Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 136





Tần Minh đứng xem bên cạnh, cuối cùng cũng nhìn ra Mã Bắc Dương là kẻ mặt người dạ thú.

Ông ta nói với Liêu Thanh là mình cần người, còn cần sinh viên nữ chẳng phải vì thèm muốn sinh viên nữ vừa trẻ trung lại dễ bị lừa hay sao? Bây giờ, đến cả con gái của hiệu trưởng Liêu cũng không tha.

Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, trước mặt người ta thì ra vẻ bạn tốt là chủ tịch doanh nghiệp, sau lưng lại lợi dụng mạng lưới quan hệ của hiệu trưởng Liêu để thỏa mãn lòng riêng.

Động tác sàm sỡ Liêu Thanh Tuyền vừa rồi giúp Tần Minh nhìn thấu kẻ này.

Sắc mặt Liêu Thanh Tuyền hết sức khó coi, đang do dự có nên ngồi xe Mercedes-Benz của Mã Bắc Dương tới khách sạn, cùng dùng bữa với ông ta, sau đó bàn bạc chuyện đầu tư cho lớp huấn luyện múa hay không.

Nhưng Liêu Thanh Tuyền không phải cô bé trong tháp ngà, đương nhiên là cô ta biết Mã Bắc Dương có mưu đồ với mình, rất có thể là bàn chuyện đến tận giường.

Trong cái xã hội này, đâu đâu cũng đầy rẫy "quy tắc ngầm, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng dễ bị rơi vào tròng.

Mặc dù thái độ của Liêu Thanh Tuyên đối với Tần Minh không tốt, nhưng Liêu Thanh là người thầy có ơn với Tần Minh, anh không thể không giúp đỡ Liêu Thanh Tuyền.

Anh lên tiếng: "Chủ tịch Mã, tôi cảm thấy với trình độ của mình, tôi có thể làm tổng giám đốc luôn.

Ông bảo tôi bắt đầu từ nhân viên văn phòng thì không ổn tí nào.

Hay là chúng ta tới khách sạn bàn kỹ thêm nhé?" Mã Bắc Dương thấy Liêu Thanh Tuyền đã do dự, nhưng đột nhiên lại bị Tần Minh chen ngang.


Ông ta rất khó chịu, thầm phán quyết tử hình cho Tần Minh, tuyệt đối không nhận thằng giẻ rách này vào công ty của mình.

Mã Bắc Dương lạnh lùng từ chối Tần Minh: "Khỏi cần" Tần Minh xen lời, Liêu Thanh Tuyền cũng không đồng ý.

Mã Bắc Dương rời đi trong tiếc nuối.

Tần Minh nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Liêu Thanh Tuyền, bèn nhắc nhở: "Cô Liêu cần lo liệu việc đầu tư cho huấn luyện sao? Em biết một vài người có thể hỗ trợ" Liêu Thanh Tuyền nguýt Tần Minh, nhìn anh như nhìn một thằng ngu: "Cậu cứ lo cho mình đi đã.

Sinh viên như cậu đi thực tập ở công ty lớn kiếm tiên sinh hoạt mà đòi làm tổng giám đốc? Cậu tưởng mình là ai? Ba cậu là Ngạn Hồng, Kiện Lâm, Hóa Đảng hả? Thằng nhóc nghèo nhà cậu dựa vào đâu? Còn giúp tôi? Dù cậu có bán thận cũng không gom đủ tiền giúp tôi đâu.

Nếu lúc nãy cậu không ở đây thì có lẽ tôi đã bàn bạc xong rồi.

Cậu nghèo chừng nào thì cách xa tôi ra chừng đó.

" Rầm! Liêu Thanh Tuyền trở lại phòng bệnh.

Tuy Tần Minh bị mắng, nhưng đã cứu được con gái của hiệu trưởng Liêu nên anh cảm thấy chịu thiệt thòi một tí cũng chẳng sao.

