Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 177: Đi Làm Việc Cho Tôi





Tất Nguyên, Kim Tiền Bảo và Hiên Viên Vũ đánh lén có chủ đích, còn ỷ vào ưu thế số lượng, nếu như thế còn không bắt được mấy tên lính đánh thuê nước ngoài thì bọn họ tự vẫn tạ tội đi là vừa.
Cho nên, Tần Minh không lo Tất Nguyên sẽ thất bại.
Tần Minh nhớ tòa nhà Thế Kỷ có bán quần áo ở ngay tầng mười bảy, anh đi lên bằng đường thoát hiểm.
Nhưng khi đi qua tầng mười sáu, anh ngửi thấy mùi thơm thức ăn, mới biết tầng mười sáu là phòng bếp.

Anh vốn không muốn tham gia góp vui, nhưng bỗng nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ.
"Bưng đĩa còn rơi thì làm được gì? Vì không đủ người nên mới cần loại nhân viên tạm thời như cô thôi.

Mau dọn dẹp đi, còn nhiều việc phải làm đấy, cô còn dám lười biếng thì đừng hòng nhận tiền lương."
"Xin lỗi quản lý, tôi không cố ý."
Tần Minh vểnh tai, nghe thấy là giọng của đàn em Bạch Ngọc Thuần, không ngờ cô lại làm thêm ở đây?
Tần Minh nói thầm trong lòng: "Hình như cô ấy từng nói về việc làm thêm, thì ra là rửa bát ở đây"
Anh đẩy cửa ra, phát hiện phía sau cửa là một lối đi nhỏ đầy dầu mỡ lại ướt sũng, bên trong các đầu bếp đang bận rộn làm việc.

Bạch Ngọc Thuần mặc đồng phục ngồi bên cạnh cửa phòng bếp, cô làm rơi ít bát đũa, đang cố gắng dọn dẹp, nhưng đồ sứ quá sắc, cô sơ ý làm tay bị thương.
"Á!" Bạch Ngọc Thuần nhíu mày, giơ ngón tay bị thương lên, máu tươi chảy tí tách, cô thở dài: "Sao mình lại bất cẩn vậy chứ?"
Tần Minh thấy thế, tiến lại gần nói: "Này, băng dán cá nhân."
"Ợ? Tần Minh? Sao anh lại ở đây?" Bạch Ngọc Thuần vô cùng ngạc nhiên, sao Tần Minh lại xuất hiện ở đây vậy, cô hỏi: "Chẳng lẽ anh cũng làm thêm ở đây?"
Tần Minh dở khóc dở cười, anh được mời đến mà.
Anh không nói gì, cầm tay Bạch Ngọc Thuần rửa sạch rồi dùng giấy vệ sinh thấm nước, sau đó dán bằng cá nhân, động tác vô cùng dịu dàng.
Bạch Ngọc Thuần ngẩn người nhìn Tần Minh cẩn thận xử lý vết thương, trong lòng ấm áp, lúc này Tần Minh xuất hiện bên cạnh cô như chúa cứu thế vậy.
Làm xong xuôi, Tần Minh mới nói: "Em có quần áo không? Quần áo anh bị rách mất rồi."
Bạch Ngọc Thuần nghĩ ngợi, nói: "Có, bởi vì hôm nay là dạ tiệc từ thiện của quỹ Blue Sky của đêm tiệc Hoa Nghị, cho nên có rất nhiều nhân viên làm thêm tạm thời như em, nên chuẩn bị không ít quần áo."
Chỉ chốc lát sau, Tần Minh đã nhận được một bộ quần áo sạch, đồng phục làm việc vặt cấp thấp nhất phòng bếp.
Bạch Ngọc Thuần cười tủm tỉm nói: "Anh mặc bộ này trông giống nhân viên phòng bếp phết đấy, ha ha ha."
Tần Minh cũng trêu: "Chắc do trước kia rửa chén bưng đĩa nhiều nên có khí chất luôn, ha ha ha."
Tần Minh không sợ bị người ta hiểu lầm là nhân viên phục vụ, anh không để ý đến vậy, dù sao cũng tốt hơn mình trần gặp người khác đúng không? Anh cảm thấy không mặc quần áo còn mất mặt hơn.
Anh nói: "Anh phải đi lên tầng mười bảy, đi trước đây.
Anh định quay người đi, nhưng gặp một quản lý mặc vest đi tới, nói: "Này, cậu đi đâu vậy? Phòng bếp đang bận bù đầu, sắp có một lô rượu vang nước Pháp vận chuyển đến, giờ bận quá, các cậu mang rượu lên đi, lúc bề rượu cẩn thận một chút, một chai hơn trăm nghìn tệ đấy, làm hỏng là không bồi thường nổi đâu."
Tần Minh thầm than xui xẻo, vậy mà anh cũng bị hiểu lầm được.
Anh giải thích: "Tôi không phải nhân viên phục vụ.
Quản lý nổi trận lôi đình: "Cậu không phải nhân viên phục vụ thì chẳng lẽ là ông đây à? Làm xong việc trong phòng bếp thì đi làm việc khác, không bớt lương của cậu đâu.

