Thiếu Gia Lột Xác

Chương 4: Đừng nói là trộm nhé



Cùng lúc đó, trong lòng càng không khỏi khinh thường Trương Hàm thêm mấy phần, hèn nhát thì thôi, còn không biết cách đối nhân xử thế, chẳng mang được quà cáp gì đến hết.

Trương Hàm không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác, hôm nay đến vội, thật sự đã quên mua quà cho Khương Phàm Thư.

“Lát nữa tớ sẽ tặng bù quà cho cậu”.

Trương Hàm nói với Khương Phàm Thư.

“Ha ha ha…”

Đám người Mã Phi Dương ôm bụng cười to.

“Tên này có tiền mua quà sao?”

“Chắc là đi mua một ly nước kém chất lượng ngoài vỉa hè đó”.

“Có khi còn chẳng đủ tiền mua ấy chứ, trừ khi ngày mai nhịn đói cả ngày”.

“Tất nhiên là chạy vặt cho anh Phi thêm mấy lần chắc cũng lo được”.

Nghe thấy lời này, mọi người càng cười vui vẻ hơn.

Khương Phàm Thư không để tâm đến lời nói của đám người Mã Phi Dương, cười với Trương Hàm.

“Cậu mua cái gì tớ cũng thích”.

Lòng ghen tị của Mã Phi Dương thoáng chốc bùng lên.

“Được, được, được lắm…”, Mã Phi Dương chỉ vào Trương Hàm, khinh thường nói: “Tao rất muốn xem xem mày có thể mua gì cho cô ấy!”

Không thể không nói, Mã Phi Dương thật sự quá mặt dày.

Khương Phàm Thư đuổi cũng không đuổi được, hết cách, chỉ có thể cho hắn ngồi xuống, dù sao cũng là bạn cùng lớp, Khương Phàm Thư không muốn trở mặt hoàn toàn.

“Đúng rồi, tôi có một người bạn mở một quán karaoke cực kỳ xa xỉ, đợi lát nữa mọi người ăn xong có muốn đi chơi không”.

Lúc nói câu này, Mã Phi Dương không ngừng đảo mắt qua lại giữa Khương Phàm Thư và Vu Tiểu Ngư, cũng phải thôi, có lẽ hai người là người xinh đẹp nhất ở nơi này rồi, Mã Phi Dương nghĩ tuỳ tiện cua được một em, dẫn ra ngoài cũng khá là hiển hách.

“Mọi người có muốn đi không?”, Khương Phàm Thư hỏi ý kiến của những người khác.

“Đương nhiên là đi rồi… Về sớm như vậy cũng không có gì làm”.

“Đúng đúng đúng, tớ còn muốn nghe cậu hát thêm mấy bài nữa, chị em tốt của tớ!”

Mấy người bạn của Khương Phàm Thư đều tỏ vẻ rất có hứng.

Vu Tiểu Ngư cũng không tiện làm ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người, gật đầu hùa theo.

“Chúng tôi… không đi đâu…”

Trưởng phòng Trần Gia Vũ ngẫm nghĩ rồi nói.

“Đừng, phải đi cùng nhau chứ, tiện thể tao còn muốn xem thử rốt cuộc Trương Hàm mua quà gì cho Khương Phàm Thư nữa”.

Mã Phi Dương vội ngăn cản ý muốn rút lui của trưởng phòng.

Trương Hàm vẫn không nói gì chợt bật cười.

“Mọi người cùng đi chơi đi, tớ không sao hết”.

Trương Hàm nhìn ra được ánh mắt của Trần Gia Vũ chưa từng rời khỏi người Vu Tiểu Ngư, Trương Hàm hiểu cậu ấy, đoán chừng là vừa gặp đã yêu rồi.

Anh cũng không muốn làm mọi người mất hứng.

“Vậy quyết định như thế đi!”

Mã Phi Dương như sợ Trương Hàm đổi ý vậy, vội vàng nói.

Hừ hừ, đợi đến địa bàn của tao rồi, xem ông đây trừng trị mày thế nào.

Ăn cơm xong, Trương Hàm nói tạm biệt trước, muốn đi chuẩn bị một phần quà cho Khương Phàm Thư.

Khương Phàm Thư kéo anh sang một bên.

“Mua rẻ thôi, đừng sĩ diện hão làm khổ thân”.

Anh nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Phàm Thư.

Trương Hàm cười gật đầu: “Yên tâm, cậu muốn đắt tiền tớ cũng không có tiền mua cho cậu đâu”.

“Hừ, mấy năm nay tặng tớ nhiều món trang sức rẻ như vậy, tớ cũng có nói gì đâu”, Khương Phàm Thư trợn mắt: “Đợi lát nữa nếu Mã Phi Dương còn kiếm chuyện với cậu, chúng ta sẽ bỏ về trường luôn”.

“Ừm”.

Tạm biệt mọi người, Trương Hàm chậm rãi rời đi, vẫn chưa nghĩ ra nên mua gì.

Trước kia nghèo khó đã quen, bây giờ tự nhiên có tiền, lại không biết tiêu thế nào, ngược đời thế không biết?

Trương Hàm đi vào một khu thương mại, mơ màng vào một tiệm chuyên tiếp thị hiệu Chanel.

