Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 133





Chập tối, trong phòng ký túc của Tần Minh.

Ba anh em phòng ký túc nghe được tin tức Vương Thành Hổ đã suy sụp thì hẹn bạn gái ra ngoài hát hò chúc mừng.

Vốn bọn họ cũng tính gọi cả Tần Minh nhưng anh mượn cớ phải đi làm thêm đế từ chối.

Đây chẳng phải là hẹn nhóm các cô Trần Mục Linh kia sao? Cô gái kiêu ngạo Trần Mục Linh này ỷ vào mình xinh đẹp, suốt ngày cho rằng Tần Minh muốn tán cô ta, ra vẻ chị đây không có khả năng dễ tán như vậy, anh là gã cặn bã cũng đừng có mơ.

Sau đó mấy cô bạn gái plastic bên cạnh cô ta lại bắt đầu châm chọc, khiêu khích, chế nhạo anh cho vui.

Tần Minh nhìn thôi đã muốn nôn, cũng lười ứng phó với bọn họ.

Anh đang nghĩ cách tìm cớ gì để kéo anh trai Tần Triều Dương từ công trường vê.

"Cốc cốc cốc" Có tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Minh tưởng em gái tìm tới nên nói: "Cửa không khóa, vào đi" Nhưng người bước vào lại là Trương Tiểu Nghiên cùng lớp.

Cô ấy không cao lắm, còn chưa tới một mét sáu nhưng thường cười rất quyến rũ.

Đặc biệt là cô ấy!
khụ khụ, mặc một chiếc áo phông cổ tròn in hình hoạt hình rộng, bộ ngực lay động thấy rõ, không hổ danh là Lolita chính quy với mặt trẻ con, ngực lớn.

Tần Minh vô cùng bất ngờ: "Ơ? Tiểu Nghiên? Có chuyện gì sao?" Trương Tiểu Nghiên cũng giật mình.

Sao trong phòng ký túc chỉ có một mình Tần Minh? Nhưng cô ấy không xấu hổ vì quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.


Trước đây, lúc khai giảng năm thứ nhất đại học, Trương Tiếu Nghiên mang quá nhiều hành lý không sao đưa lên phòng ký túc được.

Lúc đó Tần Minh bắt gặp, đã đưa lên giúp cô ấy.

Sau đó bọn họ mới phát hiện ra là cùng một lớp.

Tiếp đó, Tần Minh và Lý Mộng yêu nhau.

Vào mùa đông, anh thường lấy nước nóng xách lên tầng cho Lý Mộng, cũng thuận tiện lấy nước nóng giúp Trương Tiếu Nghiên luôn.

Anh thỉnh thoảng mua ít đồ ăn vặt, cũng sẽ chia cho nữ sinh trong cả phòng ký túc.

Cho nên Trương Tiểu Nghiên rất có thiện cảm với Tần Minh.

Trước kia, sau khi Lý Mộng có người khác, vì giữ danh tiếng của mình mới sỉ nhục Tần Minh trong diễn đàn của trường.

Trong các nữ sinh cũng chỉ có Trương Tiểu Nghiên nói đỡ cho anh.

Trương Tiểu Nghiên lấy ra hai tấm tấm vé, chính là vé vào cửa của dạ tiệc từ tiện trong đêm tiệc Hoa Nghị ELLE vào cuối tuần: "Bên trang web livestream đưa tớ mấy vé, tớ nghĩ cảm nhiều cũng chẳng để làm gì, nên muốn dẫn thêm mấy người bạn đi cùng.

Cậu có lấy không?" Tần Minh dở khóc dở cười.

Hiệu trưởng Liêu cũng cho anh hai vé rồi.

Trương Tiểu Nghiên mím môi, nói: "Thật ra, bữa đó tớ cũng phải qua livestream.

Ngoài cần bạn gái giúp đỡ, tớ còn cần một nam sinh bảo vệ bọn tớ nữa.

