Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 311





"Bich, bich."
Bởi vì Tần Minh phải che chở cho Liêu Thanh Tuyền nên hai tay anh cứng đở lại.

Cả người lui về sau mấy bước, mũi cũng chảy máu.

"Mẹ." Trong lòng Tần Minh cảm thấy vô cùng tức giận, anh quên mất anh là một người...!A Long nói muốn đi theo anh, kết quả còn bị Tần Minh trách mắng.
Nhưng đã một tháng trôi qua rồi, mặc dù Tần Minh là một người khá khiêm tốn nhưng đổi lại là một người khác gặp phải chuyện này thì sẽ rất ngạo mạn và tự tin vì anh có người bảo vệ.

Bây giờ lại mất đi hết tất cả, anh lại trở về nguyên hình.

"Ha ha ha." Hai người đàn ông ra tay nhìn thấy Tần Minh không còn sức đánh trả nữa thì đắc ý cười lớn: "Rác rưởi, biết đây là đất của ai không? Đây là địa bàn của đại ca Niên đó, bọn tao đều là những tay sai đắc lực của đại ca Niên." "Này nhóc con, cho dù mày có quen cô bé này hay không thì một cô gái cực phẩm như thế này cũng không phải là thứ mà một thằng đàn ông mặc quần áo vỉa hè như mày có thể được hưởng thụ" "Buông bàn tay đang giữ lấy cô ấy ra.

Mày chỉ xứng liếm chân cho cô ấy thôi"
Hoàng Mao tức giận giậm chân, thực hiện cú đấm móc từ bên trái một lần nữa.
Lần này, Tần Minh đã có sự phòng bị.

Anh nhanh tay nhanh mắt cúi người xuống, người anh tản ra, nắm đấm của Hoàng Mao vụt qua sống mũi anh.

Sau đó, Tần Minh kéo tay Hoàng Mao rồi xoay tròn quanh.

Cả người Hoàng Mao lảo đảo, nhào về phía trước như chó vô cứt.

Tần Minh vẫn chưa định bỏ qua, bay lên rồi dâng chân, giảm vào phía sau ót của Hoàng Mao giống như là đang giải tỏa bực bội trong lòng, dường như là trút hết những bất mãn với Thường Hồng Hi.

Tựa như tìm lại được cảm giác "Tiểu bá vương của thị trấn Bạch Thủy" trước kia.

Cú đá này của Tần Minh có thể nói là tương đối ác, sống mũi của Hoàng Mao bị vỡ vụn, kêu lên một tiếng đầy thảm thiết rồi hôn mê tại chỗ.

Tần Minh còn tiếp tục đạp vào đầu Hoàng Mao, day chân thêm mấy cái rồi mới lau việt máu trên mũi, quay đầu nhìn về phía Hồng Mao.
Hồng Mao đảo cánh tay qua định đánh lén Tần Minh nhưng Tần Minh đã ngồi xổm xuống rất nhanh, một luồng gió xoẹt qua mặt.

Sau đó, anh nâng gối và đá thẳng vào thân giữa của Hồng Mai.

Hồng Mao đau đến nỗi gào khóc kêu to.
Hồng Mao nhìn thấy Tần Minh ra tay ác như vậy, một cước đã đánh cho bạn mình hôm mê, còn làm tổn hại đến nòi giống của mình thì gào khóc, kêu toáng lên: "Con mẹ nó, có người gây sự."
Nghe thấy câu "có người gây sự", phía bên quầy bar nhanh chóng hành động.

Tiếng nhạc EDM không còn nữa, ánh đèn cũng được bật sáng.

Nhưng người đang nhảy nhót rất high cũng ném sang những ánh nhìn kì lạ, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tần Minh.
Một tên nhóc ăn mặc quần áo phổ thông như thế mà cũng dám gây sự ở địa bàn của Niên Lão Lục sao? "Thằng nhãi này điên rồi à? Vì một con đàn bà sao?" "Từ sau khi Vương Hữu Tài và Trương Quân Đống bị lão đại thủ tiêu một cách thần bí thì thế lực của Niên Lão Lục ngày càng lớn mạnh, đã là bá chủ của thành phố Quảng rồi." "Đúng vậy, số lượng cao thủ trong tay của Niên Lão Lục đông như kiến.

