Căn phòng VIP rộng lớn yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Tần Triều Dương ngây ngốc hỏi: “Em, em trai à, ba trăm triệu này có phải đơn vị nhân dân tệ không?”
Tần Minh cười lớn: “Anh à, sao có thể là nhân dân tệ được? Là ba trăm triệu đô la Mỹ.
Nếu không làm đường thì có thể mua được vài ngôi nhà ở nước ngoài, sau này nghỉ phép đi du lịch ra nước ngoài cũng có chỗ ở, phải không? Bây giờ xã hội đã là ngôi làng trái đất rồi, sau này anh với chị dâu có nhu cầu thì có thể đưa ba mẹ hai bên đi du lịch khắp thế giới hưởng phúc, đúng không? Ba chúng ta cũng nói rồi, nếu có điều kiện thì sao lại để con dâu nhà họ Tần chúng ta chịu thiệt thòi?”
Lúc này, ba mẹ Vương Hiểu Lệ không dám nói gì nữa.
Tần Minh mở miệng là hơn trăm triệu, ngậm miệng là đô la Mỹ khiến cho người ta khiếp
Họ thực sự đã sợ.
Họ chỉ là những người có thu nhập trung bình, tuy cuộc sống không đến nỗi tệ nhưng cũng chưa bao giờ thấy số tiền lớn hàng chục triệu.
Họ vốn tưởng tiền lương một năm của Trần Triều Dương đã là hàng triệu rồi nên đòi sính lễ năm trăm ngàn, tổ chức hôn lễ hoành tráng ở quê nhà, sau này trả lại một phần tiền mừng là được.
Không ngờ Tần Minh lại gửi tiền mừn những ba trăm triệu đô la Mỹ, con số này đã không còn nằm trong phạm vi họ có thể với tới nữa.
Vương Hiểu Lệ hạnh phúc đến nỗi tim đập thình thịch, không ngờ mình lại chọn được người chồng giàu có như vậy, sau này có thể không cần lo cơm áo gạo tiền nữa rồi.
Tần Triều Dương cũng rất vui mừng: “Vậy em trai à, cứ làm theo những gì em nói đi.
Lời này của Tần Minh đã hoàn toàn kích thích mấy người Hạ Linh, họ còn đang mặc cả sính lễ mười triệu, năm mươi triệu thì Tần Minh ở bên kia đã vung hắn ba trăm triệu đô, còn nói cái gì mà làng trái đất, mua nhà ở nước ngoài, đúng là giàu có khiến người ta phải hâm mộ.
“Chắc bốc phét thôi.” Viên Hạo Hoa hơi khó chịu, cảm thấy Tần Minh đang phá đám khiến anh ta khó xử.
Anh ta nói không lớn nhưng ai cũng có thể nghe thấy.
Thật trùng hợp, đúng lúc này một nhân viên phục vụ đi vào bảo: “Chào mọi người, cho tôi hỏi chiếc xe Mercedes S560 mới tinh ở ngoài cửa là của ông chủ nào vậy ạ? Có thể di chuyển vị trí ra nơi khác được không? Có xe bị chặn lại không ra ngoài được, xin hãy di chuyển giúp tôi, tôi cảm ơn.”
Tần Triều Dương vội vàng đứng dậy nói: “Ồ, xe của chúng tôi đấy.
Hầy, tôi không có bằng lái, Tiểu Lệ em đi đi.”
Vương Hiểu Lệ lập tức cầm chìa khoá đi ra ngoài.
Mercedes mới tinh? Không có mấy triệu làm sao mua được? Nhưng hiển nhiên người ở bàn Tần Minh có khả năng này.
Viên Hạo Hoa không đủ khả năng mua Mercedes, chiếc Ferrari anh ta khoe khoang còn là do ba hố em gái mà có, vì vậy lập tức đỏ mặt, không nói gì nữa.
Ngược lại là Hạ Linh, thi thoảng cô ta lại đưa mắt nhìn sang Tần Minh, cảm giác càng nhìn càng thấy ưng ý.
Tần Minh nói chuyện tiền mừng xong lại nói đến những việc khác phải làm trong hôn lễ.
Ví dụ như hai bên nhà trai nhà gái đều phải mời rượu, về quê cúng bái tổ tiên, rồi chọn ngày...!Mọi thứ cho lễ cưới đều chọn loại cao cấp, lễ phục rồi nhẫn kim cương giá trên trời đều chỉ là chuyện nhỏ.