Nhân lúc rảnh rỗi, Tần Minh muốn đi tìm anh cả Tần Triều Dương để bàn chuyện mở siêu thị.

Anh gọi điện thoại: "Alo, anh đang ở đâu? Em đang rảnh này.

Em có việc muốn bàn với anh" Tần Triều Dương nói: "Công trường đang giờ nghỉ trưa.

Em đến công trường Bích Đồng Garden ở khu tây, lên xe buýt số mười chín ở trường đại học của các em, tiếp đó chuyển sang tàu điện ngầm tuyến số ba.

Sau khi xuống tàu điện ngầm, em đi khoảng một cây là tới" Tần Minh thấy lòng đau xót, anh cả đã vạch sẵn tuyến đường tiết kiệm nhất cho mình.

Nhưng Tần Minh vẫn ngồi xe tới đó.

Hơn nữa, anh còn chuẩn bị một hòm tiền tổng cộng năm trăm nghìn.

Anh định giúp anh trai mình phát tài.

Có năm trăm nghìn thì Tần Triều Dương có thể xây nhà ở quê, cũng có thể trao tiền sính lễ cưới vợ.

Khi Tần Minh tới công trường, anh trông thấy Tần Triều Dương dính đầy bùn đất đang đứng chờ bên ngoài công trường.

Tần Minh bảo A Long lái xe ngang qua chỗ anh ấy, rồi thình lình ném tiền ra ngoài, rơi ngay bên chân Tần Triều Dương.

Sau đó, Tần Minh mới đi ra ngoài.

Anh vẫy tay: "Anh ơi, em đến rồi!" Tần Triều Dương là một người đàn ông có gương mặt vuông vức, da rám nắng ngăm đen.


Anh ấy mặc chiếc áo ba lỗ, đi giày cao su công trường.

Lúc này, anh ấy đang cầm hòm đựng tiền mà Á Long ném đi.

Tần Triều Dương mở lời: "A, Tần Minh, em đến rồi đấy àI Haiz, em xem này, lúc nãy có người lái xe ngang qua, làm rơi đồ.

Mở cái hòm này kiểu gì nhỉ?" Tần Minh thực hiện vài thao tác, mở cái hòm ra.

Bên trong có từng xấp tiền mặt, tống cộng năm trăm nghìn.

Tần Triều Dương mắt chữ O mồm chữ A.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Tần Minh vui vẻ nói: "Anh ơi, anh phát tài rồi! Tiên từ trên trời rơi xuống đó! Ông trời đang giúp anh đấy!" Tần Triều Dương lập tức đóng hòm lại, dáo dác nhìn quanh hai bên đường, dáng vẻ vô cùng nôn nóng.

Tần Minh thắc mắc: "Anh sao thế?" Tần Triều Dương đáp: "Nhiều tiền thế này, nếu người mất đồ biết thì nhất định sẽ rất lo lắng và sốt ruột.

Phải mau chóng trả lại cho họi" Tần Minh trợn mắt nói: "Anh à, số tiền này chẳng ghi họ tên, nó rơi xuống trước mặt anh thì thuộc về anh.

Hay là chúng ta dùng số tiền này làm kinh doanh nhé! Em biết một đại gia, đúng lúc đang có một dự án.

Nếu anh góp vốn thì sau này ất kiếm được tiền "Tần Minh muốn dắt mũi Tần Triều Dương, nhưng anh ấy kiên quyết lắc đầu: "Em trai à, em đừng nói nữa.

Nhiều tiền thế này, nếu anh làm trái lương tâm mà lấy làm của riêng thì cả đời này anh sẽ không được sống thanh thản.

Lỡ như đây là số tiền dùng để cứu người thì anh đã gián tiếp hại người ta.

Anh muốn tới đồn công an, giao cho họ xử lý" Thấy anh trai đã gọi điện báo cảnh sát, Tần Minh thở dài bất đắc dĩ.

