Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 492: Ăn Cùng Đi





Nhóm Tần Minh vừa đến cửa nhà hàng thì thấy cả nhà Liêu Thanh Tuyền, nhưng không có hiệu trưởng Liêu, chỉ có cô ta, ba và anh trai cô ta, còn có một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng và một cặp vợ chồng có tuổi.

“Ôi chao Tiểu Tần” Viên Binh nhiệt tình chào hỏi.
Liêu Thanh Tuyền cũng bất ngờ: “Tần Minh”
Tần Minh cười nói: “Chị Liêu, chú Viên, trùng hợp quá.

Ủa? Hai người này là chị dâu và anh của chị à?”
Liêu Thanh Tuyền cười khổ nói: “Đúng vậy, hôm nay họ vừa đến
Liêu Thanh Tuyền nói rồi kéo Tần Minh sang một bên, thấp giọng bảo: “Ba tôi lại lừa tôi! Cái gọi là công ty mà ông ấy mở cho anh tôi là tòa nhà văn phòng công ty ban đầu của tôi.

Hơn nữa ông ấy còn nói với chị dâu tôi, anh tôi là người mở công ty đào tạo vũ đạo và tôi làm công cho anh tôi.


Cậu nói xem...!Tần Minh cậu nói xem có tức không cơ chứ?"
Tần Minh nghe xong chợt nhận ra, kế này hay đấy!
Kế này giống như một số bác sĩ không có đạo đức muốn làm phẫu thuật gì đó cho bệnh nhân, trước khi bắt đầu sẽ nói ba hoa chích chòe đủ thứ lợi ích, kết quả trước khi phẫu thuật lại nói nguy hiểm thế nào, khó khăn lắm mới phẫu thuật xong thì lại nói di chứng gì sau phẫu thuật cần phải chú ý, còn phải tiếp nhận trị liệu cái gì, sau khi trị liệu lại nói cái gì không thể hồi phục được.
Nó gần như làm rã đi từng lớp phòng thủ tâm lý của bệnh nhân, vô hình trung tạo thành tình huống mà bệnh nhân không thể nào phản kháng được.
Chẳng phải phòng tuyến tâm lý của Liêu Thanh Tuyền bị Viên Binh từng bước phá vỡ sao, lợi dụng lời nói dối và xiềng xích tình thân, dần dần khiến Liêu Thanh Tuyền vào bẫy.

Cô ta bỗng chốc không thể chấp nhận được sự thật, từng bước khiến cô ta phải chấp nhận một cách bị động, dưới tình huống khác nhau, khiến Liêu Thanh Tuyền buộc phải cam chịu.
Có thể nói thủ đoạn này sẽ bóp chết Liêu
Thanh Tuyền.

“Học tập rồi." Tần Minh cảm khái nói.

“Cái gì?” Liêu Thanh Tuyền vô cùng tức giận, đôi gò má xinh đẹp vừa lo lắng vừa muộn phiền, cô ta chỉ vào tam hoa tụ đỉnh trên trán, hỏi: "Tần Minh, đạo pháp này của cậu thật sự có tác dụng à? Sao tôi cảm thấy tôi càng xui xẻo hơn vậy? Mẹ tôi còn hỏi tôi dạo này công ty thế nào, muốn đến xem thử, tôi không biết giải thích với bà ấy làm sao nữa."
Tần Minh cười nói: “Đừng lo lắng nữa chị Tuyền, trong bóng tối ắt có ý trời, thời cơ vẫn chưa chín muồi.

Một khi thời cơ đến thì tự nhiên nước sẽ chảy thành sông, cái gì nên là của chị thì vẫn là của chị.
Liêu Thanh Tuyền nửa tin nửa ngờ, cũng không biết thời cơ mà Tần Minh nói là lúc nào.
Thực ra Tần Minh cũng không biết, hôm nay anh bận lo cho chuyện hôn nhân của anh trai, vẫn chưa lên kế hoạch cho việc của Liêu Thanh Tuyền.
Tính kế luôn phải có chuẩn bị, Tần Minh vẫn chưa chuẩn bị tốt cho giai đoạn sau.
Chuẩn bị cho giai đoạn trước chính là cho Viên Binh ký một hợp đồng thuê nhà, anh bảo Tổng Dĩnh đào một cái bẫy lớn trong hợp đồng, có thể gài bẫy Viên Binh.
So với những chuyện này của Liêu Thanh Tuyền thì Tần Minh vẫn quan tâm đến chuyện hôn nhân của anh trai Tần Triều Dương hơn, anh nhanh chóng quay lại phòng VIP.
Phòng VIP rất lớn, có hai bàn, điều kiện cũng rất tốt, Sau khi Tần Triều Dương thăng chức tăng lương, cả nhà Vương Hiểu Lệ càng hài lòng với Tần Triều Dương hơn, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Tần Minh cũng không cảm thấy gì, chủ yếu là anh khá hài lòng với chủ Vương mà Vương Hiểu Lệ, tam quan của hai cha con này bình thường, dì Vương thì có cái nhìn sắc bén hơn đôi chút, nhưng những bà mẹ vợ ở Hoa Hạ có ai là không thương con gái? Yêu cầu cao một chút cũng không sao, cũng không phải anh trai mình không đáp ứng được điều kiện.

Vương Hiểu Lệ là con một, sau này kết hôn rồi cũng không có gì quá phức tạp, hai người lớn vẫn có thể trông cháu, không cần ba mẹ Tần Minh vất vả cũng rất tốt.
Tần Minh đứng ở cửa nói: “Em đi gọi món trước đây, chú dì, hai người nói chuyện trước nhé, cháu đi chọn ít hải sản.
Chú Vương vội nói: "Ai da, cậu nhóc, không cần ăn đồ đắt như vậy, ăn bình thường thôi là được rồi, lãng phí tiền.