Họ sẽ tổ chức đám cưới ở nước người, cung cấp vé máy bay và chỗ ăn ở cho khách, còn mời ca sĩ đến hát, mời người nổi tiếng tới chúc mừng, phát trực tiếp trên toàn mạng, thực sự có thể so sánh với hôn lễ của người nổi tiếng.
Tần Triều Dương và người nhà Vương Hiểu Lệ đều không nói vào được, tất cả đều nghe theo Tần Minh sắp xếp, vì tiền là do Trần Minh bỏ ra.
Thật ra Vương Hiểu Lệ muốn tiết kiệm một chút, nhưng nghĩ đến đời người con gái chỉ kết hôn một lần, có cô gái nào không muốn nở mày nở mặt, lãng mạn như hôn lễ thế kỷ của công chúa hoàng thất chứ? Nếu Tần Minh đã sắp xếp thì họ sẽ nghe theo anh, trong lòng rất vui vẻ.
Tần Minh nói liến thoắng, bảo là tổ chức đám cưới ít nhất phải một tỷ, câu này khiến cho hai nhà ở bàn kế bên không nuốt trôi nổi nữa.
Thật ra tổ chức đám cưới dù có chi tiêu nhiều hơn nữa cũng không đến một tỷ, Tần Minh nói con số trên trời như vậy là để kích thích mấy người bàn bên.
Viên Binh lại càng buồn hơn, ông ta cảm thấy việc vào ăn cùng phòng VIP với Tần Minh là một quyết định sai lầm, con trai ông ta không thể so sánh được.
Hạ Linh dồn hết tâm tư và tinh thần vào bên bàn Tần Minh, chăm chú lắng nghe, hiển nhiên cũng hâm mộ hôn lễ thế kỷ của Vương Hiểu Lê.
Ông chủ Hạ không ngồi yên được nữa bèn cầm ly rượu lên nói: “Cô Liêu, không ngờ cô lại quen biết người lợi hại thế này, sao cô không giới thiệu cho chúng tôi chứ? Cô có thể giúp chúng tôi để giới thiệu hai bên làm quen được không?”
Viên Binh cũng nói ngay: “Đúng đó Tiểu Tuyền, con có người bạn giỏi như thế sao ba không biết nhỉ? Ba còn tưởng cậu ấy chỉ là người bình thường"
Hạ Linh cũng rất hứng thú: "Đúng thế cô Liêu, cô giới thiệu đi, mọi người đều làm kinh doanh, con ông cháu cha giàu có số một lại còn trẻ tuổi thế này, sau này có tiền cùng nhau kiếm.
Chỉ có Viên Hạo Hoa là cực kỳ không vui, sao vợ anh ta lại quan tâm người bàn bên như thế? Hôm nay mọi người tới để bàn chuyện kết hôn của anh ta, lát nữa còn đến công ty anh ta tham quan nữa kìa.
Liêu Thanh Tuyền không nói nên lời.
Theo như cô biết, trước đây Tần Minh là một sinh viên nghèo, sau này quen được bạn gái xinh đẹp, giàu có nên cũng trở thành người giàu.
Nhưng sau này nhà bạn gái phá sản, đáng ra anh cũng trở lại như xưa mới đúng, về sau Tần Minh nói anh chơi cổ phiếu kiếm được rất nhiều tiền, ban đầu cô không tin, nhưng bây giờ lại không thể không tin.
Liêu Thanh Tuyền lườm Tần Minh một cái rồi vẫy tay với anh: “Tần Minh, lại đây đi”
Giọng điệu này thật sự hơi giống chị cả gọi em trai.
Tần Minh ở bên kia cũng đã nói gần xong “Anh, bây giờ mọi người lên biệt thự Đỉnh Vân Sơn xem đi, em nói chuyện với bạn một lát.
À em thanh toán rồi, mọi người về luôn đi nhé.”
Ba mẹ Vương Hiểu Lệ đáp lại rồi cười tươi đi ra ngoài.
Tần Minh bước tới, Liêu Thanh Tuyền nhường vị trí cho anh ngồi bên cạnh.
“Ồ, anh chàng đẹp trai này, tôi nên gọi cậu thế nào nhỉ?” Ông chủ Hạ rót rượu cho Tần Minh, dáng vẻ như tiếp đón khách quý.
Tần Minh từ chối uống rượu, anh chấp tay nói: “Cảm ơn ông chủ Hạ, nhưng tôi là người xuất gia, ban ngày không uống rượu, say rượu rất dễ mắc sai lầm.
