Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 166: Tần Minh Phản Kích





Phong bì đựng thư mời viền vàng, ngoài việc khắc dấu còn có cả tên khách mời nữa, tuyệt đối không thể làm giả được.
Điều này thể hiện sự coi trọng của ban tổ chức và quỹ từ thiện Blue Sky đối với các vị khách VIP, hầu như họ sẽ được nhân viên đón tiếp riêng trong suốt quá trình, hoàn toàn không thể đi lối đi thông thường được.
Nếu như Tần Minh lấy ra ngay từ đầu, người giám đốc này chắc chắn sẽ không không thèm nhìn mà vứt đi luôn, nhưng khi thấy Tần Minh lấy ra nhiều về như vậy hắn ta rất sững sờ.
Giám đốc ban tổ chức cầm lấy thư mời, thấy con dấu bên trên không sai, đây là thư mời khách VIP, hắn ta không khỏi băn khoăn không biết có nhìn lầm không?
Những người xung quanh cũng đơ ra như khúc gỗ, Tần Minh lấy đâu ra nhiều về như vậy?
Triệu Thác hỏi: "Chẳng lẽ Tần Minh là cò bán vé? Không thì, sao cậu ta lại mua lại được nhiều vé như vậy?"
Giám đốc ban tổ chức nhìn Triệu Thác như nhìn một tên ngốc, đây cũng không phải là buổi biểu diễn của ca sĩ nổi tiếng, làm sao có chuyện có cò bán lại vé được?
Nụ cười của Triệu Phú Qúy cứng lại, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, cậu ta nhớ ra Tần Minh có quen biết một ông chủ lớn, còn sẵn sàng cho anh mượn một chiếc xe hơi sang trọng để đón đưa mẹ con Bạch Ngọc Thuần, chẳng lẽ là nhờ quan hệ?
Triệu Phú Quý thầm nghĩ: "Tên này thật biết cách bợ đỡ người khác."
Tần Minh hết lần này đến lần khác lấy vé ra, làm cho những người xung quanh chú ý đến, nhất là khi thấy sắc mặt của giám đốc ban tổ chức càng ngày càng xấu, họ cảm thấy sắp có kịch hay để xem rồi.
Tất cả mọi người đều tò mò, vé và thư mời của Tần Minh là thật sao?

Live stream của Trương Tiểu Nghiên cũng loạn hết cả lên, một số người vẫn cười nhạo Tần Minh vì cầm vé giả, cũng cười nhạo Trương Tiểu Nghiên lừa khán giả, một số khác lại yêu cầu Trương Tiểu Nghiên hướng ống kính về phía Nhiếp Hải Đường, điều này thực sự khiến Trương Tiểu Nghiên giở khóc giở cười.
Trần Mục Linh hỏi: "Tần Minh, cậu có được không đấy?"
Tần Minh bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là được, tôi nói rồi, cậu nhất định có thể vào được, sẽ không khiến cậu phải xấu hổ đâu."
Trần Mục Linh sững sở, mặc dù Nhiếp Hải Đường đến nhưng cũng không giúp được gì cả.

Còn Tần Minh vẫn bình tĩnh như cũ, dựa vào phương pháp của chính mình để giải quyết vấn đề, điều này khiến cô ta có ấn tượng tốt về Tần Minh.
Trần Mục Linh nói: "Lúc nãy tôi lo lắng quá nên đã nói điều không hay, xin lỗi." Tần Minh mỉm cười, ý là anh không để ý chút nào.
Nhìn thấy thái độ của Tần Minh, Trần Mục Linh bĩu môi không vui, cô ta có thể cảm nhận được không phải Tần Minh rộng lượng, mà là ngay từ đầu đã không quan tâm đến lời nói của cô ta, tức là hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Trần Mục Linh là người kiêu ngạo, cô ta xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ta, nhưng cô ta nhận thấy những người đó chỉ muốn ngủ với cô ta mà thôi, nên muốn tìm một người đàn ông tốt.

