Vừa nói xong, phía dưới đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Nữ thần Tiểu Ngư anh yêu em!”
“Ha ha ha…”
Cách bày tỏ như thế khiến Vu Tiểu Ngư cười ngại ngùng, nhưng trong lòng lại không có chút cảm giác gì.
Mấy giám khảo liếc nhìn nhau, đều gật đầu.
Ngoại hình của hạt giống này cũng không tệ lắm, nhưng đây là cuộc thi hát.
“Bắt đầu tiết mục của em đi”, nữ giám khảo nói.
Vu Tiểu Ngư ra hiệu ok với đạo diễn âm thanh, cả sảnh lớn yên tĩnh lại.
“Lần đầu tiên ngắm cảnh từ toà tháp Tokyo…”
Đây là bài “Nỗi đau biết thở” của Trần Tĩnh Như, bài hát được thể hiện bằng giọng hát uyển chuyển xa xăm của Vu Tiểu Ngư.
Nếu Trần Tĩnh Như hát ra bài này với sự ai oán, thì Vu Tiểu Ngư lại thể hiện theo một phong cách hoàn toàn khác.
Không có nhớ nhung, không có đau thương, mà là tạm biệt năm tháng đã qua, tiêu sái xoay người không luyến tiếc.
Mọi người không khỏi tập trung lắng nghe, Trần Gia Vũ còn làm lố hơn, trông như sắp bật khóc vậy.
Trương Hàm không chịu đựng được, đến mức phải thế ư.
Trưởng phòng chỗ nào cũng tốt, nhưng có hơi mau nước mắt.
Hát xong một bài, mấy giám khảo bình luận một lúc, cuối cùng đều cho qua.
“Yes!”
Trần Gia Vũ hưng phấn nắm lấy tay Trương Hàm: “Tiểu Ngư qua rồi!”
“Kích động cái khỉ gì, cũng đâu phải giành được quán quân”.
Trương Hàm châm chọc một câu.
Trưởng câu lạc bộ thể dục Lưu Cường ở trước mặt nghe thấy lời của Trần Gia Vũ thì quay đầu lại, cau mày giễu cợt.
“Mày thích Vu Tiểu Ngư à?”
Sau đó, không đợi Trần Gia Vũ trả lời.
“Đúng rồi, quên nói với mày, Vu Tiểu Ngư là cô gái ông đây nhìn trúng, nếu mày không muốn ăn đòn thì tốt nhất nên tránh xa cô ấy một chút”.
Người xung quanh im lặng, bọn họ đều có biết đến danh tiếng xấu của Lưu Cường.
Nghe nói trong nhà gã mở công ty khai thác quặng ở vùng xa, trước kia Lưu Cường và một tên nhà giàu không cẩn thận xảy ra mâu thuẫn, hôm đó đã kéo một xe người đến, trực tiếp đánh gãy chân tên con nhà giàu đó.
Từ đó về sau, dù những người trong nhà giàu có hơn Lưu Cường cũng không dám trêu vào tên điên này.
Trần Gia Vũ khép mở miệng, cuối cùng không nói được gì.
Trương Hàm nhíu mày, tên này là một tai hoạ ngầm.
Nhưng anh lại không lấy cớ ra tay với Lưu Cường, dù sao nhiều nhất người này chỉ cảnh cáo một chút mà thôi.
“Chào mọi người, em là thí sinh số 42, Khương Phàm Thư”.
Nghe thấy giọng nói này, Trương Hàm vốn đang chán nản lập tức phấn chấn lại.
Trần Gia Vũ cũng cùng cổ vũ, nhưng Trương Hàm nhìn ra được rõ ràng trưởng phòng đã bị Lưu Cường làm ảnh hưởng.
Tiếng hô lần này còn nhiệt liệt hơn Tiểu Ngư nhiều, cả đại sảnh náo nhiệt chưa từng có.
“Có vẻ cô gái này rất nổi tiếng”.
Nữ giám khảo nâng mắt nói.
“Ừm, dù sao trông cũng rất đẹp, khí chất cũng không tệ, không thua kém gì rất nhiều ngôi sao được tạo hình tượng rồi cả”.
Nam giám khảo bàn bên cạnh nói.
“Nhưng phải xem thực lực thế nào?”
Sau khi nghe thấy giám khảo nói bắt đầu, Khương Phàm Thư hít sâu một hơi.
Đảo mắt tìm tới tìm lui, đợi đến khi nhìn thấy Trương Hàm, hai người đều nở nụ cười.
“Ấy, nhìn kìa, Khương Phàm Thư cười với tôi”.
“Nhảm nhí, cười với tôi mới đúng”.
“Nói bậy, rõ ràng là tôi!”
Hai người nói tới nói lui rồi trực tiếp đánh nhau, cuối cùng bị đuổi ra ngoài.
Trương Hàm nhìn đến mức đen mặt, không biết bọn họ đang tranh chấp cái gì nữa.
Anh sờ mũi: “Rõ ràng đang nhìn tôi mà”.
“Vô sỉ!”
