Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 392





"Cậu là ai mà xía vào chuyện của chúng tôi?" "Cậu là cái thá gì? Cậu dựa vào đầu mà nói giúp cô ta? Cậu có phải là đồng bọn không?" "Triệu Mộng Hoa lừa con của chúng tôi đến công ty lừa đảo, nghe tọa đàm lừa lọc gì đó, còn bị ép uống chất gây hại.

Cứ bỏ qua chuyện này như thế à?"
Đám người thân của người bị hại khua mỗi múa mép, ba mẹ của Triệu Mộng Hoa bị thương, bị đẩy sang bên cạnh.

Lương Thiếu Dũng che cái trán đang chảy máu, những người khác không dám lao đầu vào nguy hiểm.
Nhưng Tân Minh không có ưu điểm gì ngoài có tình có nghĩa.

Bạn bè gặp nạn, anh không thể làm ngơ.
Anh cầm gậy sắt dính máu, chắn trước giường bệnh, lạnh lùng trừng mắt.

Đám thân thích kia không dám hành động nông nổi.
Trong lúc hai bên đang giằng co, cảnh sát nhân dân chạy tới.

Người dẫn đầu là một nữ cảnh sát mặc đồng phục đẹp đẽ.

Cô ấy quát to: "Tất cả đi ra ngoài, cái kiểu gì thế này? Mọi người có biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy là ân nhân của con nhà mọi người đó!"
Các bậc phụ huynh đang kích động bỗng ngớ ra, lên tiếng thắc mắc: "Sao lại thế?" "Sao cảnh sát Tôn lại tới đây?" "Cảnh sát Tôn, cô nói vậy là có ý gì?
Tại sao cậu ta lại là ân nhân của con chúng tôi?"
Người vừa hay tin chạy tới là Tôn Thường Hi.

Cô ấy tách đám đông ra, tư thế mạnh mẽ, bước đi tạo gió, không hổ là bông hoa của đội cảnh sát.
Cô ấy mặc đồng phục màu lam đậm, cấp hiệu trên vai hai sao một gạch, đoán chừng không lâu sau sẽ lên ba sao một gạch.
Cô ấy đi tới trước mặt Tần Minh, bỗng dưng nhớ lại tối qua hai người tiếp xúc thân mật trong bể tắm nước nóng nữ ở khách sạn.


Gò má tự nhiên ửng hồng, cô ấy cần môi, hừ mũi: "Tân Minh, lại là cậu! Ở đâu cũng có mặt cậu, cậu đúng là giỏi gây sự."
Tần Minh cười ngả ngớn: "Chẳng phải em ngửi thấy mùi của chị Thường Hi nên cố tình chạy đến đây cắm chốt sao?"
Tần Minh chỉ đùa thôi, nhưng giọng điệu mập mờ làm Tôn Thường Hi nhớ lại ký ức hai người ôm nhau trong suối nước nóng, tiếp xúc thân mật vào tối qua.

Lúc ấy Tần Minh ngửi thấy mùi hương trên cơ thể mình thật sao?
Tôn Thường Hi lập tức nổi giận: "Ngả ngớn Cậu nghiêm túc cho tôi.

Đứng nghiêm!"
Có lẽ là vì uy nghiêm của cảnh sát, Tần Minh lập tức đứng nghiêm đúng chuẩn.
Bấy giờ Tôn Thường Hi mới xoay người, nói với đám người thân đang kích động của người bị hại: "Thưa các cô các chú, sáng nay mọi người đã gặp tôi rồi đó.

Tôi tiếp nhận vụ án này, cũng tham gia hành động vậy bắt.

Trong một lần tình cờ, bạn Tần Minh đây phát hiện một nhóm tội phạm đang lừa đảo.

Cậu ấy cung cấp mạnh mối cho tôi, trợ giúp cảnh sát phá án, lập nhiều công lao.
Đặc biệt là ba kẻ chủ mưu.

Vốn dĩ bọn chúng đã chạy thoát bằng đường hầm đặc biệt, nhưng Tần Minh đã cung cấp mạnh mối.

