Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 93





Ở đầu đường có một chỗ quán xem bói dạo, Lý Mộng ném đồ đạc của một ông thầy bói xuống đất, tấm biển "Trương chân tiên giải mã giấc mộng, tiên đoán tương lai"cũng đổ xuống.

Lý Mộng chỉ vào đối phương hệt như một mụ đàn bà đanh đá: "Trước đây ông xem cho tôi thế nào hả? Nói tôi có số giàu sang, là mệnh làm vợ nhà giàu.

Đúng là nói hươu nói vượn, ông có biết gần đây tôi thê thảm thế nào không hả? Phải vào trại tạm giam, đi du lịch thì bị lừa tiền, khi vẽ suýt xảy ra tai nạn" Trương chân tiên vuốt râu một cách thong dong, quả thật có khí chất của bậc cao nhân siêu phàm thoát tục, ông ta nói: "Vô Lượng thiên tôn, cô Lý, đường dài đẳng đẳng còn xa! ối, cô Lý, xin đừng đánh.

Á, râu của tôi! cô đánh nữa là tôi báo cảnh sát đấy đồ đàn bà đanh đá này" Lý Mộng cầm ghế đẩu lên đập Trương lão đạo, bỗng nhiên tay cô ta dừng lại, không rút được ghế ra.

Lý Mộng quay đầu sang nhìn, không ngờ lại là Tần Minh, anh đang giữ tay cô ta.


Lý Mộng lớn tiếng: "Buông tôi ra.

Tôi đánh ông thầy bói lừa đảo này thì liên quan gì đến anh?" Tần Minh nói: "Không liên quan à? Trước kia cô làm nhiều việc như vậy, hại tôi và người nhà cả Hải Đường hiểu lâm to, tôi chưa tính sổ với cô đâu.

Người ta xem bói cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, có ai đến đập bảng hiệu như cô không? Tôi thấy chướng mắt" Lý Mộng thẹn quá hóa giận, nói: "Á à, anh còn quản giáo tôi à? Tên thầy bói này lừa đảo thì cũng thôi, tôi đến đòi công bằng anh lại ra tay, anh có còn lý lẽ không đấy? Anh không đi dỗ dành Nhiếp Hải Đường xinh xắn lắm tiền của anh đi, lo chuyện bao đồng của tôi làm gì?" Ông thầy bói kia kích động, nói: "Tôi không lừa cô mà, Trương Trung tôi bói toàn cả đời, bói ra được cái gì thì nói cái đó.

" Thật ra Tần Minh không mấy tin trò xem bói này lắm, nhưng anh tức Lý Mộng nói nhăng nói cuội với em gái mình, đồng thời không muốn ông đạo sĩ này tuổi đã cao lại bị đánh vào viện thôi, đối phương cũng vì miếng cơm manh áo, mỗi người đều khổ.

Anh nói: "Ông à, ông đi đi" Trương chân tiên không đi, ông ta kéo tay Tần Minh, sờ xương một lúc rồi bỗng kêu lên: "Cậu nhóc, cậu có tướng cửu ngũ" Tần Minh nheo mắt, ông ta ám chỉ sau này anh làm việc chín đi năm về à? Tuy chín đi năm về thoải mái hơn chín đi chín về sáu ngày phổ biến hiện nay, nhưng Tần Minh vẫn cảm thấy buồn cười.

Bây giờ Tần Minh là người giàu nhất thế giới!
ờm, nhưng Thường Hồng Hi chưa chết, anh vẫn chỉ là người thừa kế, hết thảy vẫn chưa ổn định, phải giản dị, phải khiêm tốn.

Tần Minh buông tay Lý Mộng ra, nói: "Ông già, ông cũng muốn lừa cả tôi luôn à?" Trương chân tiên vuốt râu, quan sát cẩn thận khuôn mặt của Tần Minh: "Hầy, lão đạo xem bói xem tướng cả đời, đều theo cơ duyên.

Nhóc, hôm nay hai ta gặp nhau chính là có duyên.

Trán cậu rộng, nhân trung thẳng, khóe mắt hẹp dài mà mắt lại to và tròn, có tướng oai hùng, thùy tai có tướng nhiều phúc thọ!

Ổi trời, cái cô đánh đá này, cô lại đánh tôi là tôi báo cảnh sát đấy" Lý Mộng vừa được thả là cầm ghế lên đánh ông thầy bói.

Tần Minh không vừa mát, bèn kéo Lý Mộng, nói: "Đừng đánh nữa, xem bói vốn là việc hai bên tình nguyện, cô tin tưởng trăm phần trăm còn trách ai được? Muốn trách thì trách cô ngu xuẩn ấy" "Ông ta? Anh!" Lý Mộng tức sôi máu, nói: "Nếu không phải vì ông ta thì tôi cũng không chia tay với anh rồi" Tần Minh với vẻ giọng khinh khỉnh: "Cô lấy cớ độc đáo đấy, cô chê tôi nghèo thì liên quan gì đến việc xem bói của người ta?" Lý Mộng nói: "Một tháng trước, tôi nằm mơ thấy mình ngồi trên biển mây mà ngủ, lúc đi mua sắm thì gặp phải lão đạo sĩ thối này, chính ông thầy bói chết tiệt này ấy, tôi nhờ ông ta giải mã giấc mơ.

