Trương Hàm cắn răng, ném mạnh hai cái bao cao su lên mặt Trần Linh.
“Tôi đúng là bị mù rồi!”
Trần Linh cũng bị lời nói của Trương Hàm kích thích, cô ta xông đến tát anh một bạt tai.
“Bây giờ tôi thấy anh là đã buồn nôn, cút đi!”
Diệp Thiên Tường nhìn cảnh này với vẻ châm chọc, cậu ta sờ cằm, cảm thấy rất thú vị, sau đó nói.
“Tiểu Vân, đừng như thế… Anh thích có người ở bên cạnh nhìn, vừa khéo cho nó biết thế nào mới là đàn ông đích thực luôn”.
Dù sao Trần Linh vẫn cần chút mặt mũi, không làm được chuyện như thế.
“Thôi, anh Tường, hôm nay vốn dĩ tâm trạng em rất tốt, nhưng đều bị tên này làm hỏng hết rồi, hay là… để lần sau đi”.
Nói xong, Trần Linh vòng qua khuôn viên, dọc theo con đường nhỏ chạy về ký túc xá.
“Ha ha ha ha…”
Trần Linh vừa mới đi, một chỗ không xa ở sau lưng Trương Hàm lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Mã Phi Dương cũng cười đến ôm bụng, nước mắt sắp tràn ra.
“Kịch hay ghê, đúng là quá đặc sắc…”
Sau đó nói với đàn em ở bên cạnh: “Sao rồi Lý Vệ Đông, mày quay lại chưa?”
“Đương nhiên rồi anh Phi, đợi lát nữa trở về sẽ đăng lên diễn đàn trường, đảm bảo sẽ trở thành bài viết hot nhất năm!”
Lý Vệ Đông cầm máy quay tặc lưỡi tán thưởng, tình huống này quá tuyệt!
Mã Phi Dương đứng dậy, hài lòng vỗ bả vai đàn em, sau đó châm chọc nhìn Trương Hàm: “Tốt lắm nam chính, thù lao quay phim của mày là bữa sáng ngày mai, bốn cái bánh ngô, đủ rồi chứ?”
Nghe thấy câu này, mọi người đều cười như điên, không hề để tâm đến cảm nhận của Trương Hàm.
Trương Hàm giận dữ như sắp nổ tung, sự căm phẫn cuồn cuộn khiến anh mất đi lý trí.
Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn Mã Phi Dương, nhào tới!
Đương nhiên yếu không địch lại mạnh, nghênh đón Trương Hàm là một trận đấm đá túi bụi.
Cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc đã bị ăn bao nhiêu đấm.
Cuối cùng nhờ bạn cùng phòng và giáo viên hướng dẫn chạy tới, đám người này mới ngừng tay.
Trương Hàm được bạn cùng phòng đỡ về nằm trên giường, hai mắt anh vô hồn, im lặng nhìn trần nhà.
“Vì sao? Rõ ràng mình sống dè dặt như thế, chưa từng đắc tội với bất cứ một ai, vì sao lại liên tục ức hiếp mình?”
“Chẳng lẽ mình ngay cả quyền sống cũng không có ư?”
Sự phản bội của bạn gái, sự sỉ nhục của Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường, sự thờ ơ lạnh nhạt của giáo viên hướng dẫn đều khiến tim anh đau như dao cắt…
Nước mắt chảy xuống gò má trắng bệch của anh, buồn không gì bằng, lòng như chết đi, lúc này Trương Hàm đang có cảm xúc như thế đấy.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trương Hàm nắm chặt chăn ngủ thiếp đi, chân mày anh nhíu chặt, như ở trong giấc mơ cũng phải chịu đựng sự tra tấn vô tận vậy.
Trần Gia Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Hàm thì thở dài một hơi, gia đình cậu ấy cũng không tốt lắm, không thể giúp gì nhiều cho Trương Hàm.
Trời sáng, Trương Hàm từ từ thức dậy.
Nhìn thấy ký túc xá trống không, có lẽ những người còn lại đã đi học rồi, tối qua xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn bọn họ muốn để mình yên tĩnh thêm một chút.
Trương Hàm vốn định cầm lấy điện thoại xem giờ, lại phát hiện điện thoại mình có bốn mươi mấy cuộc gọi nhỡ và ba mươi mấy tin nhắn.
Hơn nữa, những số điện thoại này đều đến từ nước ngoài!
Anh chẳng hiểu gì mở tin nhắn ra xem.
“[Ngân hàng công thương] năm 2019…. Số dư hiện tại của bạn là 10,000,000.35…”
Trương Hàm tưởng mình hoa mắt, dụi mắt đếm lại lần nữa.
“Một… Mười… Trăm…”
Thẻ của mình có hơn mười triệu!
Trương Hàm vội vàng gọi cho chăm sóc khách hàng để xác nhận, sau khi có được câu trả lời khẳng định, anh lại hỏi: “Cách chuyển tiền cho tôi là bình thường sao?”
