Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 306





“Giàu...!giàu nhất thế giới?” Nhiếp Hải Đường nghe thứ Thường Hoan theo đuổi là tiền tài, lại còn người giàu nhất thế giới?
Nói vậy có nghĩa hiện tại Tần Minh là người giàu nhất thế giới? Tần Minh có rất nhiều tiền sao? Không giống chút nào mà
Nhiếp Hải Đường cảm thấy có phải thế giới này điên rồi không?
Cô nói: “Có phải anh hiểu lầm gì không, tìm nhầm người rồi? Tần Minh là một người bình thường, tháng trước anh ấy còn phải đi làm thêm, nhà anh ấy nghèo lắm, ba mẹ đều là nông dân công nhân, sao anh ấy có thể là người giàu nhất thế giới được?”
Thường Hoàn phớt lờ Nhiếp Hải Đường, xem cô như không khí, anh ta nói: “Biết sao tôi phát hiện ra cậu không?"
Tần Minh cũng tò mò, sao anh lại bị lộ?
Hành động mỗi ngày của anh đều được Tổng Dĩnh lên kế hoạch sắp xếp cẩn thận, tìm mọi cách để thân phận của anh không bị lộ, ngay cả lúc tiêu diệt hai thế lực xã hội đen của thành phố Quảng trước đó anh cũng che giấu được hành tung.
Thường Hoan hơi đắc ý, tự hào về thắng lợi của mình, anh ta nói: “Lúc bắt đầu, cậu ra lệnh cho Hầu Khánh giúp đỡ nhà họ Nhiếp, tôi đã không bỏ qua manh mối này, đó là một niềm vui bất ngờ.

Bởi vì lúc đó, việc thu thập tin tức bên phía Hoa Hạ vẫn chưa bị cắt đứt, tất cả thông tin đều vô cùng quan trọng.
Khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Nhiếp Hải Đường sững sờ, cô nghe được tin tức quá sức tưởng tượng, người giúp nhà họ Nhiếp lúc đầu lại là Tần Minh sao?
Chẳng phải Tần Minh nhờ quan hệ của bạn bè sao?

Lúc này, trong lòng Nhiếp Hải Đường rất bàng hoàng, hóa ra không có nhiều người tốt nhiệt tình như vậy, chỉ có người gánh vác vì cô mà thôi.
Nhưng Tần Minh lại không nói sự thật cho cô, hư thật.
Nhiếp Hải Đường cũng không ngốc, thấy bây giờ Tần Minh bị người ta truy giết, cô cũng biết thân phận của Tần Minh thật sự rất đặc biệt, không thể tùy tiên để lộ được.

Cô cũng không trách anh vì trước đó đã giấu cô, dù sao cô cũng rất khâm phục vì Tần Minh giàu có là thế nhưng lại vô cùng khiêm tốn.
Tần Minh và Nhiếp Hải Đường nhìn nhau, sau đó cảm động không thôi, hốc mắt đẫm lệ, có thể có được người đàn ông như Trần Minh, cô không cầu gì hơn nữa.
Hai người nắm chặt tay nhau, không cần nói gì, từ ánh mắt vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương, nếu anh không rời thì em không bỏ.
Tần Minh nhìn Thường Hoan, hỏi: “Vậy anh làm thế nào phát hiện ra thân phận của tôi? Hồ sơ về sản nghiệp ở Hoa Hạ đều đã phong tỏa lâu rồi, ngoài tôi và thư ký ủy quyền ra thì không ai có thể tùy tiện kiểm tra được."
Thường Hoan nói tiếp: "Rất đơn giản, cậu ở thành phố Quảng, sẽ không chạy được.

Tôi vẫn luôn cho người ẩn núp trong nhà hàng Trung Hoa ở thành phố Quảng, bởi vì lần đầu tiên tôi cử người đối phó cậu, người của tôi đã bị cậu diệt gọn ngay trong nhà hàng, cho nên chắc chắn nhà hàng đó là một trong những sản nghiệp mà cậu nắm quyền.

Một tháng qua, người của tôi vẫn luôn âm thầm quan sát nhà hàng đó, cho đến hôm nay, người của tôi phát hiện cậu là ông chủ của nhà hàng đó.

“Tôi lập tức tìm người mua bán thông tin của cậu.

Bình thường, quá bình thường, một thằng nghèo nhà quê sao có thể là chủ của nhà hàng cao cấp được chứ? Một thằng nghèo sao có thể có được người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Một thằng nghèo sao có thể ngồi lên một chiếc Rolls – Royce EWB?"
Đối diện với lời chất vấn của Thường Hoan, Nhiếp Hải Đường cáu, cô nói: “Tôi thích Tần Minh, không liên quan gì đến chuyện anh ấy nghèo hay giàu”
Thường Hoan nói tiếp: “Im miệng, phụ nữ như cô không liên quan đến chuyện này.

Tiện thể nhắc luôn, xe ông già thích nhất là Rolls – Royce, chắc chiếc Rolls – Royce đó là ông ta tặng cậu nhỉ? Khà khà, cậu bị lộ nhiều lắm, thằng con riêng ạ.
Tần Minh hoàn toàn không ngờ Thường Hoan vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm vào nhà hàng Trung Hoa, mà anh lại che giấu không cẩn thận, để lộ thân phận, đúng là sơ suất mà.
Hơn nữa, Thường Hoan cũng hiểu lầm anh là con riêng của Thường Hồng Hi, Tần Minh lười giải thích.

