Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 146: Các Người Có Xin Lỗi Không





Đột nhiên Tần Minh nói: “Ây da, Triệu Phú Quý, cậu đi đâu thế?"
Mọi người sững sờ, nhìn theo ánh mắt Tần Minh, không biết Triệu Phú Quý lúc đầu đứng ở trước mọi người giờ đã xuống đứng sau từ lúc nào.
Cậu ta bị Tần Minh gọi, chẳng những không dừng lại mà còn tăng nhanh bước chân.
Nhưng Triệu Phú Quý chưa đi được bao xa thì bị nữ cảnh sát trẻ chặn lại, nói: “Cậu chính là Triệu Phú Quý? Cậu hoảng hốt như vậy làm gì?” Triệu Phú Quý mặt đầy căng thẳng, úp mở nói: “Tôi đau bụng, tôi...!tôi đi toilet.
Đội trưởng Phạm: “Đừng lo, sở cảnh sát cũng có nhà vệ sinh.

Cô Vương, Trương Tiểu Nghiên, chủ thẻ lần lượt gửi tiền với dãy số seri đó tên là Triệu Phú Quý.

Sau khi chúng tôi điều tra thì đó là sinh viên của trường này.

Có điều cậu ta chỉ gửi ngân hàng hai trăm nghìn, còn ba trăm nghìn không biết ở đâu.”
"Whoa!” Mọi người kinh ngạc, cuối cùng sự thật cũng được phơi bày, ai cũng dồn mắt vào Triệu Phú Quý.
Người có quan hệ không tốt lắm với Triệu Phú Quý ở trong lớp lập tức mỉa mai: “Hừ, vừa rồi tên này la to nhất, còn muốn phán tội Tần Minh, nói gì mà tang chứng vật chứng đầy đủ.

Đúng là nực cười, cuối cùng lại do cậu ta làm.”

Dương Uy và Mã Phi đều xấu hổ đứng ở phía xa, tránh bị liên lụy khi đứng chung một chỗ với Triệu Phú Quý.
“Triệu Phú Quý, thảo nào vừa rồi cậu lớn giọng như vậy, muốn đổ hết tội cho Tần Mình, thì ra là do cậu làm.”
“Không ngờ Triệu Phú Quý là cậu ấm nhà giàu mà lại tham lam tiền của bạn học."
“Ha ha, nhà cậu ta chỉ có chút tiền mà thôi, còn kém xa cậu ấm nhà giàu thật sự.”
“Chậc chậc, đúng là càng lớn giọng thì càng có vấn đề.

Vừa rồi cậu ta còn vu khống Tần Minh như thế, Tần Minh mới là người vô tội."
“Mọi chuyện xoay chuyển tình thế, vậy có phải hoa khôi đó chỉ muốn giúp bạn bè nên giả danh là bạn gái không? Thực ra Nhiếp Hải Đường chỉ là lá chắn của Tần Minh thôi.”
Nhiếp Hải Đường vui vẻ khoác tay Tần Minh, cười nói: “Tôi là bạn gái cậu ấy.”
Cô Vương đi đến trước mặt Triệu Phú Quý, trầm giọng nói: “Triệu Phú Quý, em nói thật đi, có phải em nhặt được không? Bây giờ cảnh sát đã có chứng cứ, nếu em không thừa nhận thì hậu quả sẽ không đơn giản đâu.”
Triệu Phú Quý nhìn mấy cảnh sát, trong lòng sợ hãi, chân không ngừng run rẩy.
Trả tiền là chuyện nhỏ, phạm tội là chuyện lớn.
Quả thực là cậu ta nhặt được tiền, vì hôm đó Tần Minh lái xe điện chở Bạch Ngọc Thuần đi, hiện trường là một mớ hỗn độn, mà Trương Tiểu Nghiên cũng chỉ lo livestream nên quên luôn vali tiền bên cạnh, đúng lúc cậu ta đi qua nên tiện tay lấy đi.
Triệu Phú Quý im lặng gật đầu.
Cậu ta cũng lần lượt đi gửi số tiền này, sau đó nhận lúc hôm nay ít người nên vứt vali rồi để xe rác chở đi, không muốn Tần Minh đi qua nhìn thấy.
Mọi người thấy cậu ta gật đầu, cuối cùng cũng biết sự thật, họ hiểu lầm Tần Minh rồi.
Nhưng không ai trong số họ xin lỗi Tần Minh.
Đặc biệt là nhóm Vương Mỹ Hà, Lý Uyển, Dương Uy và Mã Phi vừa nãy hùng hổ nhất.
Nhiếp Hải Đường tức giận nói: “Vừa nãy các người hắt đủ thứ nước bẩn ra, giờ lại không một ai xin lỗi? Có phải thấy bạn trai tôi dễ bắt nạt quá đúng không?”
Vương Mỹ Hà cắn răng, khinh thường nói: “Tôi nói gì chứ? Tôi nghi ngờ không được à? Xí, lúc đó mọi người ai cũng nghi ngờ mà cậu dựa vào đâu mà nói chúng tôi? Sao cậu không bảo người khác xin lỗi đi? Tôi không xin lỗi đấy, cậu đánh tôi hay sao?”
Mã Phi giơ ngón giữa: “Xin lỗi cái gì? Bây giờ nghi ngờ mà cũng có tội à? Ai bảo Tần Minh động vào vali? Tiểu Nghiên người ta còn chưa nói gì kìa.”
Lý Uyển càng kiêu ngạo hơn: “Có tiền thì giỏi lắm à? Có tiền muốn là gì thì làm chắc? Có phải muốn kiện bọn tôi tội phỉ báng không?”
Đúng là không biết xấu hổ, từ đầu Trương Tiểu Nghiên đã tin tưởng Tần Minh rồi.
Tần Minh cũng lắc đầu, nói: “Bỏ đi Hải Đường, bình thường bọn họ chơi với Triệu Phú Quý nên sẽ không xin lỗi đâu.

