Không có cách nào, bạn gái đã bị anh vợ lôi đi, Tần Minh chỉ có thể thử quần áo một mình.
Tần Minh nhớ ở cửa hàng Chanel còn có một bộ váy Thiếu Nữ Mơ Mộng đắt tiền có đính kim cương thật, còn tốn của anh gần chín trăm nghìn, đúng là quá xa xỉ.
Cho dù lúc đó anh đấu với người đàn bà giàu có không quen biết kia để tranh chút mặt mũi, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đáng giả.
Nhiếp Hải Đường mặc vào, nhất định sẽ biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người ở đó.
Tần Minh quyết định xem thử bộ Thiếu Nữ Mơ Mộng này trước, sau đó mới tới quảng trường Vạn Đạt xem trang phục dạ hội mà Hầu Khánh tặng mình.
Anh đi tới cửa hàng Chanel kia, trùng hợp gặp ba anh em cùng phòng ký túc và cả đám người Trần Mục Linh, Triệu Mộng Hoa.
Trần Mục Linh đứng ở bên tủ kính, nhìn chiếc váy dài xếp ly màu trắng lộ vai với từng lớp ren lay động để lộ ra đường cong quyến rũ.
Vạt áo là những viên kim cương lấp lánh được xấu lại với nhau bởi sợi tua màu vàng tạo thành một vòng xoáy cực đẹp.
Trần Mục Linh hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc váy dạ hội trước mắt, mơ ước: "Oa, chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng này thật đẹp, rõ ràng là áo cưới của công chúa, giấc mơ của thiếu nữ.
Nếu ai tặng tôi chiếc váy này, tôi sẽ bằng lòng lấy anh ta luôn "
Một bảo vệ đứng bên cạnh giơ tay ngăn cản Trần Mục Linh tới gần tủ kính: "Cô ơi, mong cô đừng tới gần quá.
Bộ váy này đã được người ta đặt, giá trị của nó cũng rất lớn, không thể sơ suất được đâu."
Trần Mục Linh bĩu môi nói: "Tôi chỉ nhìn thôi mà.
Cũng không biết người phụ nữ nào hạnh phúc thế?"
Tống Thu Yến bạn gái cô ta cười to: "Ha ha, Linh Linh nhà chúng ta suốt ngày mơ mộng, thèm đàn ông tới phát điên rồi."
Cao Bình – người bạn gái khác cũng cười nói: "Không phải chứ? Chúng ta đã giới thiệu mấy người, kết quả cô ấy đều không vừa måt."
Triệu Mộng Hoa hỏi dò: "Em thật sự không muốn cân nhắc tới Tần Minh kia à? Lần trước ở du thuyền này, chẳng phải cậu ta đã cứu chúng ta sao?"
Cao Bình ghét bỏ: "Xì, Triệu Mộng Hoa đừng nói nữa.
Tên Tần Minh kia vốn là một gã cặn bã, vừa lưu luyến bạn gái cũ, vừa theo đuổi Nhiếp Hải Đường và Bạch Ngọc Thuần, còn nghe lời các cô giới thiệu tới tìm hiểu Linh Linh.
Anh ta thật sự quá cặn bã.
Linh Linh nhà chúng tôi không dễ lừa như loại gái nghèo Bạch Ngọc Thuần kia đâu."
Tổng Thu Yến cũng gật đầu: "Không có khả năng đầu.
Hôm nay, lúc chúng tôi đi ra, còn nhìn thấy anh ta tự nhiên trộm tiền của bạn học.
Trương Tiểu Nghiên lớp bọn họ làm livestream rất có tiếng đấy.
Cô ta kiếm được một khoản tiền định đi quyên góp cho quỹ từ thiện Blue Sky, kết quả bị anh ta trộm mất, sau đó bị người ta chặn ở chỗ đổ rác.
Chắc bây giờ anh ta đang ở trong đồn cảnh sát"
Trần Mục Linh nói rất bình thản: "Không sao.