Mấy người Triệu Mộng Hoa giới thiệu Tần Minh cho cô ta, lúc đầu còn chủ động theo đuổi cô ta, nhưng cuối cùng, mới được nửa đường lại hẹn hò với Nhiếp Hải Đường, còn bày tỏ mình không có hứng thú với cô ta nữa.

Loại cảm giác hụt hẫng này khiến cô ta cảm thấy không thoải mái, cô ta bị bỏ rơi rồi à?
Lòng kiêu hãnh của cô ta không thể chấp nhận được điều này, nhưng cô ta không thể chấp nhận được cũng phải chấp nhận, bởi vì Tần Minh đang công khai nắm tay Nhiếp Hải Đường.
Trương Tình Tình tiến lên hỏi: "Này, mấy người kiểm tra vẻ xong chưa? Nhiều về như vậy đều là giả hết à?"
Giám đốc lau mồ hôi trên trán, lúc này hắn ta cũng không biết trả lời như thế nào.
Theo lý mà nói, những người có địa vị và thân phận nên đi trên thảm đỏ được các phóng viên nhà báo tập trung vây quanh, nếu khiêm tốn thì sẽ đi lối đi đặc biệt bên cạnh mới đúng.
Tần Minh cười: "Tôi quên mất.

Tôi còn có một thư mời nữa, ồ, đây là bức cuối cùng rồi.

Nếu anh vẫn không cho tôi vào thì tôi cũng đành chịu thôi."
Thư mời cuối cùng của Tần Minh đúng là do ban tổ chức tặng cho anh, Tống Dĩnh đã nhận thay.
Khi giám đốc nhìn thấy thư mời duy nhất trong tay Tần Minh, đồng tử co rút lại, cảm thấy hô hấp trở nên nặng nề, cứ như mùa hè oi bức sắp khiến hắn ta ngạt thở vậy.

Hắn ta nhận ra là thư mời cấp cao nhất và cũng là duy nhất của bữa tiệc Hoa Nghị của quỹ từ thiện Blue Sky này, phong bì trắng, hoa Tử Kinh màu vàng, được đóng kín bằng sáp đen, bên trên còn đóng con dấu riêng của chủ tịch hội đồng quản trị Hoa Nghị và chủ tịch hội đồng quản trị quỹ từ thiện Blue Sky.
Giám đốc còn nhớ lãnh đạo đã đặc biệt dặn dò, người cầm bức thư này phải nhận được tiêu chuẩn tiếp đãi cao nhất, nếu tiếp đãi không tốt thì đuổi thẳng luôn, không nể tình gì cả.
Không một ai có thể giả mạo hoặc đánh cắp loại thư mời này, trừ khi người đó muốn ngồi tù.
Nhưng hắn ta không thể hiểu được làm thế nào mà một vị khách tôn quý như vậy lại có thể là tên giẻ rách trước mặt hắn ta?
Giám đốc vội vàng lau mồ hôi, nói: "Hệ thống, hệ thống máy tính đã được khôi phục lại rồi, vẻ, vé của mọi người không có vấn đề gì cả.

Tôi xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện này cho mọi người, rất, rất xin lỗi.