Đương nhiên, tớ sẽ bao hết chi phí đi đường và ăn ngủ, còn cả tiền công.

Tớ nghĩ tới nghĩ lui, nam sinh tớ quen lại đáng tin cũng chỉ có cậu" Tần Minh không biết nên vui mừng hay rầu rï.

Nhưng anh muốn đi cùng Nhiếp Hải Đường vào ngày đó.

Tần Minh đang định từ chối thì thấy cửa phòng ký túc bị đẩy ra, còn nghe được tiếng của Lý Mộng: "Gõ gì chứ? Cứ đi thẳng vào phòng đàn ông, có lẽ sẽ phát hiện ra bí mật nào đó.

Nếu gõ cửa, chẳng khác nào bảo người ta giấu bí mật đi, vậy sẽ chẳng phát hiện được gì.

Nói không chừng anh ta đang tự an ủi ở trong đấy" Tân Tố Tố đáp: "Ồ, em biết rồi, chị Lý Mộng" Tần Minh nghe xong thì vô cùng khó chịu.

Đồ đê tiện Lý Mộng cô đừng truyền thụ những ý nghĩ kỳ lạ cho em gái tôi nữa.

Cửa mở ra, Lý Mộng và em gái Tần Tố Tố phát hiện có một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi bên cạnh Tần Minh.

Tần Tố Tố giật mình kinh ngạc, chỉ vào Trương Tiểu Nghiên và mảng: "Cô chính là tuesday Nhiếp Hải Đường? Cô đủ mười tám tuổi chưa? Cô dựa vào đâu mà cướp anh tôi? Tôi cho cô biết, cả nhà chúng tôi đều sẽ không đồng ý đâu" Trương Tiểu Nghiên rất vô tội.

Nhưng khi nghe Tần Tố Tố hỏi cô ấy đã tròn mười tám tuổi chưa, cô ấy lại thầm mừng.

Tần Minh nói: "Em đừng hồ đồ nữa.

Trương Tiểu Nghiên là bạn học của anh.

Lý Mộng, cô tới đây làm gì? Cô còn không biết xấu hổ mà tới chỗ tôi?" Lý Mộng vẫn mặt dày: "Sao hả? Chia tay xong thì tôi không phải là người à? Tôi là bạn học của anh ba năm, còn chăm sóc em gái anh suốt mấy ngày, để cho em ấy được ăn ngon ở tốt.

Vậy mà anh lại có thái độ này à? Anh tưởng tôi muốn tới ổ chó này của anh chác? Tôi không dẫn em gái anh tới đây, sao em ấy tới được? Chắc đi nửa đường, em ấy đã bị người ta bắt đi cũng không biết đâu.


Bà đây có lòng tốt lại bị anh xem là lòng lang dạ thú à?" Tần Minh lại trút giận sang Tân Tố Tố: "Tố Tổ, em không có việc gì cứ suốt ngày chạy qua nhà Lý Mộng làm gì? Anh đâu phải không nuôi nổi em.

Gần đây anh trúng số, bảy giờ còn mấy trăm nghìn đấy.

Em muốn ở lại thành phố Quảng chơi, anh thuê một phòng cho em cũng được" Tần Minh hờ hững nói ra chuyện mình có mấy trăm nghìn khiến ba cô gái trong phòng đều kinh ngạc.

Trương Tiểu Nghiên thầm kinh ngạc nghĩ: "Bây giờ vẫn còn à? Đây là ý gì? Ý là cậu ấy mới tiêu hết một phần tiền thưởng thôi? Cậu ấy tiêu bao nhiêu? Lẽ nào không phải là Tần Minh của pháp y" chính là cậu ấy? Nếu không, sao cậu ấy tới phòng livestream của mình hai lần lại chẳng giống fan hâm mộ bình thường.

Ngày trước mình làm mất tiền, cũng là Tần Minh quyên tiền giúp mình sao?" Lý Mộng cực kỳ đố kỵ.