“Hả? Người xuất gia?” Mọi người sửng sốt.
Ngay cả Liêu Thanh Tuyền cũng trợn mắt há mồm, thầm nghĩ tên này đang giả vờ nghiêm túc cái gì? Không phải cậu là sinh viên năm cuối trường Đại học Công nghệ tỉnh Hoa sao? Giờ lại ở đây giả làm thầy bói?
Tần Minh cười ha hả, đứng thẳng lưng trả lời: "Không giấu gì mọi người, tôi là truyền nhân đời thứ năm trăm sáu mươi mốt của thiên sư đứng đầu đạo giáo Hổ Long Sơn, tôi là người xuất gia chân chính.
“Ồ, thì ra là người theo đạo.
Vợ chồng ông chủ Hạ cũng chắp tay.
Liêu Thanh Tuyền thầm cười trộm, cô ta đưa tay xuống dưới bàn véo Tần Minh, ý bảo thằng nhóc cậu xấu xa lắm, rất biết lừa người.
Hạ Linh tò mò: “Woa, bây giờ làm đạo sĩ được nhiều tiền nhang đèn vậy sao?”
Viên Binh nói: “Chứ còn gì nữa, nhiều tín đồ nên hương khói cũng nhiều.
Tôi biết một đại sư Phật giáo đi Rolls Royce, sống trong căn nhà theo phong cách châu Âu.
Mọi người thấy ông ấy đều gọi một tiếng đại sư, thật sự là im hơi lặng tiếng rồi phát tài mà." “Đại sư Tần, thất lễ rồi.” Ông chủ Hạ vội nói: “Đại sư Tần còn trẻ mà đã thành công thế này thật khiến tôi bái phục."
Tần Minh đáp: “Hầy, ông chủ Hạ, ông chủ Viên, mọi người hiểu nhầm rồi.
Tôi vẫn còn là học trò, danh đại sư này với tôi còn xa vời lắm.
Sở dĩ tôi giàu có là vì được thầy dạy cho cách xem phong thuỷ, tướng số, giúp nhà họ Mộc giàu có ở thành phố Quảng vượt qua hai kiếp nạn nên họ trả ơn, tặng cho tôi một tỷ.
Tôi là người xuất gia nên tiền chỉ là vật ngoài thân, đúng lúc anh trai tôi kết hôn nên tôi đưa cho anh ấy một ít mà thôi.
Một tỷ, vật ngoài thân?
Viên Binh ông ta không có.
Nhìn ánh mắt vợ chồng ông chủ Hạ có vẻ cũng không có, xem ra nhà giàu hơn nữa cũng chỉ có hạn.
Vẻ mặt Viên Hạo Hoa đầy khinh thường, anh ta hừ một tiếng: “Thật không đấy? Chẳng phải thằng nhóc cậu vẫn gọi em gái tôi là cô giáo sao? Đừng bốc phét.
Tần Minh cười nhạt: “Chuyện này cũng mới xảy ra cách đây không lâu, anh có thể lên mạng tìm, biến cố của nhà họ Mộc lúc đó rất nổi tiếng ở thành phố Quảng.”
Viên Hạo Hoa vẫn không tin nên lấy điện thoại ra tra vụ án anh em nhà họ Mộc bất hoà, mưu hại gia đình lúc đó, còn có nhà họ Mộc được người bí ẩn giúp đỡ, bệnh của ông cụ Mộc được chữa trị, tất cả đều có.
Trong đó còn có ảnh Tần Minh đứng trước cửa công ty nhà họ Mộc dùng tiền ổn định người dân.
Mọi người trong bàn đều tranh nhau nhìn vào điện thoại Viên Hạo Hoa, phát hiện đúng là có chuyện này!
Hơn nữa nhà họ Mộc là nhà giàu có lâu năm ở thành phố Quảng, được mệnh danh là gia đình tài sản bạc tỷ, tiền nhiều như nước, cho Tần Minh một tỷ cũng không là gì.
Ông chủ Hạ xem xong thì bước tới, cầm lấy tay Tần Minh kêu khóc: "Ôi, đại sư Tần đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Hôm nay gặp được đại sư Tần đúng là phúc đức ba đời của chúng tôi, xin đại sư Tần hãy cứu gia đình chúng tôi.
Tần Minh rút tay về, cười khan: “Ha ha, ông chủ Hạ khách sáo rồi, ông làm gì vậy? Không phải mọi người vẫn đang bình an sao?”.