Sau đó, đám người dân trong thôn mới lác đác ngồi xuống.
A Long trợn trừng mắt.
Đây không phải là sát thủ phản ứng quá nhanh thì chính là thật sự không có sát thủ trà trộn vào.
Tần Minh thấy anh ta giày vò đám người lâu như thế thì phất tay nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta vất vả một chút, đừng để người dân phải khó chịu.
Những người này muốn gây sự thì luôn có lúc lộ ra manh mối thôi.
Nếu chúng ta hành động quá cứng rắn, chúng quyết cá chết lưới rách làm hại người vô tội thì còn tệ hơn."
A Long lo lắng nói: "Nhưng chúng tôi đâu thể lần nào cũng lấy cậu chủ ra làm mồi nhử được.
Sao có thể làm như vậy mãi chứ, lên núi nhiều cuối cùng sẽ có lúc gặp hổ thôi."
Tần Minh cười ha hả: "Nếu không có con mồi là tôi thì chúng làm sao có thể lộ ra manh mối được? Anh yên tâm, Triệu Tinh đã tính kể như vậy mà tôi còn không chết được, có lẽ Tương Tây này chính là vùng đất may mắn của tôi đấy."
Tần Minh thật ra không muốn làm mồi nhử.
Nhưng dù sao anh là khách, hơn nữa nơi này trời bằng đất tuyết, anh cũng không thể để hơn năm trăm người này cứ chờ ở bên ngoài chứ? Trong bọn họ còn có mấy đứa trẻ sơ sinh đấy.
Những sát thủ kia bất nhân nhưng anh không thể bất nghĩa.
"Chúng ta cẩn thận một chút là được rồi." Tần Minh ra lệnh: "Đặc biệt đề phòng có người tới phóng hỏa đấy."
Có mệnh lệnh của Tần Minh và sự phối hợp của nhà họ Lâm, hai bên lập ra đội tuần tra đông người, tránh cho trong trại lớn xuất hiện tình trạng hỏa hoạn.
Màn đêm buông xuống, trại lớn Lâm thị tiến hành nghi thức tế tổ, đồng thời chôn cất bà Bạch Anh và những người bị Thường Hồng Hi hạ cổ thôi miên, sửa lại ký ức.
Cả trại lớn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày nhưng lại vang lên tiếng nhạc buồn bã.
Tần Minh thấy cách chôn cất của trại lớn Lâm là đặt người trên trên bè trúc, sau đó đốt lửa và để trôi theo dòng sông vào hang động sâu trong núi.
Nghe nói đây là tập tục của người nuôi cổ Lâm thị, chỉ cần là người nghiên cứu thấu đáo về trùng độc, tới lúc chết sẽ phải lấy thân phụng dưỡng trùng độc.
Nói trắng ra chính là cho sâu ăn.
Người đời sau cảm thấy quá tàn nhẫn nên đổi lại thành đốt thi thể ra tro, để chìm vào đầm nước trong hang động và hòa với thần sông.
Đương nhiên cũng có người cảm thấy đây là phong tục phong kiến lạc hậu nên cương quyết tới thành phố mua phần mộ, mỗi người một khác.
Tần Minh đặt một bó hoa tươi lên bè trúc của bà Bạch Anh, xúc động nghĩ thầm: "Tôi sẽ đối xử thật tốt với Lâm Vũ Nhu, không để cho cô ấy phải chịu uất ức đầu, bà cứ yên tâm ra đi."
Sau khi thu xếp thỏa đáng mọi chuyện, Lâm Vũ Nhu hỏi Tần Minh có đi thăm Thường Hồng Hi không? Bây giờ, ông ta đang dưỡng thương ở bên cạnh phòng thí nghiệm của Lâm Vân Đống.
Tần Minh thật ra không muốn gặp Thường Hồng Hi lắm nhưng thân phận của ông ta đặc biệt nên anh không thể không gặp, bởi vậy anh mới đồng ý tới đó.
Sau đó đám người Tần Minh đi tới viện nghiên cứu của Lâm Vân Đống.
Trong đám dân làng tản đi có một người đàn ông cách bọn họ không xa bước nhanh về phía sâu bên trong trại lớn..