Nhờ vậy, cảnh sát chúng tôi mới bắt được kẻ chủ mưu một cách thuận lợi.
Vì thế, lần này chúng tôi có thể thuận lợi cứu được nhiều người bị hại, Tần Minh cũng có công rất lớn.
Nhất là mười mấy cô gái bị lừa tối qua.

Họ vô cùng may mắn, không bị thiệt hại nhiều là nhờ sự giúp đỡ lớn lao của Tần Minh"
Lời nói của Tôn Thường Hi rất có hiệu quả.

Sau khi cô ấy nói xong, nhóm bác trai bác gái này đều im lặng.

Thì ra cậu nhóc đẹp trai này là người tốt.
Đúng vậy! Tần Minh là công thần cung cấp manh mối cho cảnh sát, hỗ trợ cảnh sát bắt tội phạm, cứu con của các người.

Vậy mà các người không biết ngại, còn quấy rối ở đây?
Lúc này, Cao Bình cầm chai truyền nước đi tới cửa phòng bệnh.

Cô ta nói: "Mẹ ơi, mọi người mau về đi, đừng xấu mặt nữa! Trước đó Tần Minh đã nhắc nhở chúng con đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng chúng con không nghe cậu ấy.

Con hối hận lắm!"
Tổng Thu Yên cũng xách nước thuốc sang đây.

Cô ta gọi: "Ba mẹ ơi, đừng để mất mặt nữa.

Mau về thôi! Chuyện này không thể trách người khác được, tại bọn con dễ bị lừa thôi"
Tần Minh rất bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên hai cô nàng không nhằm vào anh.
Cao Bình nhìn Tần Minh, nói với thái độ vô cùng cảm kích: "Tần Minh, tôi nghe Mục Linh nói là cậu còn tìm người trà trộn vào buổi tọa đàm để cứu chúng tôi.


Cảm ơn cậu.

Trước đây tôi vẫn luôn coi thường cậu, nhưng sau chuyện này, tôi biết lỗi rồi.

Tôi không nên kỳ thị cậu.

Tóm lại là tôi cảm ơn cậu.

Sau này có thời gian tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
Tổng Thu Yên không nói nhiều, nhưng cũng hơi kh người và lên tiếng: "Tần Minh, cảm ơn cậu.

Tôi xin lỗi vì những chuyện trước kia.

Chẳng phải cậu vẫn luôn phóng khoảng sao? Đừng so đo với tôi được không?"
Không hiểu sao Tần Minh hơi xúc động.

Trước đây, hai cô nàng này cứ cố tình nhằm vào anh.
Lần nào gặp anh, bọn họ cũng cùng nhau đùa giỡn anh, xem anh như thằng ăn mày, châm chọc đủ kiểu.

Nào là hám của, nào là chém gió mình là cậu ấm nhà giàu.

Không ngờ sau chuyện này, bọn họ lại thay đổi cách nhìn về anh.
Thật đáng ngạc nhiên.
Có lẽ họ đã trưởng thành.

Con người luôn thay đổi, có thể tốt hơn hoặc xấu đi.
Họ có thể nói ra những lời này trước mặt nhiều người, đó chẳng phải là biểu hiện của sự trưởng thành sao?
Người trong cuộc đã xuất hiện, nếu đám thân thích vẫn tiếp tục gây sự thì càng vô lý.
Tần Minh ném cây gậy sắt trong tay đi rồi cất lời: "Thưa các cô các chú, chị Triệu cũng là người bị hại, chị ấy cũng bị bạn lừa.

Chúng ta phải đối phó với kẻ phạm tội, chứ đừng nhằm vào người bị hại vô tội."
Người thân của những người bị hại nhìn nhau, biết rằng có tiếp tục gây sự cũng không có tác dụng gì.

Bọn họ không nhận được tiền bồi thường, dần rời đi.
Triệu Lập Ngưu thấy vậy, giơ ngón cái like cho Tần Minh: "Tiểu Minh, cậu siêu đấy! Tôi cảm thấy bây giờ không có chuyện gì làm khó được cậu."
Tần Minh đáp: "Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà."
Ba mẹ Triệu Mộng Hoa xúc động đi tới, kéo tay Tần Minh: "Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã cứu con gái của cô chú"
Tần Minh đáp lời: "Chú Triệu, cô Triệu, hai người đừng nói vậy.