Anh gọi điện cho A Long, bảo khi anh ta lấy tiên hãy tặng cho anh cả mấy chục nghìn xem như quà cảm ơn.

Tuy nhiên, trong đồn công an, A Long nằng nặc tặng Tần Triều Dương năm mươi nghìn để cảm ơn anh ấy đã không nhặt của rơi; thế nhưng Tần Triều Dương nhất quyết không nhận, dứt khoát rời đi.

Đến cả chú cảnh sát già ở đồn công an cũng phải giơ ngón cái khen ngợi nhân phẩm của anh ấy.

Thời nay rất hiếm người thành thật như vậy.

Tần Minh bó tay toàn tập, anh chỉ muốn người thân có cuộc sống tốt hơn thôi mà.

Người ta đánh rơi tiền thì anh trai trả lại, người ta tặng tiền thì anh trai không nhận.

Rốt cuộc anh muốn em phải làm sao? Hai anh em trở lại công trường, Tần Triều Dương hỏi: "Em trai, em có chuyện gì thế?" Tần Minh chém gió: "Em quen một ông chủ, anh ta muốn đầu tư cho một siêu thị ở trường đại học.


Trước đây, em theo anh ta chơi chứng khoán.

Anh ta dẫn dắt em, em cũng làm việc cho anh ta.

Đến lúc đó sẽ được chia hoa hồng.

Em muốn cho anh theo cùng làm quản lý hay giám đốc vật tư gì đó, tiền lương khá cao.

" Nghe em trai nói xong, Tần Triều Dương hết sức kinh ngạc, vui vẻ vỗ vai Tần Minh, mỉm cười bảo: "Em trai anh khá lắm! Quả nhiên đi học có khác, kinh đoanh đâu ra đấy.

Tốt lắm, có triển vọng!" Tần Minh đỏ mặt.

Anh chỉ may mắn được thừa kế tài sản của người giàu nhất thế giới mà thôi, nếu không thì e là bây giờ anh đã bị Vương Thành Hổ hại chết rồi.

Tần Triều Dương hỏi: "Siêu thị đã mở cửa buôn bán chưa?" Tần Minh lắc đầu: "Căn thêm chút thời gian ạ.

Anh thấy thế nào? Hiện tại đang cần giám sát công trình, có anh trông coi thì em cũng yên tâm.

Vả lại, sẽ có lương đó!" Tần Triều Dương lắc đầu: "Anh muốn giải quyết chuyện Vương Phượng trước rồi tới chỗ em sau" Tần Minh tò mò hỏi: "Tìm được chị ta rồi ạ?" Tần Triều Dương gật đầu, rầu rï châm thuốc.

Anh ấy nói: "Ừ, cô ấy đang ở khu căn hộ cao cấp.

Tối nay, sau khi hết giờ làm, anh sẽ đi tìm cô ấy" Tần Minh khuyên nhủ: "Thôi anh ạ, Vương Phượng đã chạy theo đốc công giàu có rồi, anh đi cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Lúc em và Lý Mộng chia tay, cô ta còn cặp kè với Dương Uy, trách mắng em té tát.

Bọn họ là những kẻ thấy tiền sáng mắt, khinh chúng ta nghèo" Tần Triều Dương rít mạnh thuốc lá rồi nói: "Em trai à, anh không từ bỏ đâu.

Bọn anh đã bên nhau nhiều năm, cô ấy tốt lắm.

Mặc dù thỉnh thoảng cô ấy giận dỗi vô cớ, nhưng anh thấy cô ấy không phải hạng phụ nữ hám của.

Có lẽ cô ấy có nỗi khổ trong lòng, anh nhất định phải đích thân xác nhận.

" Tần Minh lên tiếng: "Được rồi, hôm nay em không có tiết, em sẽ đi cùng anh" Tần Triều Dương ngẫm nghĩ rôi lắc đầu: "Không cân đâu, em cứ làm việc của mình đi!".