Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 347





Tần Mình nghe được Bạch Ngọc Thuần đã tùng tìm ba cô ấy.
Cô ấy im lặng một lát rồi nói tiếp: "Em dùng cách ngu nhất là lần lượt thử từng số, thật ra có một vài số gọi được nhưng chẳng có ai quen mẹ em tất cả đều nói em gọi điện tính lừa bọn họ." "À." Tần Minh nói: "Không sao, vẫn còn có rất nhiều các khác"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu: "Không, em không quan tâm chuyện này.

Bây giờ em đang sống rất tốt, chăm chỉ học hành, sau này kiếm làm việc và sống cùng người mình thích như vậy cũng được rồi.

Ba em thậm chỉ còn chẳng để lại tấm ảnh nào.

Từ nhỏ em chỉ biết ba qua những lời kể của mẹ biết ông rất đẹp trai, rất dịu dàng với mẹ.

Còn về bài bạc nợ nần thì chắc là ba ruột của anh em."
Em đã quen với sự thiếu thốn tình thương của ha.

Nếu ba thật sự quan tâm em sao không tim em suốt nhiều năm như vậy.
Tân Minồi nói: "Không phải bạn em đã chuyển nhà à? Có thể ông ấy không tìm được.
Bạch Ngọc Thuần nói: "Bọn em chuyển nhà chỉ để tiên đi học, từ thôn chuyển lên trên thị trấn chứ vẫn ở cùng một địa phương.

Nếu ông ấy muốn tìm thì vẫn có thể tìm được.

Có lẽ ông ấy đã chết rồi."
Tần Minh im lặng, cũng không biết nói gì mới tốt.


Rõ ràng chuyện quan trọng mà Bạch Ngọc Thuần muốn nói với anh không phải là chuyện này.
Cô ấy nói tiếp: "Không nói chuyện của em nữa.

Hôm nay em chủ yếu chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh Tần Minh"
Tần Minh ngượng ngùng cười: "Em cảm ơn anh quá nhiều lần, anh nghe tới tại cũng chảy dầu rồi."
Bạch Ngọc Thuần nghiêm mặt nói: "Em có nói bao nhiêu lần cũng không đủ.

Anh bỏ tiền tiền chữa bệnh cho mẹ em giúp em, ngay cả chuyện trong nhà tang lễ cũng do anh xử lý hộ.

Anh đã làm cho em quá nhiều rồi, em có cảm ơn anh cả đời cũng không đủ."
Anh nghe vậy, thật ra cũng không có cảm giác gì.

Dù sao tất cả đều là do anh tự nguyện giúp đỡ, cô ấy cảm ơn cũng là đương nhiên.
Con người anh là vậy đấy, luôn sốt ruột, lo lắng cho chuyện của người khác.

Chỉ cần là bạn, anh có phải chết vì người đó cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu là kẻ địch, vậy anh sẵn sàng đâm vài dao cũng không sao.
Thật ra Tần Minh có một bí mật nhỏ không nói cho Bạch Ngọc Thuần biết.

Nhà họ Tào đã bồi thường cho cô ấy một khoản tiền nhưng cô ấy không nhận, nhưng anh đã nhận thay cô ấy rồi.

Đó là hai triệu đấy! Cho dù chỉ là xu lẻ cũng là tiền mà, không thể lãng phí được, xem như tiền công vất vả của mình.
Anh còn nói thêm: "Như em đã nói đấy, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ai có thể luôn sống thuận buồm xuôi gió mãi chứ? Cuộc sống nên tiếp tục thì cứ để cho nó tiếp tục thôi."
Bạch Ngọc Thuần cười tủm tỉm, cầm đĩa thức ăn và đùi gà đã nướng qua: "Đúng vậy, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống "
Hai người ăn no, lót bụng mấy chai bia lại ngồi sát nhau bên thành bể bơi đá nước, cùng nhau hát bài "sau cơn mưa trời lại sáng" để động viên tinh thần cho nhau.
Hai người có một người gặp phải biến cổ gia đình, một người mất đi bạn gái, mọi oán giận trong lòng đều được trút cả vào trong một bài hát.
Sau khi hát xong, Tần Minh lại cởi quần áo và nhảy xuống bể bơi, hỏi: "Thuần Thuần, em có biết bơi không?"
Cô ấy lắc đầu: "Em làm gì có tiền đi bể bơi chứ?"
Anh cười ha ha, dùng tay hất nước về phía Bạch Ngọc Thuần.

Cô ấy ngượng ngùng dùng tay cản.
Nhưng nước làm ướt áo, dính vào da Bạch Ngọc Thuận.

Cho dù cô ấy hơi gầy nhưng ngực tuyệt đối là dậy thì thành công.

Tần Minh nhìn tới đờ người ra, sau đó nói: "Chà chà, anh không ngờ dáng Thuần Thuần tuyệt như vậy đấy."
Bạch Ngọc Thuần vội vàng dùng tay che ngực, thẹn thùng cắn rằng: "A, Tần Minh...!anh xấu lắm."
Anh cười ha ha: "Em xuống đây chơi đi.

Chỗ này chỉ cao một mét rưỡi thôi, không làm em chìm được đâu!"
Bạch Ngọc Thuần nghi ngờ hỏi: "Thật à?"
Anh nói: "Đúng vậy, anh không lừa em đâu.


Em xuống nhanh đi.

Cùng lắm thì anh đỡ em.

