Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 317





Mộc Tư Thuần ưỡn bộ ngực căng tròn, khóc lóc nói với Tần Minh: “Anh xem, anh xem đi.
Tần Minh nheo mắt lại, đây là sự ướt át quyến rũ à? Áo lót cúp nửa ngực không thể che đi khe rãnh và đường cong, vì áo ướt mà có thể thấy rõ ràng, Mộc Tư Thuần dậy thì rất tốt, trẻ trung xinh đẹp, dáng người thật sự không tệ.
Dù nhìn chằm chằm ngực một cô gái rất bất lịch sự, nhưng người ta yêu cầu mãnh liệt như thế, Tần Minh cũng chỉ có thể đồng ý, thưởng thức thêm một lát thôi.
Một vài diễn viên múa nam ở xung quanh nhìn Tần Minh bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tị, sao tên này lại may mắn thế, cua được em gái xinh đẹp đến vậy? “Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu, tên này trông rất tầm thường, không fashion chút nào, quê một cục “Cô gái kia bị mù à? Cậu ta có bản lĩnh gì chứ? Con mẹ nó, còn đi giày Warrior nữa?” “Cô gái thật đáng yêu, đôi chân này tôi có thể chơi một năm.
Bốp, tên vừa nói ‘đôi chân này có thể chơi một năm bị Tần Minh đạp một phát ngã xuống đất, Tần Minh túm lấy cổ áo cậu ta, tức giận nói: “Nói chuyện chú ý một chút cho tôi, ông đây là khách quen của sở cảnh sát, không ngại chơi với cậu đâu.”
Mấy năm sinh nhìn lén Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh bạo lực như thế thì sợ đến mức hồn vía lên mây, mấy người họ nói bằng miệng thì được, chứ muốn ra tay thì thôi, nếu không khi nãy sao lại đứng nhìn ba cô ả chen hàng cũng không dám ra mặt?
Tần Minh xử lý xong mấy tên không có mặt này, cũng biết Mộc Tư Thuần bị người ta chen hàng, dẫn đến việc hôm nay không có cơ hội phỏng vấn.
Tần Minh cũng nổi giận, Mộc Tư Thuần đã xếp hàng rất lâu, sao có thể bị ba kẻ chen hàng cướp đi cơ hội được? Vậy chẳng phải sẽ lãng phí một ngày của cô sao?
Hơn nữa còn hắt nước ngọt làm bẩn quần áo của Mộc Tư Thuần, càng không thể tha thứ hơn.
Dù Tần Minh đã ra khỏi nhà họ Mộc, nhưng anh có được không ít lợi ích từ họ, chuyện như vậy có thể giúp đương nhiên phải giúp.

Tần Minh đẩy cửa vào, trong phòng có không ít người đang chen chúc đợi biểu diễn tài nghệ, trước ghế giám khảo có hai nam hai nữ, tổng cộng có bốn giám khảo đang quan sát.

Liêu Thanh Tuyền không có ở đây, cô ta là diễn viên múa hàng đầu quốc gia, đương nhiên ở vòng phỏng vấn thứ hai mới xuất hiện.
Trợ lý ở trước cửa lập tức chặn hai người lại: “Này, hai người làm gì đó? Hôm nay đã đủ số lượng phỏng vấn rồi, chiều nay chúng tôi còn phải diễn tập nữa, không có nhiều thời gian phỏng vấn đầu, ngày mai hai người lại đến.”
Tần Minh nói: “Chúng tôi xếp hàng cả buổi sáng không có cơ hội, còn ba người vì đột nhiên chen hàng mà trở thành người may mắn? Chưa hết, bọn họ còn cố ý làm bẩn quần áo của bạn tôi, cô cảm thấy các cô làm vậy hợp lý không?" “Xảy ra chuyện gì thế, cãi nhau ầm ĩ!” Người đàn ông mặc vest ngồi trên ghế giám khảo bất mãn quát to: “Đi ra ngoài, các người bị hủy tư cách rồi.
Tần Minh nhìn tấm bảng đặt trước mặt anh ta, tên là Quản Ninh.
Tần Minh cãi lại: “Vì sao? Tôi đang nói lý với các anh đấy, rõ ràng có người vi phạm quy định, còn cố ý làm hại người khác.

Các anh xử lý một chút là được rồi, vì sao lại thành lỗi của chúng tôi?”
Nam giám khảo Quản Ninh kia không vui nói: “Cút.

Ở đây, tôi chính là đạo lý, đừng nói tôi ức hiếp người khác.

Cô ta muốn phỏng vấn đúng không? Được thôi, phỏng vấn luôn, biểu diễn động tác múa cơ bản tôi xem thử, tôi có thể lập tức loại luôn, vậy cậu hiểu rồi chứ?”
Đây chẳng phải là muốn khiến người ta khó chịu, khiến người ta ghê tởm sao?
Ả bơm ngực ở bên cạnh đắc ý nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, thời gian của chúng tôi rất quý giá, không rảnh rỗi như đám giẻ rách các người."
Bạn của cô ta cũng cười nhạo: “Đúng đó, cút ra ngoài đi, đã giữa trưa rồi, lát nữa chúng tôi còn phải đi ăn cơm.
Một cô gái khác cũng cười nhạo: “Đôi khi ông trời không công bằng như thế đó, cô tưởng mình là con nhà giàu sao? Đồ giẻ rách nghèo nàn còn muốn ra mặt thay người khác? Ngu ngốc, người ta chỉ xem anh như lốp dự phòng thôi.

Chuyện hôm nay anh không xử lý được, e rằng muốn làm lốp dự phòng cũng không được.”
Mộc Tư Thuần thấy mấy người này kiêu ngạo như thế thì buồn nôn muốn chết, cô ta kéo Tần Minh nói: “Anh rể, chúng ta đi thôi.


