Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 882: 882





Thường Tuyết đáp: "Đúng vậy, sau đó không biết được ai cứu.
Lòng Tần Minh chấn động, anh nghĩ bụng: "Xem ra ba nuôi không nói với cô ta, mà cũng phải, ba nuôi đã rời khỏi Hoa Hạ nhiều năm như vậy, họ hàng trước kia dù có liên lạc cũng không quá quan tâm, huống chi bây giờ ông còn bị bệnh nặng như vậy.
Thường Tuyết nói tiếp: "Nhà họ Triệu làm việc nhìn bề ngoài thì quang minh lỗi lạc, nhưng thực ra là bất chấp mọi giá để đạt được mục đích, bọn họ sắp xếp người kết hôn liên minh với anh, nhìn như lôi kéo anh để duy trì cục diện ổn định của tập đoàn, nhưng thực ra tất cả chỉ là cái bẫy.

Ít nhất vào ngày cưới có lẽ bọn họ sẽ giết anh.

Mà trước ngày cưới cũng là lúc quan hệ giữa anh và nhà họ Triệu vi diệu nhất, có thể sẽ bởi vậy mà chuyển biến tốt, cũng có thể sẽ xấu đi.

Đây đều là mưu kế của nhà họ Triệu"
Tần Minh nhướng mày, hỏi: "Sao cô biết những chuyện này?"

Thường Tuyết nói: "Ba nuôi của anh nói cho tôi biết, ông ấy bảo với tôi từ trước, dặn tôi rảnh rỗi thì giúp anh nhiều hơn.

Dù sao tôi và ba nuôi của anh cũng là người nhà họ Thường, năm đó nhà chúng tôi chạy tới thị trấn Bạch Thủy để lánh nạn nên tôi mới quen biết anh.

Tóm lại nhà họ Triệu cũng muốn đối phó với nhà họ Thường chúng tôi.
Tần Minh không nói gì, trước kia Thường Hồng Hi cũng đã nói với anh chuyện này.
Nhiếp Hải Đường nói: "Chúng tôi biết rồi, mời cô về cho"
Thường Tuyết khẽ cười: "Đừng tỏ thái độ thù địch với tôi như vậy, tôi có cướp bạn trai của cô đâu.

Ngoài ra tôi còn tiết lộ cho anh một tin tức nữa, đó là ngày mai Thường Nhụy sẽ đi bái Phật ở miếu Quảng trong thành phố.

Bình thường bà ta ra ngoài sẽ có rất nhiều người bảo vệ, làm chuyện gì cũng không ai biết."
Tần Minh nói: "Chẳng phải là đi miếu thắp hương thôi sao, có gì đặc biệt đầu?"
Thường Tuyết trả lời: "Hừ hừ, anh biết vì sao tháng trước tôi bị người nhà họ Triệu truy sát không? Đó là vì tôi vụng trộm chạy tới xem mỗi tháng Thường Nhụy đi gặp ai, kết quả bị phát hiện nên bị nhà họ Triệu giết người diệt khẩu đẩy."
Nhiếp Hải Đường nói với vẻ không tin: "Khoa trương vậy ư, thế sao bây giờ cô vẫn yên on?"
Thường Tuyết chỉ vào người cách đó không xa, nói: "Tôi có vệ sĩ mà? Ở nơi đông người, nhà họ Triệu không thể bắt tôi"
Tần Minh suy nghĩ trong lòng: "Lần trước bắt được Lương béo hình như cũng không tra khảo được gì.

Xem ra Thường Nhụy có điều kỳ lạ."

Thường Tuyết nói tiếp: "Tôi chỉ nhắc nhở anh cẩn thận hơn thôi.

Dù sao chúng ta cũng là người trên một con thuyền, nên giúp đỡ lẫn nhau mà.

Thôi tôi đi đây để bạn gái anh khỏi ghen"
Sau khi Thường Tuyết đi, trong lòng Tần Minh đầy ắp nghi ngờ.
Ngược lại Nhiếp Hải Đường nói: "Tần Minh, anh đừng tin cô ta, cô ta nói dối đẩy."
Tần Minh nói: "Vì sao? Lúc trước cô ta bị người nhà họ Triệu truy sát, suýt nữa thì chết là thật.

Hơn nữa, là ba nuôi bảo anh cứu cô ta."
Nhiếp Hải Đường bĩu môi, nói: "Em không biết, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo em như vậy.

Nhưng chuyện của anh em đâu dám nói lung tung, em cứ có cảm giác người phụ nữ này có điểm khác thường.
Tần Minh mỉm cười, nói: "Được rồi, trời tối rồi, đi ăn cơm trước đã.


Chuyện của nhà họ Triệu chúng ta nói sau"
Tần Minh vừa đi vừa móc điện thoại ra nhắn tin cho Trương Toàn Chân: "Thầy, ngày mai thầy hãy chuẩn bị, có một cơ hội có thể nhìn thấy Thường Nhụy.Tần Minh nhíu chặt lông mày, suy tư làm thế nào để tiêu hóa tin tức của Thường Tuyết.
Anh nhất định phải gặp Thường Nhụy, nhưng anh không biết phải đi gặp bà ta với thân phận gì, có lẽ chuyện này sẽ dẫn tới một loạt chuyện không tốt liên tiếp xảy ra, dù sao Thường Tuyết cũng bị đuổi giết vì chuyện này.
Mà bây giờ anh là người có hai thân phận.

"Tần Minh, em muốn đi với anh." Nhiếp Hải Đường chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Dù sao chuyện này cũng có nguy hiểm nhất định, anh đi một mình quá mạo hiểm."
Tần Minh cười nói: "Sao anh có thể đi một mình được? Em đi còn nguy hiểm hơn đấy.
Nhiếp Hải Đường nói: "Không, dù sao sư phụ em cũng là Mộc Thư Vân, quen biết rất nhiều người ở Bắc Kinh, có thân phận này, em có thể yểm trợ cho anh".