Cháu và chị Triệu quen nhau đã lâu, mọi người đều là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.

Hơn nữa, cháu và cậu Dũng là anh em tốt.

Hôm qua, vì cứu chị Triệu, cấu ấy rất dũng cảm, bị kẻ cầm da thóm lừa đảo tìm người đánh.

Nhưng cậu ấy không từ bỏ việc cứu chị Triệu.

Cậu Dũng cũng giúp đỡ rất nhiều đấy ạ"

Lương Thiếu Dũng đang che đầu bên cạnh ngượng ngùng nhếch miệng.

Tần Minh luôn nói giúp anh ta trước mặt người thân của Triệu Mộng Hoa, chẳng phải vì giúp anh ta để lại ấn tượng tốt với họ sao?
Anh em tốt, không cần nói thêm.
Sau khi xử lý chuyện ở phòng bệnh xong, mọi thứ khôi phục trật tự.
Tôn Thường Hi "dữ dằn" trợn mắt trừng Tần Minh: "Cậu đi ra ngoài cho tôi!"
Tần Minh cố ý nói: "Chị Thường Hi hỏi cung em à? Em không phạm tội mà?"
Tôn Thường Hi lúng túng hừ mũi: "Tôi mời cậu uống cà phê, có nể mặt không?"
Tần Minh cười hì hì: "Đương nhiên!"
Bên ngoài bệnh viện, Tôn Thường Hi mua một lon đồ uống lạnh, ném cho Tần Minh.

Cô ấy chất vấn: "Cậu hãy thành thật khai báo tối qua đã xảy ra chuyện gì sau khi cậu bị Tào Vỹ trói đi? Còn nữa, tại sao cậu biết khách sạn ở ngoại thành có một làn xe cũ dưới mặt đất? Cậu bắt ba kẻ đầu sỏ như thế nào?"
Tần Minh trả lời: "Trùng hợp thôi mà.

Sau khi Tào Vĩ bắt em đi, hắn đâm vào xe của giáo sư Phó.

Bọn họ ngất xỉu, em bèn trói bọn họ lại rồi rời đi."
Tôn Thường Hi không vui: "Cậu lừa tôi đấy à? Tôi vẫn muốn điều tra nhưng cấp trên không cho, muốn kết án sớm, hoàn toàn không có ý định thảo luận với cậu.

Tôi nghĩ cậu là sinh viên nên không muốn công khai họ tên của cậu.

Nhưng xét về tư thì dù sao cậu cũng phải giải thích rõ với tôi chứ?"
Tần Minh nói: "Nếu đã kết án, vậy chẳng phải là xong rồi sao? Chị Thường Hy, chị còn rối rắm điều gì?"
Tần Minh thầm nghĩ lẽ nào cô ta rối rắm về vấn đề tiền của mấy tên lừa đảo? Tần Minh đã nuốt mấy trăm triệu, không muốn nhổ ra.
Nhưng câu trả lời của Tôn Thường Hi lại khiến anh bất ngờ.

Cô ấy nói: "Đây là hành động của tập thể cảnh sát chúng tôi trên thực tế tôi chỉ bảo vệ mười mấy con tin mà thôi.

Nhưng bởi vì cậu, cuối cùng tôi lại có công lớn nhất, tôi nhận thì ngại lắm."
Tôn Thường Hi vuốt ve vạch và sao trên vai, dáng vẻ hổ thẹn.
Tần Minh rất thích thái độ không kiêu ngạo, không tự mãn của Tôn Thường Hi.

Anh lên tiếng: "Em nhận công cũng chẳng được gì, chi bằng tặng cho chị Thường Hi.

Chị Thường Hi cũng giỏi thật mà, chị cứ xem như em đền bù vậy!"
Tôn Thường Hi buồn bực: "Đền bù? Cậu đền bù cái gì? Hừ, nếu cậu muốn nói tới chuyện trong suối nước nóng tối qua, thì tôi không muốn đền bù mà muốn cậu chịu trách nhiệm!"
Tần Minh sửng sốt.

Chịu trách nhiệm ư? Không phải chứ? Anh chịu trách nhiệm kiểu gì?.