Đi mau đi, hai người cùng đi, chậm chạp là tôi tìm hai người tính sổ đấy."
Bạch Ngọc Thuần kéo tay Tần Minh vội rời đi, nói: "Bỏ đi Tần Minh, quản lý của chúng ta cũng đau đầu lắm, lát nữa em đi một mình cũng được, anh đi làm việc của mình đi."
Quản lý kia hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó chẳng phải tôi tuyển một nhóm người nước ngoài làm phục vụ cao cấp sao? Sao bây giờ không thấy ai vậy? Đợi lát nữa giám đốc tìm tôi, ông đây tìm đâu ra một nhóm trai xinh gái đẹp làm phục vụ cao cấp đây?"
Tần Minh vừa đi vừa suy nghĩ lời quản lý nói.
Tuyển một nhóm người nước ngoài làm phục vụ cao cấp?
Đột nhiên không thấy đâu? Chắc không phải bốc hơi khỏi mặt đất đúng không?
Tần Minh gần như chắc chắn, nhất định là lính đánh thuê nước ngoài mà Thường Hoan thuê trà trộn vào, mục tiêu là Tần Minh anh
Tần Minh đi theo sau, vừa đi vừa liên hệ với Tất Nguyên, hỏi: "Bên anh đã xong chưa?"

Tầng mười lăm tòa nhà Thế Kỷ, Tất Nguyên, Kim Tiền Bảo và đàn em đã khống chế được người phụ nữ tóc vàng và cấp dưới của cô ta trên mặt đất.
Tất Nguyên nói: "Cậu chủ, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Đã khống chế được bảy nam một nữ.

Nhìn dụng cụ bọn họ cầm theo, hình như bọn họ muốn cài bom hẹn giờ, khống chế mạch điện và xâm nhập mạng máy tính cục bộ của tầng mười lăm, từ đó khống chế mạng lưới giám sát của chúng ta.
May mà cậu chủ phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Tần Minh nói: "Xử lý toàn bộ đi, nhưng đừng ảnh hưởng đến khách khứa.