Gọi thêm vài món địa phương là được, hải sản đắt lắm, gọi cả rượu nữa, ha ha, rượu trắng ấy”
Dì Vương lên tiếng: “Ông già này, cũng đâu cần ông bỏ tiền, con rể ông trả tiền mời khách, ông cứ ăn thôi là được rồi.
Hai người lớn có vẻ rất hài lòng với Tần Triều Dương, Tân Triều Dương cũng cười không khép được miệng.

Anh ấy không biết nói chuyện cho lắm, chỉ thuận theo ý của Tần Minh: “Chú, chú cứ gọi tùy ý đi, chủ ở xa đến, chắc chắn phải tiếp đãi chu đáo ạ
Tần Minh vô cùng vui vẻ đi chọn mấy con tôm hùm, ba ba, cá chạch, bào ngư, vv...
Cũng không đắt lắm nhưng có đẳng cấp nhất định.
Tần Minh gọi hải sản xong nhưng lại thấy nhóm Viên Binh không có chỗ ngồi.
Giờ là buổi trưa, nhà hàng đông đúc và vô cùng ồn ào, không ngờ họ lại không có chỗ ngồi.
Cô gái ăn mặc thời trang đó trách: “Ôi, Viên Hạo Hoa, anh không biết đặt phòng trước à? Giờ mới phát hiện không có chỗ ngồi, anh tưởng thành phố lớn là dưới quê, đến đại một nhà hàng thì cũng có chỗ trống sao?"
Viên Hạo Hoa – anh trai Liệu Thanh Tuyền mất kiên nhẫn nói: “Sao anh biết được? Thành phố Quảng rác rưởi này, ăn bữa cơm cũng phiền như vậy, ba mẹ em lại muốn ăn hải sản, nếu đi nhà hàng Tây thì đâu có lắm chuyện thế này.”
Tần Minh nghe xong, đổ thừa thế này cũng kỳ quá phải không?
Đã là nhà hàng có món ăn ngon thì chẳng phải bữa trưa đều đông người sao?
Viên Binh vội khuyên: “Đừng sốt ruột, hay là đến chỗ khác cũng được, nhà hàng nhiều vậy mà đúng không? Hạo Hoa, khuyên Hạ Linh đi.”
Nhưng người phụ nữ ăn mặc thời trang đó lại nổi cáu nói: "Đến cũng đến rồi còn đi đâu nữa? Bên ngoài nắng gắt như vậy, thành phố Quảng đúng là nóng chết mất, em không muốn ra ngoài nữa, nắng muốn đen luôn rồi.

Chậc, tìm một nhà hàng cũng không biết tìm, sao anh lại vô dụng như vậy?”
Câu nói của Hạ Linh khiến mọi người ở xung quanh lần lượt nhìn sang, ai nấy cũng lộ ra ánh mắt kỳ lạ, cả nhà này muốn làm gì vậy?
Sắc mặt Viên Hạo Hoa khó coi, Viên Binh càng không nói nên lời, đứa con dâu này không hề nể mặt ông ta chút nào.
Liêu Thanh Tuyền không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy anh trai lấy một người vợ kỳ quặc, đúng là không biết lúc đầu sao lại yêu nhau, sau này anh ta phải chịu hết rồi.

Nhưng Hạ Linh tỏ vẻ chẳng quan tâm, hung hãng kiêu ngạo, còn dữ với Viên Hạo Hoa: “Anh không mau nghĩ cách đi? Ôi, gọi em gái anh nghĩ cách đi, chẳng phải nó luôn sống ở đây à?”
Tần Minh cũng khó chịu không thôi, người phụ nữ này đúng là mất trí, chỉ biết nổi cáu và sai người khác làm việc? Tên Viên Hạo Hoa đó sao lại tìm một người kỳ quặc như vậy?
Bỏ đi, không liên quan đến anh.

Thực ra sức kiềm chế của Tần Minh khá tốt, không chấp người phụ nữ điên này, anh lại gọi thêm ít đồ uống có cồn rồi quay lại phòng VIP.
Nhưng lúc này Viên Binh kéo Liêu Thanh Tuyền đi tới.
Viên Binh nhiệt tình hỏi: “Này này này, Tiểu Mình à, mọi người có chỗ ngồi không? Sao không thấy đâu?”
Tần Minh đáp: “À, tôi đã đặt phòng từ trước rồi.”
Viên Binh nghe thế thì suy nghĩ lập tức thay đổi, nói: “Vậy phòng của mọi người còn đủ chỗ không? Nếu đủ chỗ thì cho chúng tôi vào với.

“Ba, ba thế này rất bất lịch sự." Liêu Thanh Tuyền thật sự không nhịn được nữa.
Viên Binh mặt dày nói: “Có gì đâu? Ở nhà dựa dẫm cha mẹ, ra ngoài dựa dẫm bạn bè.

Bạn là giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Liêu Thanh Tuyền thật sự cảm thấy khó chịu, chuyện anh trai kết hôn lần này, cô ta ngày càng cảm thấy ba mình bất chấp hết lý lẽ.
Tần Minh thầm nói: “Chỉ đợi câu này của chú thôi.
Anh dứt khoát đồng ý: “Được chứ, mời chủ đi bên này.
Liêu Thanh Tuyền sững sờ, sao Tần Minh lại đồng ý? Cậu ấy đang nghĩ gì thế?.