Anh ta chỉ là một tên giẻ rách nghèo hèn, không cùng một thế giới với em, miễn cưỡng không có hạnh phúc."
Tần Minh đã hai lần cứu cô ta, lúc đó cô ta rất cảm động.
Chẳng qua cô ta cho rằng anh chỉ là một kẻ nghèo hèn.
Sự thật không thể thay đổi được, anh và cô ta là người ở hai thế giới khác nhau.
Triệu Mộng Hoa mím môi, quay đầu nhìn bạn trai mình.
Cô ta đã cố gắng, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lương Thiếu Dũng đứng bên cạnh nghe vậy thì rất bực mình.
Anh ta không tin Tần Minh sẽ trộm tiền.
Bọn họ ở với nhau ba năm, từ trước đến nay chưa từng mất một đồng nào.
Thậm chí có lần anh ta mất ví, cậu ấy còn vớt từ trong máy giặt ra hộ đấy.
Nếu nói Trần Mục Linh tin vào những lời phiến diện, vậy Tổng Thu Yến và Cao Bình chính là bịa đặt ác ý.
Hai người này hoàn toàn là dáng vẻ hám giàu, rất coi thường Tân Minh nghèo khó, dường như đi cùng cũng làm giảm thân phận của bọn họ vậy.
Đặc biệt là trải qua chuyện du thuyền lần trước, bọn họ được Tần Minh cứu mà chẳng hề để tâm, chưa từng nghĩ tới vấn đề bạn đầu là do thuyền của Triệu Thác - cậu ấm con nhà giàu bên học viện Cơ Điện xảy ra vấn đề trước, Tần Minh đã cố gắng hết sức rôi.
Trần Mục Linh lại chơi cùng với đám người có quan điểm lệch lạc như vậy.
Sau khi Tần Minh đi vào thì bị Triệu Lập Ngưu phát hiện.
Anh ta kinh ngạc nói: "Tiểu Minh, sao cậu tới đây? Cậu tìm chúng tôi có việc gì sao?"
Tần Minh cười nói: "Tôi tới lấy ít đồ thôi.
Các người cũng muốn mua trang phục dạ hội à?"
Lương Thiếu Dũng lúng túng thở dài: "Mộng Hoa được mời tới tham dự dạ tiệc từ thiện Hoa Nghị vào cuối tuần nên muốn mua trang phục dạ hội."
Tần Minh buồn bực nói: "Vậy chẳng phải rất tốt à? Sao cậu phải than ngắn thở dài? Cậu không đủ tiền sao? Tôi thấy cũng có cái rẻ mà."
Triệu Lập Ngưu cười giễu: "Người bình thường như chúng tôi làm gì có vé dạ hội? Vé của Triệu Mộng Hoa không phải do Trần Mục Linh cho, mà do một cậu ấm con nhà giàu tặng."
Đây...!chẳng phải là đào góc tường của anh em sao?
Tần Minh nói: "Vậy mà Triệu Mộng Hoa còn nhận vé?"
Lương Thiếu Dũng nói: "Ừ, cô ấy nói có thể đi cùng Trần Mục Linh, dù sao được tặng không nên không dùng cũng uổng.
Cô ấy nói sẽ không có quan hệ gì với người kia."
Nói vậy để lừa quỷ à, ai tin chứ? Nhận ơn của người ta, đến lúc đó làm sao trả lại được?
Tôn Chí Bằng khoác vai Tần Minh: "Tiểu Minh, chẳng phải Trương Tiểu Nghiên cũng cho cậu vé à? Đến lúc đó cậu phải để ý giúp Dũng.
Nếu Triệu Mộng Hoa có gì thua thiệt, cậu không thể mặc kệ được."
Tần Minh nói: "Cái này..."
Triệu Mộng Hoa chợt đi từ phía sau tới, bất mãn: "Tôi cũng đâu phải đứa trẻ con mà cần có người chăm sóc chứ? Lương Thiếu Dũng, anh nói vậy là có ý gì? Em đã nói em chỉ lợi dụng Trương Tung để lấy vé đi cùng Linh Linh thôi, anh không tin em sao? Hơn nữa, em đã là sinh viên năm thứ tư, đi làm quen với các ông chủ doanh nghiệp, sau khi tốt nghiệp cũng dễ tìm được việc làm."