Nhiều người có tiền mà vẫn phải khiêm tốn.

Không ra tay thì thôi chứ một khi đã ra tay thì nhất định sẽ bắt người lại." "Về sau của cái câu nghé con không sợ hổ là gì nhỉ?" "Kết quả là bị làm thức ăn cho hổ.

Ha ha ha." "Hồng nhan họa thủy, vừa rồi tôi thấy cô gái kia uống rượu giải sầu liên tục, hình như là bị người ta lừa tiền.

Vừa nhìn đã thấy là một con cá béo rồi nhưng loại này thì thuộc hạ của đại ca Niên cũng sẽ vác đến cho đại ca Niên vui đùa thôi."
Tần Minh nghe những lời bàn tán xung quanh rồi nói: "Gọi Niên Lão Lục ra đây!" "Bốp!"
Một tên xăm hình "chú lợn Peppa" lên canh tay đập vỡ một chai bia, cầm mảnh thủy tinh nhọn trong tay, đi tới trước mặt Tần Minh.

Mảnh thủy tinh kia khua qua khua lại trước mặt Tần Minh.
Tên nhãi Hồng Mao vội vàng nói: "Anh Thiết Tử, thằng nhãi này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, còn đánh người của chúng ta bị thương nữa.
Lỗ mũi anh Thiết Tử phồng lên, hất cằm nhìn người kia rồi nói: "Mày là ai? Đại ca của bọn tạo, mày muốn gặp là có thể gặp sao?
Tần Minh không hề bị dọa, anh nhìn lướt qua những vị khách đang đứng xem náo nhiệt.

Anh Thiết Tử này dẫn đến bảy tám tên lưu manh côn đồ, người nào người nấy cũng trợn mắt, miệng nhếch lên đầy kinh sợ dường như là như vậy thì có thể hù dọa được Thần Minh vậy.
Thật ra thì trong lòng Tần Minh cảm thấy rất buồn cười.

Bởi vì lúc còn học trung học, anh đã quy ước với những người khác là để ra vẻ bản thân rất hung dữ thì anh cũng sẽ trợn mắt, chu môi, nhe răng.

Thật ra thì đây chính là biểu hiện của việc trong lòng không tự tin.
Thực sự có thể đánh được nhưng anh vẫn rất khiêm tốn.

Anh sẽ nhân lúc không nói lời nào mà đột nhiên nổi trận lôi đình, đánh cho đám côn đồ tàn phế.

Tần Minh chỉ vào Liêu Thanh Tuyền đang say khướt nói: "Đây là giáo viên của trường chúng tôi, tôi phải dẫn cô ấy đi.

Anh dựa vào đâu mà cản lại? Cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!" "Ha ha ha." Thiết Tử và đàn em của anh ta cười rộ lên: "Báo cảnh sát ư? Nhóc con, ở khu vực này báo cảnh sát cũng vô ích thôi.

Nhưng mà nếu anh muốn mang cô gái này đi thì tôi sẽ cho anh một cơ hội.

Nếu như anh là một người đàn ông thực thụ thì anh có thể đưa cô ấy đi.

Còn nếu như anh là một kẻ vô dụng thì anh phải để cô gái này ở lại, anh cũng phải ở lại.

Ha ha ha.

Cô gái này ở lại để làm cho đại ca của chúng tôi vui vẻ, còn cậu ở đây để làm cho chúng tôi vui vẻ ." "Ha ha ha." Một tên đàn em dữ tợn cười lớn, dáng vẻ xoa xoa tay.

Tần Minh nheo mắt lại.

Đây chẳng phải nghĩa là bảo anh làm báo cát cho chúng luyện tay hay sao?
Anh Thiết Tử gõ một tiếng, nhân viên trông quầy bar lập tức đưa cho anh ta một chai rượu và hai ly rượu.
Trước kia Tần Minh cũng từng trong quầy bar, cũng từng là nhân viên quét dọn nên chắc chắn có thể nhận ra những loại rượu này.

Trong quầy bar đều là rượu Âu Mỹ và bia.