Chắc em đã có một khóa học bơi rồi chứ?"
Bạch Ngọc Thuần vẫn hơi sợ và thẹn thùng: "Em...!em tiếc tiền mua áo tắm, hơn nữa bình thường cũng không hay xuống nước, cho nên tới tiết thể dục là em đều xin nghỉ để đi phát tờ rơi .
Tần Minh kinh ngạc.

Cô ấy lớn như thế mà còn chưa từng nghịch trong bể bơi à?
Chẳng qua Bạch Ngọc Thuần bị anh xúi giục nên vẫn xuống nước.

Cô ấy ngây thơ cho rằng anh nói nước chỉ sâu có một mét rưỡi là thật, kết quả vừa rơi xuống nước thì chìm luôn.

"ọc ọc ọc." Bạch Ngọc Thuần giãy giụa vài cái và kêu cứu.
Nhưng Tần Minh đã lập tức bơi qua, ôm thấy thắt lưng cô ấy và nâng lên.
Bạch Ngọc Thuần có chỗ dựa thì lập tức bám chặt lấy Tần Minh, người dính sát vào người anh và hít sâu từng hơi.

Xem ra cô ấy đã uống mất mấy ngụm nước, vô cùng chật vật.
Tần Minh cười to: "Ha ha ha, em xuống thật à?"
Hai người ôm nhau nổi trên mặt nước.

Ngực Bạch Ngọc Thuần gần như nép vào người anh.

Quần áo của cô ấy bị dính nước, cơ thể gần như lộ sạch trước mắt anh.
Nhưng Bạch Ngọc Thuần cũng hết cách rồi, cô ấy không biết bơi mà.

Nước ở đây phải sâu ít nhất là hai mét mà cô ấy chỉ mới một mét sáu bảy.

Cô ấy nhận ra mình bị anh lừa nhưng không dám thả tay ra.
Bạch Ngọc Thuần trừng mắt nhìn Tần Minh, giận dỗi khẽ nói: "Tần Minh, anh cố ý, hừ hừ.

Đương nhiên, cô ấy cũng không ngại chịu thiệt vì Tần Minh.

Thật ra, cô ấy còn cảm giác mình như một nữ lưu manh đang lợi dụng anh vậy.
Cô ấy đang thẹn thùng, bỗng thấy Tần Minh nhìn ngực mình và chảy máu mũi nên vội vàng nói: "A, Tần Minh, sao anh chảy máu mũi thế?"
Tần Minh lúng túng.

Bởi vì anh phát hiện ra áo lót của Bạch Ngọc Thuần bị lệch, lộ ra nửa bầu ngực.

Anh nhất thời không kìm chế được mới nhìn hơi lâu, hơi nóng bốc lên làm chảy máu mũi.
Anh vội vàng lau đi: "À, trời nóng quá, ăn đồ nướng dễ bốc hỏa"
Bạch Ngọc Thuần ngượng ngùng mím môi, trong lòng không buồn mà còn rất vui mừng.

Cô ấy thấy rõ Tần Minh bị dáng người của mình làm cho mê mẩn mới chảy máu mũi Điều này chứng minh có ấy vẫn còn sức hấp dân.
Lúc này, Bạch Ngọc Thuần rất mừng vì mình xinh đẹp, bởi vậy mới có thể hấp dẫn được Tần Minh.

Nếu vậy, lát nữa cô ấy tỏ tình mới có cơ hội càng lớn hơn.
Bạch Ngọc Thuần hít sâu một hơi.

Cô ấy cảm thấy mình luyện tập tỏ tình trước khi rời giường mỗi ngày trong suốt một tháng qua đã đủ nhiều rồi, cô ấy hắn đã có đủ can đám.
Cô ấy không thể kéo dài thời gian được nữa, nếu không sẽ có người cướp Tần Minh đi mất.

“Hôm nay cũng là sinh nhật mình, sinh nhật thường may mắn hơn, mình chắc chắn sẽ làm được, chắc chắn sẽ tỏ tình thành công."
Sau khi Bạch Ngọc Thuần thầm động viên tinh thần mình, lập tức nghiêm túc nói: "Tân Minh, em...!em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Anh vừa vẩy nước vừa nói: "Chuyện gì vậy? Em chờ đã, anh cũng có chuyện muốn nói với em.
Bạch Ngọc Thuần nghi ngờ nghiêng đầu qua.

Anh cũng có chuyện muốn nói với mình à?
Chẳng biết Tần Minh đã đi tới giữa bể bơi từ lúc nào.

Anh chậm rãi thả Bạch Ngọc Thuần ra, để cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình mới nói: "Bể bơi có một bảo vật mà chỉ có em mới có thể lấy lên được.

Anh dẫn em đi tìm bảo vật nhé, được không?"
Bạch Ngọc Thuần sợ đến mức vội vàng lắc đầu: "Em...!em không biết bơi đâu."
Anh nói: "Anh sẽ kéo em, em cứ nín thở một lát là được.

Có tới không?"
Nếu là người khác, Bạch Ngọc Thuần có bị đánh chết cũng không chịu.

Nhưng Tân Minh vừa mở miệng thì cô ấy đã tin tưởng anh, khẽ gật đầu: "Anh...anh đừng thả em ra đấy."
Hai người hít sâu một hơi, Tần Minh kéo Bạch Ngọc Thuận lặn xuống bể bơi.

Khi bạn họ vừa lặn xuống, đèn màu dưới đáy bể bơi đột nhiên sáng lên, chiếu cho cả mặt hồ lấp lánh tuyệt đẹp.

Cô ấy trợn tròn mắt.

Chuyện gì vậy?.