Bởi vì bị giám đốc ban tổ chức chặn lại ở cổng vào buổi tiệc từ thiện, còn bị chặn lại khi đang quay live stream.
Kênh live stream của Trương Tiểu Nghiên đã xuất hiện đủ loại bình luận.
"Giả tạo, tôi đã nói từ lâu rồi, streamer này là đồ lừa đảo.
Cô ta không quyên góp tiền."
"Vé vào cửa giả kìa, chúng ta bị lừa rồi?"
"Báo cáo sai phạm, khiếu nại."
"Hờ hờ, streamer lừa đảo này, Hoàn Tử của chúng ta đã vào rồi, mọi người vào xem kênh của Hoàn Tử đi, đã vào trong rồi."
"Một streamer lừa đảo mà muốn cạnh tranh vị trí Nữ streamer số một của nhà đài với Hoàn Tử, đến làm trò cười đấy à?"
Trương Tiểu Nghiên liên tục trấn an khán giả đang xem live stream, đồng thời nói chuyện với nhân viên ban tổ chức, nhưng không có kết quả khả quan gì, chỉ bị bỏ mặc một bên.
Tần Minh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ba con Triệu Phú Qúy liền đoán ra phần nào, giám đốc ban tổ chức còn đang tươi cười trao đổi thuốc lá với Triệu Đông Lương.
Đây là muốn khiến Trương Tiểu Nghiên và Tần Minh phải xấu hổ, còn là bạn học nữa, người này thật nhỏ mọn.
Triệu Lập Ngưu vừa vào trong hội trường đã cảm thấy không thể tin nổi, vé Tần Minh đưa cho họ làm sao có thể là giả được?
Trần Mục Linh cũng cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao họ lại không vào được?"
Ba người của Tôn Chí Bằng đi đến trước mặt giám đốc ban tổ chức, nói: "Giám đốc, vẻ của bạn tôi không thể có vấn đề được."
Giám đốc nhìn ba người họ, mặc dù ăn mặc cũng rất ra gì, nhưng vừa nhìn đã biết quần áo là đồ cũ, tám chín phần là đồ đi thuế, vì vậy hắn ta cau mày nói: "Có vấn đề hay không, mấy người không thể quyết định được.
Tôi mới là người quyết định."
Triệu Phú Qúy đứng bên cạnh, nói: "Hề hề, Tôn Chí Bằng, Triệu Phú Quý tôi nói Tần Minh và Trương Tiểu Nghiên không được vào đấy, ha ha ha."
Triệu Lập Ngưu tức giận đẩy Triệu Phú Qúy, nói: "Triệu Phú Qúy, dù sao chúng ta cũng là bạn học, không cần giở mấy trò này chứ?"
Triệu Phú Qúy không đứng vững, ngã xuống đất.
Triệu Đông Lương lập tức tiến lên chửi bởi: "Mấy người là ai chứ? Sao có thể tùy tiện đánh người như vậy? Bảo vệ, bảo vệ
Triệu Phú Qúy hung ác nói: "Ba, cậu ta cùng một giuộc với Tần Minh đấy, cũng không có căn cơ."
Khi Triệu Đông Lương nghe thấy không có căn cơ gì, ông ta lập tức liếc nhìn giám đốc ban tổ chức, hắn ta hiểu ý, Triệu Đông Lương là ông chủ của thương mại Đông Lương, hắn ta biết rất rõ, còn thường xuyên tặng quà nữa, giúp ông ta một chút chuyện nhỏ có thể làm quan hệ của họ tiến xa hơn, sau này sẽ dễ làm việc hơn.
Giám đốc ban tổ chức lập tức chỉ vào đám người Triệu Lập Ngưu, nói: "Vé của mấy người cũng có vấn đề.
Mau ra ngoài trước đi, đợi chúng tôi kiểm tra rõ ràng rồi nói sau."
"Cái gì?" Triệu Lập Ngưu và những người khác nghe vậy, tại sao vừa rồi hắn ta không nói có vấn đề? Anh ta cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi, đây là cố ý giở trò.
Có quỷ mới biết bao lâu nữa hắn ta mới kiểm tra xong? Nếu như bữa tiệc sắp kết thúc rồi mới kiểm tra xong, thậm chí không cho vào, vậy chẳng phải sẽ rất xấu mặt sao?