Bia là để tăng lượng hàng bán ra, một số trí thức muốn giả vờ là đang uống rượu Âu Mỹ pha.
Nhưng ở đây chỉ lấy ra một chai rượu Âu Mỹ đắt tiền, không có pha rượu cũng không có bartender.

"Nhóc con, anh thật là có phúc đẩy.

Những loại rượu này đều là rượu Cognac được cất trữ, thương hiệu lớn.

Quầy bar của chúng tôi không bán hàng giả.

Cậu có thể uống đến chết ở đây thì cũng không còn gì vẻ vang hơn.

A ha ha ha ha."
Anh Thiết Tử cầm dụng cụ pha rượu lên, rót vào một chút rượu Tequila, một chút Rum, một chút Whisky, một chút Vodka.

Cuối cùng, anh Thiết Tử lắc nhẹ, thả vào đó một nhánh bạc hà rồi rót ra hai ly rượu.
Nhìn thấy cảnh này, những vị khách ở xung quanh sợ hãi nuốt nước bọt.

Loại rượu này mà uống vào thì chỉ cần đi hai bước thôi không phải là đã ngã uỳnh ra luôn à?
Nhưng mà anh Thiết Tử trực tiếp cầm ly uống ực một hơi.

Mặc dù biểu cảm cũng hơi khó chịu, cổ họng giống như bị mắc vật lạ gì đó nhưng anh ta vẫn nuốt xuống, sau đó thở dài một hơi, khiến cho những người xung quanh phải há hốc mồm.


"Anh Thiết Tử thật mạnh mẽ." "Uống đi, uống đi, uống đi."
Những vị khách xung quanh đều sục sôi, ai nấy cũng đều dơ nằm đấm lên muốn Tần Minh uống.

"Bị ép sợ rồi sao, uống đi." "Uống đi không thì cậu chết chắc, ha ha ha." "Dám gây sự ở địa bàn của đại ca Niên mà lại bị làm khó bởi cửa ái của anh Thiết Tử sao?"
Sắc mặt Tần Minh trầm xuống.

Nói thật thì anh không biết uống rượu thế nào.

Không phải là vì vốn anh không uống được mà là vì trước kia anh nghèo, không có tiền để uống.
Nhưng tửu lượng liên quan đến cơ địa của mỗi người, không liên quan đến can đảm.
Tần Minh vừa cầm ly rượu lên định uống thì bỗng nhiên, bên cạnh có một bàn tay đưa qua, ngăn anh lại.

Thế mà lại là Liêu Thanh Tuyền.
Liêu Thanh Tuyền lắc đầu, giọng nói cũng tỉnh táo hơn chút: "Tần Minh, em uống cái gì thế? Uống vào xong thì em còn nhớ em họ gì không? Em mau đi đi, đừng để ý đến tôi."
Tần Minh nói: "Cô Liêu, bắt đầu từ lúc em cứu cô thì em đã không thể mặc kệ cô nữa rồi.

Những người này sẽ không để chúng ta đi dễ dàng đầu.
Liêu Thanh Tuyền vén tóc, vô cùng tức giận nói: "Tôi là giáo viên, hẳn tôi nên bảo vệ em mới phải "
Tần Minh nói: "Em là đàn ông, em phải bảo vệ cô.

Liêu Thanh Tuyền không nói gì, ánh mắt của cô ta nhìn Tần Minh đầy say mê.

Lời của Tần
Minh quá ngang ngược, câu nói đã chạm đến trái tim cô ta.
Liêu Thanh Tuyền nhất thời có một cảm giác rung động bởi vì Liêu Thanh Tuyền đã độc thân suốt hai mươi mấy năm rồi, chưa từng được nếm trải mùi vị được đàn ông bảo vệ
Liêu Thanh Tuyền lo lắng hỏi: "Em làm được không?"
Liêu Thanh Tuyền hoảng sợ, tỉnh rượu một nửa rồi.

Cô còn tưởng rằng chỉ là uống rượu được pha trộn.

Nhưng kết quả lại không hề đơn giản như vậy, cô ta nói: "Không, Tần Minh.

Trò chơi này quá nguy hiểm."
Nhưng mà tất cả cũng đã quá muộn màng.
Một tên đàn em lấy ra con dao găm thứ hai, cắm trước mặt Tần Minh..