Lúc này, giải thích cũng chẳng cần thiết nữa.


Họng súng đen ngòm chĩa vào tim Tần Minh,
A Long ở phía sau Tần Minh trong tư thế sẵn sàng tấn công.
Đám thuộc hạ của Thường Hoàn đã bao vây cả con đường này.
Thường Hoan hoàn toàn chẳng xem A Long ra gì, anh ta rất vui vẻ vì thắng lợi mà mình đạt được, anh ta nói: “Từ nhỏ tôi đã không hiểu, sao ba lại không thích bọn tôi, quanh năm suốt tháng chẳng thấy đâu, ngay cả giáng sinh cũng không về.
Tần Minh khịa: “Có thể ông Thường thích tết hơn.

“Thứ con hoang cậu im miệng đi.

Thường Hoan tức giận mắng: "Hóa ra là vì sự tồn tại của cậu, ông ta có người phụ nữ khác, ông ta quan tâm cậu hơn.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, tôi có làm gì ông ta cũng không hài lòng, thành tích của tôi thế nào ông ta cũng không đoái hoài.

Ông ta cho cậu tất cả, dù là tình thương của ba hay tiền tài cũng cho cậu cả, sau đó cướp đi mọi thứ của tôi.

Tôi không phục, dựa vào cái gì chứ?"
Tần Minh thật sự không biết nên bắt đầu đâm chọc từ chỗ nào, tại sao chuyện hiểu lầm con riêng này lại gây ra ầm ĩ lớn như vậy?
Không, ông Thường đúng là không phải ba ruột, con trai ông ấy hận ông ấy như vậy.
Thường Hoan cười gắn: “Cũng là vì ông ta giấu kỹ, đưa cậu vào một gia đình bình thường, hai mươi năm qua đi, không ai biết đến sự tồn tại của cậu.

Có điều, tôi cũng biết che giấu, tôi giấu sự theo dõi của ông ta ở nước M, lặng lẽ đến Hoa Hạ, ha ha ha.

Thường Hoan lên đạn, hỏi: “Cậu mọc cánh cũng khó mà thoát được, trước khi chết có muốn nói gì không? Em trai ngoan của tôi, cho cậu năm giây nói lời trăn trối đấy”
Tần Minh vô cùng bình tĩnh, anh nói: “Tôi không nhúc nhích cũng không chạy, anh cũng không làm tôi bị thương được, anh có tin không?”
Cạch, Tần Minh tìm một cái ghế nhựa, ngồi xuống, ngạo nghễ nói: “Tôi ngồi đây, xem anh bắt tôi thế nào”
Đám thuộc hạ của Thường Hoan đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ người này phách lối thật, không có kiến thức thường thức sao?
Không cần biết có bao nhiêu người, nhưng chuyện đột ngột xảy ra, đội ám sát lại bị người của bọn họ chặn lại, chỉ trong hai mươi phút thì nguồn chi viện khác sao có thể đến được?

Cậu ta không biết đạo lý nước xa không cứu được lửa gần à?
Dù sao thì cuộc sống hiện thực không phải làm phim, nhận được mệnh lệnh còn phải mất không ít thời gian để điều động.

Hơn nữa, một khi phát hiện có gì bất thường, mạng lưới tình báo của Thường Hoan cũng sẽ có thông báo, Thường Hoan có đủ thời gian để rút lui.

"Ha ha ha...!Những người lính đánh thuê nước ngoài đó phá lên cười, hoàn toàn không bận tâm đến những gì Tần Minh nói.
Thường Hoan sờ râu trên cắm, cười gắn, nói: “Tạm biệt, thằng con hoang ngạo mạn”
Pång!
Một tiếng súng vang lên, Tần Minh thấy hai người chắn trước mặt anh.
Nhiếp Hải Đường vốn được anh bảo vệ ở phía sau, nhưng đột nhiên cô xoay người lên trước, ôm lấy Tần Minh, đưa lưng về phía khẩu súng của Thường Hoan.
Tần Minh giật mình, anh không ngờ Nhiếp Hải Đường lại vì anh mà không màng tính mạng.
Người thứ hai chắn trước mặt anh là A Long, A Long chắn ở mặt mạnh nhất, trong tay cầm một cái chảo đáy bằng ở quầy hàng bên đường, viên đạn bắn trúng vào chảo không lệch chút nào.

“What?” Đám người nước ngoài kinh ngạc hỗ lên: "This is impossible!"
Tần Minh cũng sửng sốt, A Long dùng tốc độ gì thế? Chỉ trong chớp mắt đã lao đến trước mặt anh rồi? Không có khả năng này được.
Nhưng sự thật hiện ngay trước mắt, tốc độ của A Long còn nhanh hơn cả đạn bay?
A Long tự tin ngẩng đầu, nói: “Cậu chủ, tôi đã nói rồi, có tôi ở đây thì không ai có thể động vào cậu.

Nhưng mà tôi vẫn đề nghị cậu chủ nên tránh xa ra một chút, vị trí trống trải rất nguy hiểm, nếu có người bắn tỉa thì sẽ rất phiền phức.
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Minh và Thường Hoan đồng thời vang lên..