Vả lại anh hoàn toàn không quan tâm đến những lời vu khống này, anh cũng đâu phải trẻ con.”
Nhiếp Hải Đường tức giận không thôi, Tần Minh bị vu khống như vậy, đổ tội mà không có chứng cứ làm bao nhiêu người mắng chửi, cục tức này cô không chịu được.
“Bạn Tần Minh, xin lỗi nhé.”
Đột nhiên, một chàng trai không quen biết ở bên cạnh nói.
Mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Tần Minh lại càng thấy kỳ lạ hơn, anh hoàn toàn không quen người này mà.
Cậu ấy cười: “Tôi cũng bị người thật sự phạm tội dẫn dắt nên hiểu lầm, vừa rồi còn mắng cậu.


Tôi dám làm dám chịu.

Phải rồi, những lời vừa nãy tôi đã mắng cậu giờ tôi trả lại hết cho người trộm tiền thật sự, Triệu Phú Quý đúng là tiểu nhân mà làm ra vẻ quân tử.

Tiền của bạn cùng lớp mà cũng trộm được, còn trộm nhiều như vậy, lương tâm cậu ta không đau à?”
Tần Minh xúc động, vẫn là người hiểu lý lẽ nhiều hơn, anh cũng cười tỏ vẻ sẽ không để ý.
“Tần Minh, xin lỗi nhé.

Vừa rồi tôi cũng nói những lời không hay, hiểu lầm cậu, đều tại tên khốn Triệu Phú Quý kia dẫn dắt bọn tôi.”
“Xin lỗi Tần Minh, có lỗi thì phải nhận, tôi cũng sai rồi.”
Xin lỗi Tần Minh.
“Đám bạn của Triệu Phú Quý ấy, bọn họ có chia tiền nhau không thể? Vừa nãy tích cực vu khống Tần Minh như vậy mà bây giờ lại sống chết không chịu xin lỗi, đúng là khiếm khuyết nhân phẩm mà.”
“Tôi quen với Vương Mỹ Hà đấy, nổi tiếng hám tiền, thích câu trai.

Cũng không xem lại mình đi, các chàng trai trong vòng bạn bè đều nói cậu ta là thứ con gái lẳng lơ."
“Tên Dương Uy kia cũng là một tên cặn bã, hạ hạ, ỷ mình có chút tiền nên thường đi quấy rối những bạn nữ ở khoa khác."
“Ôi, hình như Triệu Phú Quý là con trai của ông chủ siêu thị ở ngã tư bên ngoài trường, sau này mọi người đừng mua đồ ở siêu thị đó nữa."
“Hả? Cậu mua đồ ở đó à? Thái độ phục vụ tệ như vậy, tôi thà mua ở căn tin trong trường, mua không có thì mới đi bộ ra đường chứ không đến siêu thị đó, thái độ kém lắm.”
Có một người đi đầu thì những người phía sau cũng vô cùng thẳng thắn nhận lỗi và sự hiểu lầm của mình, sau đó chĩa mũi dùi vào đám Triệu Phú Quý và Vương Mỹ Hà, thật sự là những chuyện trước đây của bọn họ cũng bị lôi ra.
Bọn họ xấu hổ không nói nên lời, mặt đỏ tía tai, chỉ mong tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Trương Tình Tình chỉ thẳng vào Phương Tiến Thăng đang lén lút rời đi, nói: "Phương Tiến Thăng, cậu qua đây cho tôi, đều là thành viên của câu lạc bộ, cậu hiểu lầm Tần Minh tại sao không xin lỗi?"
Phương Tiến Thắng mặt dày, gượng gạo cười nói: “Chủ nhiệm, vừa nãy tôi nói rồi mà.