Mọi người có thể, có thể đi vào rồi, mời đi bên này, tôi dẫn đường cho mọi người."
Triệu Phú Qúy khó hiểu, nói: "Giám đốc, chuyện này...!không phải anh đã hứa với ba tôi là không cho cậu ta vào rồi sao?"
Giám đốc hung ác nhìn Triệu Phú Qúy, bây giờ, dù đích thân Triệu Đông Lương đến gặp cũng không có tác dụng gì, hắn ta còn không biết mình có thể giữ được công việc này hay không nữa.
Cuối cùng thì cũng có thể vào được tòa nhà rồi, nhưng xét theo thái độ và phản ứng của người giám đốc, tình hình của cả hai bên dường như đã có sự thay đổi.
Tần Minh nói với Trần Mục Linh: "Mọi người có thể vào được rồi."
Triệu Lập Ngưu vui mừng khôn xiết, khoe khoang với Triệu Phú Qúy: "Triệu Phú Quý, cậu xong đời rồi, hờ, tưởng mình là con nhà giàu thì ghê gớm lắm à? Chẳng phải cũng xong đời rồi hay sao?"
Tôn Chí Bằng cũng trêu chọc: "Triệu Phú Quý? Đây là bạn gái của cậu à? Lần trước khi cậu theo đuổi Trương Tiểu Nghiên, không phải cậu thề thốt là mình độc thân sao? Vừa bị Tiểu Nghiên từ chối mà đã có bạn gái luôn rồi sao?"
Vừa dứt lời, biểu cảm của Tạ Đào đứng bên cạnh liền thay đổi, lúc trước cô ta đã cùng Triệu Phú Qúy ngủ vài lần rồi bị bỏ rơi, hóa ra là đi tán tỉnh nữ streamer bên cạnh kia, nhưng khi nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên, cô ta cảm thấy mình không thể sánh bằng được.

Cô ta không thể không chấp nhận rằng mình chỉ giữ vai trò là một chiếc lốp dự phòng.
Lương Thiếu Dũng bật cười: "Triệu Phú Quý, tên oắt con như cậu không thể đánh bại Tiểu Minh nhà chúng tôi được đầu, Tiểu Minh có rất nhiều thủ đoạn.

Ha ha ha, bây giờ tôi sẽ hiên ngang bước vào."
Tạ Quảng Khôn và Hà Mộng Liên thấy không còn trò vui gì để xem nữa, nói: "Phú Quý, bỏ đi, chúng ta đi thôi.

Tên giẻ rách này không biết đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào rồi."

Triệu Thác cũng nhàm chán, nói: "Tình Tình, chúng ta đi thôi, anh đưa em vào trong mở mang tầm mắt."
Mọi người lần lượt đi vào, nhưng chỉ có Tần Minh không đi, mà vẫn đứng ở đó.
Nhiếp Hải Đường hỏi: "Tần Minh, sao anh không vào?"
Tần Minh nhẹ giọng nói: "Không sao, chờ thêm chút nữa."
Nhiếp Hải Đường phì cười, nói: "Anh đang đợi ai vậy? Anh trai em à? Anh ấy đi đỗ xe rồi, kệ anh ấy đi."
Tần Minh lắc đầu, nói: "Anh không thể để em tự dưng bị người ta bắt nạt được, bắt nạt anh cũng không sao, con người anh rộng lượng, không muốn so đo với người khác.

Nhưng nếu bắt nạt người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ trả thù"
Mặc dù Tần Minh nói một cách cay độc và tàn bạo, nhưng Nhiếp Hải Đường lại cảm thấy tràn ngập lời yêu thương khiến trái tim cô rất ngọt ngào.
Nhiếp Hải Đường mỉm cười hạnh phúc, trìu mến nhìn Tần Minh.
Cảnh tượng này khiến Nhiếp Chính Minh vừa đỗ xe xong ngạc nhiên, thật là ấm áp.
Sự đổ kỵ tỏa ra từ xung quanh, dựa vào đâu Tần Minh lại có thể cưa đổ một người phụ nữ tốt như vậy?
Triệu Phú Qúy ganh tị, hừ nói: "Tần Minh, cậu đừng đắc ý, đừng tưởng rằng chỉ cần cầm thư mời của người khác thì có thể thích làm gì thì làm.

Vào trong rồi, nếu lại bị đuổi ra ngoài sẽ càng mất mặt hơn."
Tần Minh cười híp mắt, nói: "Tôi chỉ sợ cậu sẽ ứng nghiệm thôi."
Lúc này, Thích Minh Huy và Chu Vũ từ bên trong đi ra, người phụ trách cao nhất của ban tổ chức cũng tới.
Những người có mặt ở đây không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt người giám đốc vừa ngăn cản Tần Minh tái nhợt, chân mềm nhũn ra, trực tiếp ngã ra đất..