Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 1062: Tôi Làm Lá Chắn Thôi





"Nghe, nghe lời anh ta." Người đàn ông có râu bị ép đành phải phục tùng.

Phương Cửu Thông đè đại ca của đối phương, nói: "Người anh em, rút lui thôi."
Tần Minh do dự một lát, có Phương Cửu Thông ở đây, anh không tiện giết chết những người này, bèn bảo vệ Lâm Vũ Nhu nhanh chóng xuống núi.

Ba người đến chân núi mới thấy A Long vội vàng trở về.


A Long nói: "Cậu chủ, người của tiểu đội mất liên lạc mười phút trước nên tôi lập tức trở về ngay, may mà cậu không sao"
Tần Minh ngoảnh đầu đưa mắt nhìn lên núi, nói: "Đối thủ có súng, anh cẩn thận một chút, giữ lại một người còn sống để hỏi tình hình.

Chuyện sau đó giao cho nhà họ Lâm xử lý là được."
Mắt A Long bỗng chốc lộ vẻ chết chóc, anh ta lập tức lên núi một mình.

Phương Cửu Thông tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Đàn em của cậu à? Đi một mình có ổn không? Tuy nhìn anh ta có vẻ rất lợi hại"
Tần Minh nói: "Lợi hại hơn tôi.

Lúc này vô cùng nguy hiểm anh Phương a, cảm ơn anh nhé"
Phương Cửu Thông chối ngay, nói: "Haizz, đừng mà, tôi trẻ hơn cậu là cái chắc, cậu gọi tôi là anh nghe già quá! Tôi hai mươi lăm tuổi, còn cậu?"
"Hai mươi hai..." Tần Minh liếc anh ta một cái, nói: "Anh vất vả rồi, trở về tội mời anh ăn cơm"
Phương Cửu Thông phát điên: "Fuck, rõ ràng trông cậu già hơn tôi mà."
Lâm Vũ Nhu nói: "Đâu có, nhìn anh ấy trẻ hơn anh nhiều."

Phương Cửu Thông nói ngay: "Haizz, đây lại là một người đẹp.

Thế cô Thường ban nãy là sao? Người anh em, cậu lăng nhăng quá!"
Tần Minh giải thích: "Cô Thường người ta không muốn để ý anh nên lấy người quen là tôi làm lá chắn thôi"
Phương Cửu Thông thở dài: "Haizz, xem ra chúng tôi có duyên nhưng không có phận.

Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy, còn cô ấy lại chẳng có ý gì với tôi cả"
Tần Minh nói: "Người anh em, ơn của anh không lời nào cảm ơn cho hết, anh cho tôi số điện thoại, sau này anh có việc cần tôi giúp thì cứ nói"
Phương Cửu Thông nói: "Không cần sau này đầu, người anh em, cậu có tiền không? Không cần nhiều, mười hai mươi nghìn đủ để tôi mua chiếc thuyền rồi, coi như hết nợ"
Tần Minh hỏi: "Thuyền? Anh định đi đâu?"
Phương Cửu Thông chỉ vào dãy núi trùng điệp từ thành phố Đại Dung đến Tương Tây, nói: "Vào núi, hoàn thành nguyện vọng của thầy tôi, đến đại trại Lâm Thị tìm một người đưa một món đồ"
Nghe thấy vậy, Tần Minh không khỏi nhìn về phía Lâm Vũ Nhu, hình như chuyện này có liên quan đến nhà họ Lâm.

Nhưng Lâm Vũ Nhu lắc đầu tỏ ý không biết chuyện gì.


Tần Minh hỏi: "Tôi biết người nhà họ Lâm, con trai tộc trưởng nhà họ Lâm vẫn đang ở thành phố Đại Dung, hay là tôi đưa đồ hộ anh để anh đỡ phải vượt giá rét lên núi nhé.

Lên núi nguy hiểm lắm, nhỡ không may bị rắn độc cắn thì rất dễ bỏ mạng"
Tần Minh nhớ lại lần trước, nếu không có Mộc Tiêu Kiều thì chắc anh đã chết rồi, không thể xem thường núi rừng được.

Phương Cửu Thông từ chối ngay: "Không được đầu, tôi nhất định phải tự mình đưa món đồ này"
Lâm Vũ Nhu nói: "Đại trại Lâm Thị không phải ai cũng có thể đến.

Hơn nữa vị trí ở sâu trong núi, anh chưa không đi bao giờ rất dễ lạc đường".