Người xung quanh đột nhiên quay đầu, trưởng câu lạc bộ mắng một câu.
Trương Hàm hơi uất ức, sao anh nói thật cũng không ai tin vậy.
“Quay lại thời điểm ban sơ ấy, ngây ngô đứng trước gương…”
Thì ra là bài Những năm tháng ấy.
Giọng hát của Khương Phàm Thư uyển chuyển có lực, tạo ra một cảm giác tươi mát.
Mỗi một ca từ đều như dẫn người ta trở về những năm tháng trước kia.
Đó là bạn cùng bạn, là người yêu, là sự cố gắng.
Cuối cùng kết thúc với nốt cao, trực tiếp khiến cả sảnh sôi trào.
“Cái này còn hay hơn cả bản gốc nữa!”
“Mẹ ơi, tôi không ghi hình lại, thật hối hận quá, tôi có thể nghe bài này liên tục cả tháng đấy!”
“Mẹ ơi thật hay quá, làm tôi nhớ đến cô gái trước kia”.
Nhạc hay giọng hay luôn có thể dẫn đến sự cộng hưởng của mọi người.
Trương Hàm cười nhạt.
Cô đã xuất sắc như vậy rồi, xuất sắc đến mức… dù mình có nhiều tiền của đến thế vẫn cảm thấy mình không xứng với cô.
“Âm sắc hoàn mỹ, ngón giọng cũng không có chút khuyết điểm nào, quá chuyên nghiệp!”
Nữ giám khảo gật đầu tán thưởng.
“Không ngờ ở đại học Thanh Sơn còn có hạt giống tốt như vậy”.
Hai nam giám khảo ở bên cạnh cũng cực kỳ tán thành gật đầu.
“Giới giải trí bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu giọng ca hay như thế nữa”.
“Tôi xem trọng cô ấy”.
Cuối cùng đương nhiên không có gì hồi hộp, được cả ba phiếu.
Trương Hàm không có hứng thú với chuyện sau cuộc thi, nhàm chán đi bộ ra ngoài từ cửa sau.
Hai vệ sĩ đi theo không xa không gần.
Khi nãy ở sảnh lớn, Trương Hàm cũng không phát hiện ra bọn họ.
“Giúp tôi điều tra tin tức của trưởng câu lạc bộ thể dục, phải nhanh”.
Trương Hàm ra lệnh.
“Vâng!”
Một vệ sĩ trực tiếp đi xa.
Trương Hàm là đang lo trước khỏi hoạ, dù sao người này trông cũng không dễ xử lý như Mã Phi Dương.
“Reng reng reng…”
Điện thoại reo lên.
Là Ninh Viễn Khánh gọi đến.
“Cậu chủ, có chuyện muốn nói với cậu. Công ty chúng ta hợp tác tổ chức cuộc thi ca sĩ toàn quốc, muốn chọn một nhóm nữ ca sĩ, cậu có muốn kiểm định không?”
Giọng nói của Ninh Viễn Khánh còn mang theo hàm ý khác.
Trương Hàm sửng sốt, sau đó bật cười, Ninh Viễn Khánh là muốn chọn hậu cung cho mình à?
Lúc thì đưa con gái lúc thì cho hậu cung, Ninh Viễn Khánh tưởng mình là ngựa đực chắc.
Tin tức hữu dụng duy nhất chính là bên hợp tác là công ty của mình, đúng là thú vị.
“Tập đoàn Tinh Thần có thể quyết định thứ hạng không?”
“Đó là đương nhiên, chúng ta là tập đoàn hợp tác lớn nhất mà”.
Ninh Viễn Khánh vui vẻ nói.
“Vậy được, có lẽ đến lúc đó có việc cần chú giúp đỡ”.
“Cậu chủ cứ việc dặn dò là được”.
Cúp máy, Trương Hàm nghĩ lại thu hoạch bất ngờ này, phải hỏi xem Khương Phàm Thư muốn giành hạng mấy mới được.
Sau khi dặn dò vệ sĩ xong, Trương Hàm quay về sảnh, nhìn thấy Lưu Cường đang ngồi ở chỗ mình.
“Này thằng ranh, mày phải nhớ kỹ lời tao nói đó, nếu không… Nắm đấm của ông đây không có mắt đâu”.
Lưu Cường cười hung ác.
Người ngồi chỗ bên cạnh cũng đều tránh đi, chỉ còn lại Lưu Cường và mấy người bạn của gã.
“Mày có nghe lời anh Cường nói không hả!”
Thấy Trần Gia Vũ không nói gì, một người đẩy đầu cậu ấy.
Bọn họ là ỷ người đông thế mạnh, Trần Gia Vũ không muốn đánh trả, tuỳ ý mắng chửi cậu ấy.
Trần Gia Vũ siết chặt tay, không ngừng thầm kêu mình bình tĩnh, bình tĩnh.
“Cái dáng vẻ hèn nhát này của mày có xứng với Vu Tiểu Ngư sao? Ha ha ha…”
Lưu Cường cười ha ha, nắm lấy cổ Trần Gia Vũ, trực tiếp đè đầu cậu ấy lên ghế.