Triệu Lập Ngưu tức giận hét lên: "Anh lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, hủ bại."
Giám đốc vừa thẳng thắn vừa khinh thường nói: "Chúng tôi tổ chức sự kiện thương mại, tôi là người quyết định ai được vào.
Hừ, muốn dạy dỗ tên nghèo kiết xác không có tiền, không có quyền, không có cơ như cậu chẳng phải quá đơn giản sao?"
Năm người Triệu Lập Ngưu, Trần Mục Linh cứ như thế bị đuổi ra ngoài.
Trần Mục Linh chán nản, ba mẹ và anh trai cô ta đều vào trong rồi, nhưng cô ta lại bị đuổi ra ngoài?
Nhưng cô ta không dám nói gì, nếu khiến gia đình cô ta cũng phải chịu khổ thì phải làm sao đây? Suy cho cùng, nhà họ Trần cũng chỉ là một gia đình giàu có bình thường mà thôi, không đắc tội nổi với ai, cũng không dám gây ra tin tức tiêu cực ở một nơi như thế này.
Triệu Mộng Hoa tức giận đến mức giậm chân: "Chỉ tại mấy người lắm chuyện, đang yên đang lành, bây giờ đều bị đuổi ra ngoài rồi."
Tần Minh nói: "Yên tâm đi, một lát nữa sẽ không sao."
Trần Mục Linh nghe vậy liền tức giận, nói: "Tần Minh, tôi hoàn toàn vô tội, là bị cậu liên lụy.
Cậu bảo đợi một lát là đợi bao lâu? Cậu nghèo thì thôi lại còn đắc tội với nhiều người như thế làm gì? Không biết học cách diễn nhiều bộ mặt khác nhau à? Đàn ông có thể cứng rắn cũng có thể cúi mình, hiểu không? Chỉ biết đối chọi chính diện với người ta, cậu có vốn liếng đó không?"
Tần Minh đuối lý không phản bác lại, chỉ nói: "Trần Mục Linh, cậu cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến họ mời cậu vào."
Trần Mục Linh vẫn còn tức giận, chế nhạo: "Hờ hờ, đợi Nhiếp Hải Đường đến rồi cậu sẽ cầu xin cô ấy à? Đàn ông như cậu không tự mình nghĩ cách giải quyết à? Tôi khinh thường cậu."
Lúc này, lại có mấy người bước vào hội trường, những người đi qua cổng đều lạ lùng nhìn đám người Tần Minh, những cô gái xinh đẹp như Trương Tiểu Nghiên và Trần Mục Linh rất giữ thể diện, họ cảm thấy xấu hổ không có chỗ dung thân, lần lượt quay mặt đi.
Ngược lại, bốn người trong ký túc xá của Tần Minh lại rất thản nhiên, họ cùng nhau bàn cách đối phó.
Triệu Lập Ngưu nói: "Chắc chắn phải nhờ một người có thể vào trong để nói giúp mới được.
Giám đốc lấy cớ là vé giả, cho dù cấp trên của hắn ta đến đây thì hắn chỉ cần nói rằng hệ thống có vấn đề là được."
Lương Thiếu Dũng bức xúc nói: "Hắn ta cố ý đấy, loại chó má này là khó đối phó nhất.
Khi cấp trên đến thì họ cũng hết cách, nhưng chúng ta không tìm được người giúp đỡ."
Tần Minh nói: "Yên tâm đi, tôi có thể giải quyết, tôi còn có..."
Anh chưa kịp nói hết lời thì một người bước xuống từ một chiếc xe hạng sang bên cạnh, lớn tiếng nói: "Ôi? Đây không phải là Tiểu Tần sao?"
Tần Minh nheo mắt, đúng là đã lâu không gặp gia đình này rồi, cả nhà ba người họ hàng của Bạch Ngọc Thuần, Tạ Quảng Khôn, Hà Mộng Liên và Tạ Đào.
Tạ Quảng Khôn nói: "Sao hả? Đến bữa tiệc để làm phục vụ cùng với Bạch Ngọc Thuần à? Sao thế? Sao mấy người không vào?"
Triệu Phú Qúy bước tới đón, nói: "Bác trai, bác gái, Đào Đào, mọi người đến rồi à.