Ha ha, Tần Minh, là tôi hiểu lầm cậu, xin lỗi nhé.”
Tần Minh cười nhạt, không quan tâm Phương Tiến Thăng nói gì, tên này sẽ không thật lòng xin lỗi đâu.
Nhiếp Hải Đường vui vẻ nói: "Người có ý thức thì sẽ dũng cảm nhận lỗi của mình.

Còn những người đồng lõa với kẻ trộm vu khống cho người tốt ấy, sau đó sẽ mặt dày xem như không có chuyện gì.

Ha ha ha, đúng là vật hợp theo loài người tụ theo nhóm mà, mọi người đều là bạn học cả, cẩn thận sau này đừng để mất đồ gì nhé."
Trương Tiểu Nghiên cũng rất tức giận, trước đây Vương Mỹ Hà còn tác hợp cho cô ấy với Triệu Phú Quý nữa chứ, hoàn toàn bị Triệu Phú Quý mua chuộc rồi, đúng là bạn thân giả tạo.

Vả lại, cô ấy còn mời Vương Mỹ Hà cùng đến dạ tiệc từ thiện Hoa Nghị, bây giờ cô ấy nói thắng: “Vương Mỹ Hà, tôi đột nhiên nhớ ra tôi không đủ về cho đêm tiệc cuối tuần, cậu không đi được mất rồi.”
Trương Tiểu Nghiên đã nói một cách rất khéo léo, thực ra là nói không dẫn cậu đi chơi, cậu cút đi cho tôi.
Đám Vương Mỹ Hà và Mã Phi đều vô cùng xấu hổ, những người vu khống Tần Minh đều đã xin lỗi rồi, chỉ có bọn họ là không xin lỗi, thế này chẳng phải tỏ rõ bọn họ không có ý thức, càng có khả năng họ là đồng phạm với kẻ trộm tiền sao?
Xấu hổ chết đi được.

Tần Minh nói: “Bản thân chính đáng, không ra lệnh cũng sẽ tự làm; bản thân không chính đáng, có ra lệnh thì cũng chẳng làm.

Mọi người cũng đừng làm khó họ nữa, muốn bọn họ nhận lỗi còn khó chịu hơn là giết bọn họ."
Vương Mỹ Hà thô lỗ đẩy mọi người ra rồi bỏ đi, nói: “Hừ, Tần Minh, cậu bớt đắc ý đi.”
Đám người Mã Phi và Dương Uy cũng lập tức xám xịt mặt mày rời đi.
Cô Vương cạn lời lắc đầu, nói: “Thanh niên bây giờ không có quan niệm đúng sai gì cả.

Rõ ràng mình sai mà lại không nhận.

Thừa nhận lỗi sai của mình cũng là biểu hiện của lòng dũng cảm.

Các bạn học, các em đều làm rất tốt.

Sai lầm không đáng sợ, biết sửa sai là được, điều đáng sợ là không có can đảm để sửa sai lầm của mình.”
“Vâng!” Mọi người chẳng mấy hứng thú nghe giáo viên đạo nên trả lời lấy lệ.
Cuối cùng, Triệu Phú Quý thừa nhận trộm tiền bị cảnh sát đưa đi, tiền thì phải trả tồi, nhưng không biết cậu ta có thể trả được bao nhiêu.
Có điều, so với chuyện Triệu Phú Quý trộm tiền bạn học thì hôm nay, đề tài hoa khôi Nhiếp Hải Đường là hoa đã có chủ càng bùng nổ trên diễn đàn trường, độ hot tăng vọt.

Hôm đó có rất nhiều chàng trai đến quán bar uống rượu say khướt, cả đêm không về.
Cũng vì vậy mà Tần Minh gặp phải rắc rối lớn.