Bỏ đi, ở đây không cần em thì chỗ khác sẽ cần
Ả bơm ngực đắc ý ưỡn ngực, nhỏ giọng nói: “Hừ, cút nhanh đi, đồ vô dụng miệng còn hội sữa.

Tôi không ngại cho các người biết, giảm khảo kia là anh họ của tôi, tôi đảm bảo mình sẽ được chọn, chắc chắn được lên chương trình, con đường ngôi sao của tôi sẽ rộng mở, các người đắc tội với anh họ tôi rồi, sau này đừng đến nữa, đến cũng chỉ phí công thôi.
Bị loại ngay từ vòng một, còn chẳng được gặp cô Liêu.
Tần Minh hơi nhướng mày, còn so sánh quan hệ với ông đây? Ông đây còn được nhìn thấy cơ thể cô Liêu rồi cơ.
Tần Minh đi tới chỗ giám khảo, mấy giám khảo nhướng mày, định động tay động chân à?
Quản Ninh khoanh tay ra vẻ bình tĩnh, uy hiếp: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ra tay, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để cậu ăn cơm tù mấy ngày cho nhớ đời.”
Nữ giám khảo bên cạnh cũng khuyên: “Chàng trai trẻ, đừng kích động, ngày mai các cậu lại đến đi.”
Tần Minh cầm lấy ly cà phê trên bàn trước mặt Quản Ninh, nói: “Ra tay? Loại cặn bã như anh đáng để tôi ra tay sao? Dù gì tôi cũng là người có học, bình thường tôi không đánh người.

Nhưng tôi muốn nói với anh một việc
Tần Minh nói đến đây thì đi tới trước mặt ả bơm ngực, hắt cả ly cà phê lên người cô ả, quần áo trên người cô ả đều ướt đẫm, còn dính màu cà phê.

“Này, anh làm gì đấy? A...!” Đột nhiên bị hắt cà phê, người phụ nữ bơm ngực vừa thét chói tại vừa né tránh.

Tần Minh hung hăng nói: “Tôi cho các người biết, Tần Minh tôi không phải người dễ bắt nạt đầu, cô hắt Coca vào bạn tôi, tôi hắt cà phê trả lại cô.

Cô muốn báo cảnh sát thì tùy cô, bảo cảnh sát đến đây nói xem cái gì gọi là công bằng chính nghĩa?”
Tần Minh nói xong, tất cả mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn, cũng không dám ngăn cản, cuối cùng Tần Minh kéo Mộc Tư Thuần đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Mộc Tư Thuần buồn bực nói: “Anh rể, anh ngầu quá, đặc biệt là lúc hắt cà phê lên người con khốn đê tiện kia ấy, thật quá đẹp trai, anh vừa ra mặt bọn họ đều bị lép vế, không dám làm gì hết.”
Tần Minh cười nhạt: “Có anh ở đây còn có thể để em bị ức hiếp sao? Trên xe em có quần áo không, đi thay bộ đồ mới đi.
Mộc Tư Thuần bĩu môi: "Còn thay làm gì? Đã không còn cơ hội rồi, hôm nay cứ thế đi về thôi."
Tần Minh gõ trán Mộc Tư Thuần: “Bảo em thay thì em thay đi, thay xong đi thẳng vào phòng múa số ba, tham gia vòng phỏng vấn thứ hai”
Mộc Tư Thuần ngạc nhiên hỏi: “Hả? Không phải chứ anh rể, vì sao chứ? Em còn chưa qua được vòng một mà."
Tần Minh nói: “Anh còn có thể hố em à? Nếu em muốn tiếp tục tham gia thì đến, đảm bảo lần này sẽ không có ai đuổi em đi.”
Mộc Tư Thuần cắn môi: “Thật sao? Anh rể, anh đừng lừa em nhé, nếu còn bị đuổi ra ngoài nữa thì mất mặt lắm.
Xuất phát từ lòng tin với Tần Minh, Mộc Tư Thuần vẫn tin tưởng anh.
Sau khi thay quần áo mới, Tần Minh dẫn cô ta đi đến phòng múa số ba, đây là nơi tiến hành vòng phỏng vấn thứ hai.
Nơi này sẽ sàng lọc những người qua được vòng phỏng vấn đầu tiên, cuối cùng chọn ra một đến hai thí sinh.
Nhưng bây giờ phòng múa số ba vẫn chưa có ai, Tần Minh bảo Mộc Tư Thuần làm nóng người trong phòng múa, tìm cảm giác trước, còn anh thì ngồi luôn lên ghế giám khảo.
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh không coi ai ra gì như thế thì sợ hãi hỏi: “Anh rể, có phải chúng ta đang làm lớn chuyện lên không?”
Tần Minh nói: “Làm lớn chuyện gì chứ? Không sao đâu, em yên tâm đi.”
Mộc Tư Thuần thè lưỡi, cười gian trả: “Anh rể, anh định làm lớn chuyện sao? Ha ha, anh trở nên xấu xa như thế từ bao giờ vậy? Em không sợ đâu, em là con nhóc điên mà, đợi lát nữa em làm ầm lên, rồi bảo anh trai đến thu dọn tàn cuộc”
Cô ta vừa nói xong, cửa phòng múa số ba bịđẩy ra, nữ trợ lý khi nãy vừa đi vào vừa nói: “Những người qua vòng phỏng vấn đầu tiên mời vào đây đợi một lát, ơ, sao hai người vẫn chưa đi?
Này, hai người đừng có quá đáng, đây là nơi cá nhân, lập tức cút ra ngoài cho tôi..