“Đương nhiên là bình thường rồi, anh Trương, tài khoản chuyển tiền cho anh là cơ quan tài chính chính quy”.
Cô gái chăm sóc khách hàng cũng vô cùng kích động, cô ấy làm việc mấy năm rồi mà chưa từng gặp người khách nào thế này cả!
Trương Hàm vừa cúp máy, điện thoại lại reo lên!
Chính là số điện thoại nước ngoài trước đó.
Trương Hàm vội vàng nghe máy.
“Tiểu Hàm…”, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Sao rồi, có nhận tiền được không?”
“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Không phải hai người ra nước ngoài trốn nợ ư? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”, Trương Hàm lo lắng hỏi, so với tiền, anh lo lắng cho sự an toàn của bố mẹ hơn.
“Việc này… Thật ra đến lúc này còn giấu diếm con cũng không tốt… Mẹ nghe nói con ở trường học bị ăn hiếp, cho nên bèn lén nói với con trước, nhà chúng ta không nghèo, mẹ với bố con cũng không trốn nợ! Nhà chúng ta có tiền, cực kỳ có tiền! Biết UAE không? Nhà chúng ta là tập đoàn nước ngoài duy nhất ở Châu Đại Hạ, hơn một nửa dầu mỏ ở nơi này đều là của nhà chúng ta!”
“Bùm!”
Trong đầu Trương Hàm như có một quả bom phát nổ, trong chốc lát, đầu óc như mơ hồ.
“Hơn nữa nhà chúng ta cũng có rất nhiều công ty ở trong nước, rốt cuộc có bao nhiêu, mẹ còn phải kiểm tra lại, đếm không hết… Nhưng mẹ nhớ thành phố chỗ trường con có một cái tên là tập đoàn Tinh Thần, là một công ty nhỏ của nhà chúng ta”.
Trương Hàm sững sờ!
Môi anh run rẩy, hoàn toàn không biết nên nói gì, cho nên nghi ngờ có phải mình còn đang nằm mơ không.
Tập đoàn Tinh Thần là công ty giải trí lớn nhất Dương Thành, dưới trướng có vô số ngôi sao hạng A, ở trong nước cũng có tiếng tăm lẫy lừng, nhưng mẹ lại nói đó chỉ là một công ty nhỏ của nhà mình…
Trương Hàm lại xem điện thoại, nếu không phải dãy số mười triệu kia quá chói mắt, chắc chắn anh sẽ không tin lời của mẹ.
“Hầy, mấy năm nay đã để con vất vả rồi, đều tại ông nội con nói con trai phải nuôi nghèo, bố con cũng không dám cãi lời, nếu bây giờ đã nói với con rồi, con cũng đừng tiếc tiền, tiêu thỏa thích đi, đừng tiết kiệm nữa”.
Nói xong, mẹ cúp máy.
Trương Hàm cười ngây ngô nhìn điện thoại, vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện quá khó tin, anh véo cánh tay mình, cảm giác đau đớn vô cùng chân thực truyền đến.
“Xuýt…”
Mình cũng là con nhà giàu!
Thì ra bố mẹ vờ chạy ra nước ngoài trốn nợ, cắt đứt liên lạc với mình đều là vì thực hiện lời hứa với ông nội!
Trương Hàm chạy đến ngân hàng rút ra năm mươi nghìn tệ, ngẫm nghĩ một hồi lại rút thêm năm mươi nghìn tệ, để riêng ra hai túi. Cảm nhận tiền mặt nặng trịch, nước mắt của anh không khỏi chảy xuống.
Tiền mặt khác với con số ảo trên tin nhắn điện thoại, cảm giác chân thực thế này khiến anh vô cùng tự tin!
“Trần Linh, chắc chắn cô không ngờ rằng nhà tôi giàu có như thế đúng không? Nếu bây giờ cô không chia tay với tôi, thì tôi sẵn lòng cho cô tất cả mọi thứ của tôi, biến cô thành nữ hoàng! Nhưng tất cả chuyện này đều là cô gieo gió gặt bão!”
“Mã Phi Dương, Diệp Thiên Tường, hai đứa tụi bây cũng ỷ trong nhà có tiền có thế, không ngừng giẫm lên lòng tự trọng của tao! Tụi bây cứ đợi đó, tao sẽ khiến tụi bây cũng phải nếm thử cảm giác này!”
Trong người có mười triệu tệ, Trương Hàm cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Về đến trường đã là giữa trưa, dọc trên đường đi, Trương Hàm phát hiện có rất nhiều người chỉ trỏ mình.
“Ấy, đây không phải tên ngu ngốc bị cắm sừng tối qua sao?”
“Chính là cậu ta, hình như tên Trương Hàm, nghèo rớt mồng tơi”.
“Có lẽ bị bạn gái chia tay là do cậu ta quá nghèo đó”.
“Còn chính mắt nhìn thấy bạn gái bị làm nữa cơ, kích thích thật!”
“Ha ha… Cậu nhìn đầu cậu ta đi, có phải nhú lên mấy chiếc sừng rồi không?”