Giữ lại một người sống, bắt bọn họ khai ra hành động tối nay, sau đó các cậu giả làm lính đánh thuế, phối hợp với người của Thường Hoan hành động."
Tất Nguyên nghe xong, cảm thấy kế hoạch của Tần Minh đúng thật cao tay.
Vốn địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, giờ Tần Minh phát hiện một cách bất ngờ, có thể để người của mình thành công đánh vào nội bộ, từ đó phát hiện ra người phụ trách sản nghiệp phía Bắc nào là kẻ phản bội.
Tần Minh lại nói: "Điều tra thêm danh sách phục vụ tạm thời mà ban tổ chức tuyển dụng, có một nhóm người biến mất, nhưng chắc vẫn tìm được tư liệu của bọn họ lúc nhận việc, đi tìm người đi."
Tầng mười lăm tòa nhà Thế Kỷ, Tất Nguyên khiếp sợ cầm điện thoại, vẻ mặt sầu não.
Kim Tiền Bảo bên cạnh cười đắc ý nói: "Sao rồi? Chẳng phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ sao?"
Tất Nguyên nói: "Cậu chủ lại phát hiện ra tung tích của kẻ thù, bọn chúng trà trộn vào đảm phục vụ cao cấp, từ đó thuận lợi đi vào tòa nhà."
Kim Tiền Bảo nói: "Không thể nào, chúng ta đã điều tra về những nhân viên tạm thời mà ban tổ chức tuyển dụng, thân phận không có vấn đề."
Tất Nguyên chỉ vào lính đánh thuê nước ngoài bị đè trên đất, nói: "Vậy anh giải thích những tên này thế nào? Bọn chúng cũng là nhân viên bảo vệ do bên tổ chức thuê, có đầy đủ giấy chứng nhận.

Đây là sơ suất của chúng ta.

Thiếu gia đã liên tiếp tìm ra hai chỗ, chúng ta nhất định phải vá lỗ hổng lại, nếu không cứ chờ bị phạt đi."
Kim Tiền Bảo nghe vậy, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, anh ta sốt ruột nói: "Được, cậu xử lý những người này đi, tôi đi tìm danh sách, tôi không tin bọn chúng còn cải trang được."
Bên khác, sau khi cúp điện thoại, Tần Minh rất bực bội.
Thường Hoan vì giết Tần Minh mà không tiếc lôi toàn bộ khách khứa tham dự dạ tiệc vào, điều này khiến Tần Minh vô cùng giận dữ.
Một khi xảy ra vấn đề thì liên luỵ rất rộng, ồn ào lớn, cho dù ám sát thất bại, thân phận của anh cũng bị lộ một cách bị động, nếu không khó mà dập tắt được cơn hỗn loạn và tai nạn liên lụy đến giới quyền quý của thành phố Quảng.
Tòa nhà Thế Kỷ này còn là sản nghiệp dưới danh nghĩa Tần Minh anh.


Ngoài việc giải quyết tốt đẹp một cách âm thầm ra, Tần Minh gần như không còn con đường nào khác.

Có thể nói trong kế hoạch này Thường Hoan nắm giữ thế chủ động.
Tần Minh không nhịn được nổi giận mắng: "Mẹ nó."
Bạch Ngọc Thuần đi đằng trước giật nảy mình, sợ sệt e dè nói: "Tần Minh, xin lỗi.

Là em làm liên lụy đến anh.

Em tự đi chuyển
hàng cũng được." Tần Minh giải thích: "Không sao, anh đang nói chuyện với bạn anh thôi."
Bạch Ngọc Thuần nghe xong, mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Hả? Xin, xin lỗi, em còn tưởng rằng anh nổi giận mắng em chứ.

Dù sao em cũng luôn làm phiền anh mà, em đúng là sao chổi."
Tần Minh cười, nói: "Em phải tự tin lên, em không phải sao chổi.

Làm phiền anh cũng được, anh thích bị làm phiền mà."
Bạch Ngọc Thuần cho rằng Tần Minh an ủi cô, nhưng cô nghe anh nói vậy vẫn rất vui.
Đây là lời thật lòng của Tần Minh, bởi vì nếu không có câu vô tình đó của quản lý, Tần Minh còn chưa phát hiện ra vấn đề.
Tần Minh nghĩ thầm, bây giờ dạ tiệc đã biến thành trung tâm vòng xoáy sóng gió, anh không thể nôn nóng được, nhất định phải tiếp tục kín tiếng, biết điều, như thế sát thủ Thường Hoan phải tới càng không tìm thấy anh, anh càng có phần thắng.
Tần Minh đè nén tâm trạng nôn nóng, nhủ thầm: "Vậy chúng ta hãy đấu một trận xem xem con nuôi như anh lợi hại hay là con nuôi như tôi lợi hại.".