Cô ta tuyệt đối không ngờ mình vừa rời khỏi Tần Minh thì anh đã phát tài, còn nhiều tiền hơn trước, có niềm vui mới vừa hấp dẫn lại có địa vị.

Bởi vậy, chẳng phải Lý Mộng đã bỏ lỡ Tần Minh sao? Sao cô ta có thể chịu được chuyện anh sống tốt hơn cô ta.

Đáng lẽ Lý Mộng cô ta phải làm công chúa, Tần Minh là giẻ rách nghèo hèn mới đúng chứ? Tại sao tất cả đều đảo ngược thế này? Lý Mộng vừa đố kỵ lại nghi ngờ nói: "Anh tưởng trúng xổ số dễ vậy à? Chém gió không cắt được cỏ lúa đâu.

Có phải anh nhặt được số tiền đã mất của Trương Tiểu Nghiên, tính ở đây khoe khoang không?" Tần Minh xấu hổ nhìn Trương Tiểu Nghiên hỏi: "Tiểu Nghiên, cậu tìm được số tiền kia chưa?" Trương Tiểu Nghiên lắc đầu: "Mình đã báo cảnh sát nhưng vẫn không tìm được.

Ôi, cũng may có một fan hâm mộ đại gia giúp tớ.

Này Tần Minh, có phải là cậu không vậy? Tên ID kia rất giống cậu" Trương Tiểu Nghiên cố ý cúi người ghé sát bên tai Tần Minh, bầu ngực lập tức ép lên chiếc áo, để lộ ra đường nét tròn trịa này quá mê người làm anh có phần không chống đỡ nối.

Anh vội vàng dời tầm mắt sang sân bay của em gái mới lấy lại được chút lý trí.

Tần Minh nói: "A, không phải tớ đâu.

ID của tớ ở trên Douyu TV không phải vậy" Lý Mộng đổ ky: "Chà, đúng là vận cứt chó, có tiền lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ái chà, anh còn nói tôi không chung thủy, anh cũng vậy thôi" Tần Tố Tố lập tức siết chặt nắm nắm: "Anh, anh hư hỏng rồi.

Trước đây anh đâu có háo sắc như vậy" Trương Tiểu Nghiên khẽ cười.

Vừa rồi cô ấy dụ dỗ Tần Minh một chút, kết quả anh vẫn ngây thơ như vậy, không ngờ lại thấy xấu hổ.

Trương Tiểu Nghiên đương nhiên sẽ không để tâm tới lời Lý Mộng và Tần Tố Tố nói.

Mắt hai người phụ nữ này có vấn đề.

Tần Minh háo sắc chỗ nào chứ? Mắt anh sáng rõ, không hề có ý xấu nào.

Trương Tiểu Nghiên đứng dậy: "Được rồi, cậu cầm lấy vé, đến lúc đó không chừng cậu còn có thể lên tỉ vi đấy.

Cậu chắc chắn phải tới! " Cô ấy còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài có giọng một nam sinh kêu to: "Kiểm tra phòng ký túc!" Kiểm tra phòng ký túc? Bình thường, ký túc xá đại học không trông quá nghiêm, trên nguyên tắc nữ sinh không được vào phòng ký túc của nam sinh, nhưng rất nhiêu học sinh đều không để ÿ.

Nhưng một khi gặp phải kiểm tra phòng ký túc lại thành vấn đề rồi.

Nhỏ thì bị kéo ra dạy dỗ mấy giờ, lớn thì ghi tội cảnh cáo.

Tần Minh thò đầu ra nhìn và buồn bực nói: "Là Hà Khiêu và chủ nhiệm lớp đấy.

Nếu Hà Khiêu phát hiện các cô đều ở phòng ký túc của tôi, chắc chắn sẽ chuyện bé xé ra to.

Ông ta rất hận tôi" Lý Mộng đắc ý nói: "Ai bảo anh thường đắc tội ông ta? Ha ha, thế này là xong đời à?" Tần Minh lườm cô ta nói: "Bớt châm chọc đi.