Lương Thiếu Dũng vội cười làm lành: "Không Mộng Hoa, sao anh không tin em được chứ? Chí Bằng chỉ đưa ra ý tưởng linh tinh thôi."
Tôn Chí Bằng cũng cười xòa: "Bà chị nghĩ nhiều rồi.
Tần Minh cũng có vé vào cửa, cậu ấy đi cùng có thể chăm sóc cho nhau."
Cao Bình cao giọng nói: "Đừng tưởng chúng tôi không biết mưu ma chước quỷ của các người.
Các người nói gì cũng là giả hết, còn chẳng phải muốn tạo điều kiện cho tên giẻ rách này tiếp cận Linh Linh của chúng tôi à? Sao rồi? Trộm tiền xong còn bỏ trốn à?"
Tống Thu Yến chế giễu: "Anh ta còn chẳng phải muốn làm tội phạm bỏ trốn sao? Ha ha, sức hấp dẫn của Linh Linh nhà chúng ta lớn, khiến tên giẻ rách này chẳng đi làm thêm trả lại tiền, cứ nhất quyết bám theo tới tận đây."
Tần Minh lười giải thích, bình tĩnh nói: "Nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Tôi có thể đi lại đàng hoàng ở trên đường, tôi không thẹn với lương tâm."
Cao Bình nói: "Tần Minh, anh có biết xấu hổ không vậy? Sao da mặt anh còn dày hơn cả Trường Thành thế? Linh Linh nhà chúng tôi đã nói rõ là không thích anh, anh còn mặt dày tới gần là có ý gì? Chẳng phải anh đang theo đuổi hoa khôi dân thường Bạch Ngọc Thuần sao?"
Tống Thu Yến mỉm cười: "Vương Thành Hổ nói muốn theo đuổi Bạch Ngọc Thuần, anh ta không sợ bị đánh à? Anh ta lại chạy qua tìm Nhiếp Hải Đường, nghe nói còn được cô ta bảo vệ ở nhà ăn nữa.
Bây giờ chắc hẳn hai bên không đến được bờ, vừa bị Bạch Ngọc Thuần ghét lại không có được Nhiếp Hải Đường, mới nghĩ tới Linh Linh nhà chúng ta."
Trần Mục Linh nhíu mày: "Tôi sẽ không đi tới bữa dạ tiệc với anh.
Tần Minh, tôi có mấy lời muốn nói rõ ràng, anh và tôi là người của hai thế giới khác nhau.
Cho dù trước đây anh từng giúp tôi, tôi rất biết ơn, nhưng anh và tôi không có khả năng đâu."
Cô ta chỉ tay ra xung quanh: "Hơn nữa, Lương Thiếu Dũng còn có thể mua được trang phục dạ hội ở đây cho chị Mộng Hoa, anh thì mua được cái nào? Anh thậm chí còn chẳng mua nổi cái rẻ nhất."
Cuối cùng cô ta còn chỉ trích Tần Minh rất khí thế: "Tôi thật sự không hiểu được tại sao anh cứ muốn bám theo tôi chứ? Anh thậm chỉ không có chút tôn nghiêm nào sao? Sự xuất hiện của anh làm tôi thấy buồn nôn đấy, anh biết không hả?"
Tần Minh thở dài: "Tôi tới lấy váy."
Bọn họ kinh ngạc.
Tần Minh mua nổi váy ở đây à?
Cao Bình nghi ngờ: "Chỉ dựa vào anh à? Anh chém gió chắc? Cái nào hả? Chắc không phải là mấy cái trong khu vực cho thuê chứ?"
Tần Minh chỉ vào chiếc váy Thiếu Nữ Mơ Mộng trong tủ kính có người chuyên đứng trông: "Là cái này.".