề Thiên Dương giờ mới hiểu được ý của Tề Thần Hiên, Sở Hàn Phi là đạo lữ của cậu, nếu như cậu chết hắn đương nhiên không thể sống một mình, hai người bọn họ ở cùng nhau, ngay cả Vân Chân tôn chủ cũng không thể nói gì.

Thế nhưng… biết rất rõ có bao nhiêu nguy hiểm, vì sao không ngăn cản cậu, còn muốn đi cùng cậu nữa?

Hắn rõ ràng ngay từ đầu đã không suy nghĩ đến an nguy bản thân…

Tề Thiên Dương sắc mặt phức tạp nhìn Sở Hàn Phi.

Nhận ra ánh nhìn chăm chú của cậu, Sở Hàn Phi khẽ ngẩng đầu, nhìn Tề Thiên Dương, trên khuôn mặt quanh năm lạnh lùng chợt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Chỉ cần là chỗ ngươi muốn đi, ta đều đi cùng ngươi, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, ta đều làm cùng ngươi, như vậy, có phải ngươi sẽ dễ dàng chấp nhận ta hơn một chút không?