Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 289





Xe của Dương Cường Kiên vừa hay dừng ở giao lộ dẫn đến làng đại học, bên cạnh siêu thị nhỏ do nhà Triệu Phú Quý mở.
Dương Uy đang đợi ở siêu thị nhỏ này.
Xe vừa tới, Dương Uy đã dẫn một cô gái trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy tới và nói: "Ba, mẹ, rốt cuộc ba mẹ cũng tới, con đã đợi rất lâu rồi."
Dương Cường Kiên cười nói: "Chẳng phải là do thành phố lớn này bị tắc đường sao? Thế nào? Đây là bạn gái mới của con à?"
Dương Uy lên tiếng: "Vâng, cô ấy tên là Phương Tiểu Nhã, gia đình cô ấy làm nghề vật liệu xây dựng.

Ở? Tại sao cả nhà Tần Minh lại cùng tới đây a?"
Phùng Nhạn Băng véo mũi hắn ta, bà ta vừa đi vừa nói với giọng ghét bỏ: "Mặt dày đi nhờ xe, tiếc tiền mua vé, bản thân thì lại không có xe.

Ba con nể tình Tần Chí Quốc có thể gác cửa, tính tình thật thà nên đã cho đi nhờ tới đây.

Đêm qua ông ta trực ca đêm trên đường đi hết ngáy ngủ lại ngáp, hơn nữa mùi trên người ông ta khiến mẹ của con ngột ngạt gần chết.

Chao ôi, đây là Tiểu Nhã, bạn gái của A Uy sao.


Chà chà, trông xinh đẹp quá.

Còn hơn Lý Mộng kia nhiều!"
Câu nói sau là cố ý nói cho Tần Chí Quốc và Vương Tú nghe, sao có thể để con trai mình thua kém được?
Dương Uy nói: "Mẹ, vì Tần Minh không mua nổi iPhone nên Lý Mộng đã chia tay với cậu ta."
Dương Uy không hề mặt dày mà nói rằng mình đã ở bên cô ta vài ngày, bởi vì mấy ngày nay hắn ta không được ngủ cùng Lý Mộng mà còn mất hai ba mươi nghìn, điều này có hơi xấu hổ.
Phùng Nhạn Băng lớn tiếng nói: "Vậy sao? Chậc, nghèo chính là như vậy, bạn gái cũng không chịu nổi.

Haiz, Vương Tú, sau này bà không thể đi nói khắp nơi rằng con trai Tần Minh của bà đã tìm được một cô bạn gái nội thành nữa rồi.

Đã chia tay rồi, chẳng có gì đáng tự hào cả."
Sau khi nghe xong, sắc mặt Vương Tú tái nhợt lại, bà vô cùng sốt ruột, kéo tay Tần Tố Tố và hỏi: "Con nhóc chết tiệt này, chẳng phải con nói mọi chuyện của anh trai đều ổn? Ở bên Lý Mộng cũng rất vui vẻ sao? Tại sao, tại sao lại chia tay rồi? Hai đứa nó đã bên nhau được hai năm mà lại xảy ra chuyện gì rồi, tại sao lại chia tay? Tần Minh có lỗi với con gái người ta nhiều không?"
Tần Tổ Tổ nói với vẻ cạn lời: "Mẹ, anh trai không cho con nói.

Anh ấy nói mẹ đừng quan tâm tới những chuyện này.

Hơn nữa thật ra con người của cái cô Lý Mộng đó không tốt lắm đâu."
Vương Tú tựa như bị mất năm triệu, bà nói: "Có gì mà không tốt chứ? Gái nội thành, lại còn xinh đẹp.

Anh trai con chẳng có gì cả mà con bé vẫn đồng ý làm người yêu của nó, sao còn không nắm chắc? Mau lên, gọi điện thoại cho anh con, bảo nó tới đây để mẹ hỏi cho rõ ràng.