Bây giờ cô đang bị đình chỉ, cô bị bắt thì không kéo dài thời gian đình chỉ à?" Tim Lý Mộng chợt đập mạnh.

Đúng vậy, nếu cô ta bị phát hiện cũng sẽ ghi tội nặng, xui xẻo không phải là đình chỉ học mà cho nghỉ luôn đấy.

Cô ta lập tức leo lên giường Tần Minh, lấy chăn đắp lại.

Tần Minh kêu to: "Cô làm gì thế?" Lý Mộng tức giận kêu lên: "Trốn một lúc chứ sao? Anh hoảng gì chứ? Tôi bị phát hiện sẽ có lợi cho anh à?" Trương Tiểu Nghiên cũng cuống lên như kiến bò trên chảo nóng.

Giáo viên Hà Khiêu nổi tiếng là nghiêm khắc, hẹp hòi.

Hôm nay ông ta đột ngột tới kiểm tra phòng ký túc, một khi phát hiện các cô tới phòng ký túc của nam sinh, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Cô ấy cũng sốt ruột bò vào trong chăn của Tần Minh.

Dù Tân Tố Tổ không phải sinh viên trong trường, nhưng cô ấy thấy cảnh tượng này lại càng sợ hơn.

ngôn tình ngược
Cô ấy cũng chui vào theo.

Ba nữ sinh cứ chen trong một cái giường, phồng lên một đống.

Tần Minh bất đắc dĩ: "Các cô làm vậy cũng quá rõ ràng đấy? Dù là kẻ ngốc cũng nhìn thấy được các cô.

Dáng người Tiểu Nghiên còn quá tốt, hai phần nổi cao thế kia thì chẳng cần vén chăn cũng biết là một cô gái" Trương Tiểu Nghiên xấu hổ đến đỏ mặt, vội vàng nẫm nghiêng người xấu hổ nói: "Mắt Tần Minh cậu nhìn chỗ nào thế? Chúng ta có còn là bạn học cùng lớp chung một chiến hào không vậy?" Tân Tố Tổ cũng ngượng: "Mắt anh để đâu vậy? Anh không được nhìn người phụ nữ khác ngoài chị Lý Mộng" Lý Mộng bực bội: "Anh ta thích nhìn ai thì liên quan gì tới chị, đừng liên lụy làm chị gặp xui xẻo là được rồi.

" Tần Minh giận, chỉ vào Lý Mộng mảng: "Lý Mộng cô có biết xấu hổ không hả? Là bản thân cô tới phòng ký túc của tôi, chứ tôi đâu bảo cô tới.

" Lúc này, anh lại nghe được giọng của Hà Khiêu ở cửa phòng ký túc: "Sinh viên mở cửa" Tần Minh cuống lên.

Mấy người này trốn quá lộ liễu.

Một khi bọn họ bị phát hiện, danh tiếng anh sẽ mất hết, bị truyền tới tai Nhiếp Hải Đường thì chẳng phải càng xấu hố hơn à? Anh vội vàng xé miếng dán hạ sốt và dán lên trên trán, cũng chui vào giường mình.

"AI Anh làm gì vậy? Anh động vào em rồi" "Tần Minh, cậu, cậu!
A, cậu nhẹ một chút.

Cậu làm tớ đau đấy" "Tần Minh, anh cút ra ngoài, bà đây đã chia tay với anh, anh đừng mơ mà chấm mút của bà, a!.

Bốn người trong một giường cầm chăn co kéo, làm cái giường kêu cót két.

Tần Minh cũng chẳng biết phải để tay ở đâu nữa, nói chung để ở đâu cũng sờ vào chỗ không nên sờ, quan trọng là còn chẳng biết của ai.

Đột nhiên nghe cánh cửa mở ra, ba cô đều không dám động đậy, làm tổ trong chăn.

"Hả? Sao không có ai chứ?" Chủ nhiệm lớp nghi ngờ nói: "Vừa rồi còn thấy có người ngó dáo dác mà".