Nhưng không sao, Vương Thành Hổ hiểu được.
Bảy mươi phần trăm việc làm ăn của nhà họ Vương có liên quan đến nhà họ Nhiếp, vì vậy Vương Thành Hổ vẫn chỉ nhằm vào Tần Minh, tuy trong lòng có ý đồ xấu với Nhiếp Hải Đường, mỹ nhân trước mặt động lòng người, nhưng anh ta vẫn không dám đi quá giới hạn.
Một khi anh ta động đến một sợi tóc của Nhiếp Hải Đường, ba của anh ta sẽ đánh chết anh ta, nhà họ Vương bọn họ sẽ không được yên ổn nữa.
Vương Thành Hổ muốn nhục nhã Tần Minh, chứng minh anh là một kẻ vô dụng, kết quả đều thất bại, tự dưng lại còn bị đấm một cú, anh ta bị bế mặt hai ngày liền, thế nên vô cùng phẫn nộ.
Anh ta tức giận nhìn chằm chằm Nhiếp Hải Đường, lớn tiếng nói: "Giữ Nhiếp Hải Đường tránh ra xa, đừng để cô ta bị thương.Những người khác đánh chết tên ăn bám này cho tao.Nhà họ Nhiếp sẽ không quan tâm sự sống chết của tên giẻ rách này đâu"
Rốt cuộc Vương Thành Hổ nhiều người, một đám người chen nhau tiển lên cưỡng ép tách Tần Minh và Nhiếp Hải Đường ra.
Mười thẳng con trai vây quanh Tần Minh, đang định ra tay.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng quát giận dữ: "Dừng tay"
Mọi người giật mình, không ngờ là hiệu trưởng dẫn theo vài thầy cô và bảo vệ trong trường chạy tới, tất cả các sinh viên đều kinh hãi, đến cả hiệu trưởng Liệu cũng tự mình đến đây.
Nhưng Vương Thành Hổ lại tỏ ra điềm nhiên như không.
Liễu Thanh nhìn nhà ăn sinh viên hỗn loạn, giận dữ nói: "Ai làm?"
Một tên đàn em của Vương Thành Hổ đứng ra, nói: "Thưa cô, là em làm"
Sắc mặt mọi người sa sầm, đây là con dê gánh tội, ai cũng biết Vương Thành Hổ là người làm những việc này, nhưng lại không dám chỉ trích anh ta, bởi vì sợ sau này sẽ bị trả thù.
Song Tần Minh chỉ vào Vương Thành Hổ và nói: "Hiệu trưởng Liêu, Vương Thành Hổ đột nhiên dẫn người đến ép các bạn nam nói câu "Chỉ cần chín trăm chín mươi tám là có thể mang tôi về nhà", sau đó xung đột với đám đông, những người này đều nghe anh ta sai khiến"
Vương Thành Hổ ngớ ra, miệng anh ta đầy máu, mặt mũi vặn vẹo dứt khoát ngậm máu phun người: "Hiệu trường, em oan uổng mà, thăng nhà nghèo này cướp tiền của em, lại còn đấm em một cú, đấm rơi cả răng ra đây"
Liễu Thanh giận tái mặt, nói: Vương Thành Hổ, còn cả đám ăn no rửng mỡ các cậu nữa, lên văn phòng của tôi hết.Có lý nào lại như thế"
Hiển nhiên, Liễu Thanh biết Tần Minh là người như thế nào, bà ta hoàn toàn không nghe những lời nói nhảm của Vương Thành Hổ.
Vương Thành Hổ sửng sốt, lửa giận trong lòng càng cháy mạnh hơn, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Minh, phẫn nộ nói: "Lại dựa vào đàn bà, hôm nay coi như mày gặp may, được đàn bà che chở.
Để tao xem mình có thể trốn sau lưng đàn bà cả đời không"
Tuy Vương Thành Hổ hung ác và ngang ngược, nhưng đối mặt với hiệu trưởng, anh ta vẫn nhát cáy.
Trò cười của Vương Thành Hổ kết thúc, Nhiếp Hải Đường lại gần và hỏi anh với vẻ nôn nóng: "Tần Minh, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Tần Minh nói: "Anh không sao, tên Vương Thành Hổ này, nhất định phải cho anh ta một bài học mới được"
Bỗng nhiên, lại có một nhóm người từ đằng sau đi đến, đó chẳng phải là mấy người Trương Tình Tình ư? Cô ta vội vàng chạy đến, nghe được lời Tần Minh vừa nói thì giận lắm: "Chậc, chỉ bằng đồ bất tài hèn nhát như cậu á? Vừa rồi nếu như không có Hải Đường bảo vệ thì cậu đã bị đánh nhừ tử từ lâu rồi.
Mãi mới kéo dài thời gian được đến lúc hiệu trưởng đến dẹp yên chuyện này, giờ cậu lại bắt đầu khoác lác à?"
Vương Hiểu Lê cũng nói: "Chẳng phải vậy sao, càng bất tài thì càng khoác lác chính là như thế đấy"
Nhiếp Hải Đường bảo vệ Tần Minh: "Được rồi, mấy cậu đừng nói nữa, đều do cái tên Vương Thành Hổ đáng ghét ấy.Vừa nấy Tần Minh cũng không chịu thiệt, anh ấy đánh anh ta một cú đấy"
Trương Tình Tình nói với giọng khinh khỉnh: "Hừ, hạng người hữu dũng vô mưu thôi, sau này bị trả thù thể nào cậu ta cũng lại dựa vào cậu thôi"
Tần Minh nheo mát, chủ nhiệm, cậu ăn nói độc ác quá vậy? Không ra tay thì bảo sợ, ra tay lại bảo là hữu dũng võ mưu? Trương Tình Tình nói: "Hải Đường, chiều nay bọn tớ đi ngâm suối nước nóng, cậu cùng đi nữa nhé?".