Không thể để nó giống như anh cả của con được, đến ba mươi tuổi vẫn còn độc thân."
Tần Chí Quốc chuyển hết hành lý xuống, một túi khoai lang, hai con gà, còn có một ít thịt khô cùng một chiếc túi da rắn đựng rất nhiều quần áo.
Tần Chí Quốc liếm môi, ông nhìn tòa siêu thị đang được xây dựng bên phía đối diện, thầm nói: "Tổ Tổ sắp lên đại học rồi.

Học phí của học kỳ đầu tiên còn thiếu ba nghìn, không biết có thể xin khoản vay cho sinh viên được không, nếu có thể xin được dễ dàng giống như năm đó xin cho Tiểu Minh, thì chỉ còn hai vấn đề nan giải là phí chỗ ở và ăn uống mà thôi."
Tần Tổ Tổ nói: "Ba, ba cứ lo lắng làm gì.

Con sẽ chăm chỉ học hành, con cũng có thể xin học bổng như anh trai, còn về phần phí chỗ ở và ăn uống thì con cũng có thể đi làm thêm như anh hai."
Dương Cường Kiên đột nhiên chỉ vào công trường đối diện và nói: "ồ ? Người đó trông hơi giống Tần Triều Dương." “Ở đâu?” Mấy người Tần Chí Quốc đều ngó đầu nhìn về phía công trường đối diện.

Dương Cường Kiên nói: "Kia kìa, chính là người đang trộn xi măng, đội mũ xanh, người đầy mồ hôi đấy."
Mọi người nhìn kỹ lại, quả đúng là Tần Triều Dương.
Dương Uy cũng đi tới và hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải là anh Triều Dương làm công việc lặt vặt cho người khác trên thị trấn sao?"
Phùng Nhạn Băng cười nói với vẻ hả hệ: "Cậu ta nghe nói bạn gái Vương Phượng bỏ đi với người khác rồi, thế là cậu ta ra ngoài vừa đi làm vừa tìm kiếm.

Thật ra Vương Phượng đi làm gái “bán hoa”, bởi vì có một con hồ ly tinh cùng thôn đã đi ra ngoài “bán hoa”, mỗi đơn được hơn một nghìn, một tháng được hai trăm ba mươi nghìn.

Sau khi trừ tiền hoa hồng phụ thì một tháng có hai ba trăm nghìn, một năm sau về mua nhà ngay trong huyện.

Thế là cái cô Vương Phượng lẳng lơ kia đổ kỵ chứ sao."
Dương Uy khinh thường nói: "Ha ha, cái mũ xanh kia rất hợp với anh ta.
Trên mặt Phùng Nhạn Băng tràn đầy vẻ hả hệ, bà ta nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phương, con trai nhà nghèo thì làm công nhân.

A Uy, con nhìn người trong nhà họ Trần bọn họ mà xem, chẳng có ai có triển vọng gì cả.

Trộn xi măng ở công trường thì mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền đây? Nếu không may còn bị quản đốc xây dựng nợ lương, ha ha, không cần phải về ăn tết nữa."
Tần Chí Quốc nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đều do người làm ba như ông vô dụng, không xây được nhà mới, khiến Tần Triều Dương không cưới được Vương Phượng nên bạn gái anh ấy mới bỏ đi, đều do người làm ba như ông vô dụng mới khiến con trai phải chịu đủ loại khinh bỉ và cười nhạo.
Nghĩ đến đây, khóe mắt Tần Chí Quốc cũng hơi ướt, vì sao người làm ba như ông lại thất bại như vậy?
Tần Triều Dương đang trộn xi măng ở ven đường, hình như anh ấy cũng nghe thấy tiếng gọi nên ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy ba mẹ mình, anh ấy lập tức vứt xẻng xúc xi măng và chạy tới.
Làn da của anh ấy ngăm đen, Tần Triều Dương lau mồ hội trên trán và nói: "Ba, mẹ, sao ba mẹ lại tới đây vậy? Cũng không nói với con một tiếng?"
Tần Chí Quốc nói: "Đi nhờ xe của chú Dương con, đi ra ngoài tạm thời nên chưa kịp nói.