Hờ, không cần quan tâm đến họ, họ ngụy tạo về giả nên bị chặn lại."
Tạ Đào khinh thường nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này giẻ rách thế cơ à?"
Triệu Phú Quy chắp tay, nói: "Ai nói không phải đâu.
Bọn họ bị chặn ở cửa thị chúng, a hạ hạ.
Chắc là chờ bạn gái tới, bằng không thì cậu ta cũng không có cách nào khác, dù sao cũng là kẻ ăn bám phụ nữ.
Tạ Quảng Khôn nhếch mép, cười lạnh nói: "Nghèo thì vẫn là nghèo, không có cơ, không có thân phận, sao có tư cách để vào những nơi như thế này chứ? Vẫn là Phú Quý cháu giỏi, người của giới thượng lưu."
Tạ Đào vui vẻ khoác tay Triệu Phú Quý, nói: "Phú Quý, anh giỏi thật đấy."
Triệu Phú Qúy rất đắc ý và hài lòng, kể từ sau khi không tán đổ được Trương Tiểu Nghiên, cậu ta liền quay lại tán tỉnh Tạ Đào, mặc dù Tạ Đào đã bị đá một lần rồi, nhưng khi Triệu Phú Qúy xin tái hợp, cô ta đồng ý ngay lập tức.
Triệu Phú Qúy bước tới, nói: "Tần Minh.
Ba tôi và giám đốc ban tổ chức là anh em thân thiết, tôi sẽ nói đỡ cho cậu, dù sao cũng là bạn cùng lớp.
Dù cậu không có vé vào cửa tôi cũng có thể giúp được."
Hà Mộng Liên nói: "Ôi, sao cậu không mau cảm ơn Phú Quý của chúng tôi đi? Nhân tiện, cậu có thể mượn chiếc xe Rolls-Royce lần trước thư ký của sếp cậu đi không, cậu phải mượn cho tôi ngồi thử nữa chứ, rồi tôi sẽ bảo Phú Quý giúp cậu, dù sao tôi cũng là mẹ vợ tương lai của Phú Quý, lời nói của tôi đương nhiên có tác dụng."
Tạ Đào ngượng ngùng nói: "Mẹ, mẹ đang nói linh tinh cái gì vậy? Còn chưa đi xem số mà."
Tần Minh lạnh lùng nói: "Không cần đâu, tôi có vé."
Triệu Phú Quý đắc ý nói: "Có vẻ nhưng cậu không vào được."
Lúc này Trương Tình Tình cũng đi tới, nói: "Tần Minh, đầu óc cậu có vấn đề à? Cậu còn không mau cầu xin người ta tha cho à? Không nhận ra tình hình bây giờ sao? Mục Linh bị cậu liên lụy rồi.
Hay là còn phải đợi đến lúc Hải Đường đến, cũng bị cậu liên lụy thì cậu mới hài lòng?"
Triệu Thác cũng giễu cợt: "Chậc, cậu thật vô dụng.
Còn không mau nghĩ cách gì đi? Cậu xem có bao nhiêu người đẹp đang chờ đây này.
Có xấu hổ không hả?"
Lúc này, trong kênh live stream của Trương Tiểu Nghiên hiện lên một đống bình luận xấu hổ.
Tạ Đào kéo Triệu Phú Qúy, nói: "Bỏ đi, Phú Quý, chúng ta đừng quan tâm đến mấy người họ hàng nghèo này nữa, suốt ngày nghĩ cách từ tầng lớp cấp thấp ngoi lên tầng lớp cao hơn, sống sung sướng.
Cậu ta nên dùng thân phận nhân viên làm thuê để vào trong như em họ Bạch Ngọc Thuần của em, như vậy thì chắc sẽ không có vấn đề gì."
Triệu Phú Quý bật cười: "Ha ha ha, đúng vậy."
Tần Minh không thèm để ý đến lời giễu cợt và chế nhạo của những người này, bước tới cửa soát vé, nhân viên soát vé nhận ra Tần Minh, giám đốc chỉ mặt không cho cậu ta vào, nhân viên soát vé tức giận nói: "Đi chơi cho mát đi, đừng hòng xông vào."
Những người khác cũng nhìn Tần Minh với vẻ mặt kỳ quái, cậu ta sẽ không động tay chân chứ? Cậu ta có thể có cách gì khác được?.