“Chào cậu, xin hỏi cậu cần mua gì, cứ nói với chúng tôi là được”.

Một người đẹp tiếp thị khách sáo chào hỏi, quan sát sơ qua cách ăn mặc của Trương Hàm.

“À… Cô cứ làm chuyện khác đi, tôi tự xem là được”.

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Hàm đến nơi thế này, khó tránh khỏi hơi gò bó.

“Vâng, được”.

Nhân viên tiếp thị xoay người, bĩu môi, đổi thành vẻ mặt khinh thường.

Trong lòng còn không khỏi mắng một tiếng đồ quê mùa.

Nhìn cách ăn mặc của Trương Hàm đã biết người này hơn phân nửa là đến xem cho biết.

Do tố chất nghề nghiệp, nhân viên tiếp thị mới không nổi giận.

Trương Hàm tuỳ ý vừa đi vừa xem, anh không hiểu những thứ này, nên chỉ muốn mua một thứ đắt tiền thôi.

Lúc Trần Linh còn là bạn gái luôn kêu anh mua cho cô ta một cái túi xách, trước kia anh nghèo rớt mồng tơi, lần nào cũng chỉ có thể xấu hổ chối từ.

Mà bây giờ anh mua hàng hiệu thế này thật sự dễ như trở bàn tay, không biết Trần Linh mà biết sẽ cảm thấy thế nào nữa.

Trương Hàm đang nghĩ thế thì có hai người bước vào từ ngoài cửa, anh theo bản năng nhìn sang, sắc mặt chợt thay đổi.

Người đến chính là Trần Linh và Diệp Thiên Tường!

Hai người vừa nói vừa cười.

“Không phải cậu Diệp đây ư, cậu dẫn bạn gái đến mua gì thế ạ, yên tâm, cậu là khách quen của tôi, được giảm 20%!”

Trần Linh nghe nói thế thì vô cùng đắc ý, ôm chặt cánh tay của Diệp Thiên Tường, qua lại với Diệp Thiên Tường có thể diện hơn làm bạn gái của tên nghèo rớt mồng tơi Trương Hàm kia nhiều.

“Đây đúng là bạn gái của tôi, chị Lê, chỗ các chị có túi xách kiểu mới không?”, Diệp Thiên Tường rất có phong độ nói.

“Đương nhiên, tôi có giữ lại cho cậu đây”.

Nữ tiếp thị vô cùng nhiệt tình dẫn đường…

Nhìn thấy người phụ nữ này cung kính với Diệp Thiên Tường như thế, Trần Linh không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn vì quyết định chia tay với Trương Hàm.

Nếu ở bên tên nghèo khó Trương Hàm kia, không biết ngày tháng năm nào mình mới có can đảm đi đến cửa hàng đồ hiệu mua đồ nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn về phía Diệp Thiên Tường không khỏi càng sáng hơn, chỉ muốn giao hết mọi thứ của mình cho cậu ta.

“Cậu Diệp, đây chính là kiểu mới của chúng tôi gần đây”.

Trong tủ trưng bày rất nhiều túi xách vô cùng xa xỉ.

“Cái này! Cái này!”

Trần Linh hưng phấn chỉ vào một kiểu túi xách vô cùng nổi bật, rõ ràng là không cùng đẳng cấp với những hàng mẫu khác.

Nhân viên tiếp thị cười tươi khen: “Cậu Diệp, bạn gái của cậu đúng là có mắt nhìn, túi xách này trên toàn thế giới chỉ có 500 cái, hơn nữa trên mỗi cái đều có huy hiệu của Hoàng gia Anh, nếu mang ra ngoài chắc chắn sẽ rất sang trọng!”

Mắt Trần Linh sáng lên, vô cùng hưng phấn.

Diệp Thiên Tường cũng coi như biết giá thị trường, không gấp gáp mua ngay mà hỏi: “Cái túi này bao nhiêu tiền”.

“88888”.

Nghe thấy con số này, tim Trần Linh đập thình thịch.

Ngay cả Diệp Thiên Tường cũng hơi run rẩy, nhà cậu ta đúng là có tiền, nhưng không thể tiêu như thế được.

Với Trần Linh, nhiều nhất hắn ta chỉ muốn chơi cho vui thôi, nếu phải bỏ ra nhiều tiền như thế, hắn ta không thèm.

“Ặc… Tiền sinh hoạt của anh tháng này không còn nhiều lắm, hay là chọn cái khác đi, dưới mười nghìn đều được”.

Diệp Thiên Tường cười vô cùng tự nhiên, quay đầu dịu dàng nói với Trần Linh.

Trần Linh hơi thất vọng gật đầu, nhưng cũng không nói gì, so với Trương Hàm mua cái túi xách hàng nhái ngoài vỉa hè cũng do dự mấy ngày, Diệp Thiên Tường đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Thật ra Trương Hàm cũng không muốn chạm mặt với hai người, cả quá trình đều né tránh.

Điều này thu hút sự chú ý của một nhân viên tiếp thị.

“Tên kia sao cứ lén lút thế?”

“Ăn mặc cũng giống hệt ăn mày, đừng nói là trộm nhé?”