Ba chỉ nói với em trai của con, lát nữa nó cũng tới đây."
Dương Cường Kiên tiến lên vỗ người Tần Triều Dương và nói: "Tiểu Tần à, làm tốt lắm, trộn xi măng ở công trường à?"
Tần Triều Dương cười ngượng ngùng: "Làm thuê cho người ta, kiếm miếng cơm ăn ạ"
Phùng Nhạn Băng nói: "Trước đây bảo cậu đến làm việc trong nhà để xe của chúng tôi mà cậu không muốn, nhất quyết muốn ra ngoài.

Không ngờ lại làm ở công trường, vừa phải phơi nắng vừa mệt mỏi, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Tần Triều Dương nghe vậy thì có vẻ khó chịu, nhưng anh ấy vẫn cười khiêm tốn: "Vẫn rất ổn ạ.


Kiểm được hơn ba mươi nghìn, còn có bảo hiểm xã hội" “Cái...!cái gì?” Mọi người đều nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, họ đồng loạt liếc mắt, một tháng hai ba mươi nghìn cũng không ít, gần bằng thu nhập một năm của nhà máy phụ tùng ô tô của Dương Cường Kiên rồi.

Phùng Nhạn Băng cười khẩy và nói: "Cậu chém gió à, một tháng ba nghìn tôi còn tin được, ba mươi nghìn ư? Trộn xi măng mà một tháng kiếm được ba mươi nghìn? Thế thì tôi cũng đi làm"
Tần Chỉ Quốc cũng xụ mặt mắng: "Con nói cái gì vậy? Vì sĩ diện mà nói dối à? Làm gì có công việc trộn xi măng nào mà mỗi tháng kiếm được ba mươi nghìn chứ?"
Trong ánh mắt Dương Cường Kiên lộ ra sự coi thường, ông ta cười với vẻ khá khinh bỉ và nói: "Haiz, được rồi Chí Quốc à, ông đừng mắng con trai nữa.

Có lẽ nó không muốn ông mất mặt trước mặt tôi, đây cũng là một khởi đầu tốt rồi."
Làn da ngăm đen của Tần Chí Quốc cũng đỏ bừng vì giận, ông tát vào mặt Tần Triều Dương một cái và mắng: "Thằng nhóc thổi này, từ nhỏ ba đã dạy con như thế nào? Làm người phải thành thật, sao có thể nói dối chứ?"
Tần Triều Dương hồn nhiên nói: "Ba, con không nói dối mà.

Đây là công việc mà em trai giới thiệu cho con.

Con không phải thợ trộn xi măng, con là tổng giám đốc.

Chúng con muốn xây một siêu thị đa nguyên tố.

Hôm nay có một công nhân bị tiêu chảy, anh ta sợ rằng nghỉ làm một ngày sẽ bị trừ toàn bộ tiền lương chuyên cần.

Con nói con sẽ làm thay anh ta, còn tiền sẽ tính cho anh ta." "Ha ha ha."
Dương Cường Kiên lắc đầu khinh bỉ, ông ta nói: "Được rồi, Chí Quốc, chúng ta đã là ông chủ và người làm được mấy chục năm rồi, tôi sẽ không so đo chuyện này với ông.

Chúng tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây!"
Nhưng đúng lúc này, ở công trường đang xây dựng phía đối diện có một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ công sở màu đen đang đi tới, cô ấy vừa chạy bước nhỏ vừa nói: "Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần, anh sắp đi ăn cơm rồi à? Xin chờ một chút, ở đây còn có tài liệu nhập hàng cần anh ký tên."
Tiếng cười của mọi người chợt dừng lại, tổng giám đốc Tần? Tổng giám đốc Tần nào ở đây?.