Ông ta nói tôi có mệnh giàu sang, tương lai nhất định sẽ làm vợ nhà giàu, hưởng vinh hoa phú quý.

Tôi vui nên thưởng cho ông ta năm trăm tệ" Tần Minh cạn lời, một tháng trước anh cho Lý Mộng năm trăm tệ, bởi vì cô ta muốn mua một nhãn hiệu nước hoa lớn, kết quả cô ta không mua được, thì ra là bị ông thầy bói này lừa.

Nghĩ đến đây, Tần Minh lại sôi máu, vốn dĩ anh định gửi năm trăm tệ đó về nhà cho ba chữa bệnh, kết quả bị Lý Mộng hoang phí, hơn nữa lại còn cho loại thầy bói lừa đảo này.

Anh cầm ghế lên đuổi theo Trương chân tiên: "Đệch mợ, ông là đồ thầy bói lừa đảo, ông đây đánh chết ông" "Ối, nhóc, cậu bình tĩnh đi, phí giải mã giấc mơ là tùy duyên, cô ta cho tôi nhiều như thế thì tôi cũng chỉ có thể cầm thôi" "Hơn nữa, tôi tiết lộ thiên cơ sẽ bị tổn thọ, thu chút tiền cũng là dễ hiểu mà" Tần Minh đâu nghe ông ta nói gì, đấm đá một trận rồi đuổi ông ta đi mới tỉnh táo lại.

Sau khi đuổi thầy bói đi, hai người họ lại trợn mắt nhìn nhau, không có chuyện gì để nói.

Sau đó Tần Minh nói: "Lý Mộng, cô thôi được chưa hả? Lần trước giả mang thai với đủ loại chuyện nữa bị bắt nghỉ học mà vẫn chưa biết dừng lại à? Bây giờ lại lừa em tôi, cô nghĩ tôi dễ tính thật đấy à?" Lý Mộng hừ lạnh: "Anh hung dữ với tôi làm gì? Anh mới chia tay tôi được mấy ngày mà đã bấu víu được Nhiếp Hải Đường rồi? Hai người không có quan hệ gì? Lừa nhau à.

Anh tán Nhiếp Hải Đường là hợp tình hợp lý, là tình yêu chân thành.

Tôi và Dương Uy ở bên nhau thì lại bị mấy người chị trích? Hử?" Cô ta càng nói Tần Minh càng tức: "Cô đúng là ngang ngược, cô ngoại tình mà còn có lý được à? Cút đi.


" Lý Mộng điên cuồng hơn, cô ta kéo Tần Minh: "Anh mới chia tay tôi được bao lâu mà đã yêu đương với Nhiếp Hải Đường? Anh thích tôi được bao nhiêu? Anh có từng níu giữ tôi chưa? Tôi chỉ muốn được dùng đồ xin, ăn đồ sang như những người phụ nữ khác mà thôi, tôi muốn sống giàu có hơn thì có gì sai? Tại sao anh không tha cho tôi?" Tần Minh tức giận đấy Lý Mộng ra, mắng: "Người sai là cô, không phải tôi" Lý Mộng yếu ớt, bị đẩy một phát thì ngã lăn xuống đất, bàn tay bị trầy xước, cô ta đau lòng và khóc.

Bỗng nhiên, Tân Tố Tố đi đến thấy cảnh này thì vô cùng tức giận: "A? Anh, anh lại đánh chị Lý Mộng rồi, anh đáng ghét thế, chị Lý Mộng đáng thương vậy rồi mà" Lý Mộng khóc nức nở mắng Tần Minh: "Anh đi tìm Nhiếp Hải Đường của anh đi, anh đến chỗ tôi làm gì? Hả? Tôi trêu chọc gì anh à? Tôi trêu chọc gì anh à?" Tần Minh mắng: "Cô nói những lời không nên nói với em tôi, làm những việc không nên làm, không phải trêu chọc tôi thì là cái gì?" Tần Tố Tố luống cuống, nói: "Anh! Tôi qua em và anh cả đến thành phố Quảng, nửa đêm nửa hôm không có chỗ để đi, chị Lý Mộng giúp bọn em thuê nhà nghỉ để bọn em nghỉ ngơi, sáng nay lại mời em ăn sáng, buổi trưa dẫn em đi ăn KFC, lẽ nào những việc này cũng là không nên ư? Chị Lý Mộng chia tay anh, nhưng chị ấy vẫn tốt như trước kia, chị ấy có lỗi gì chứ? Trái lại là anh ấy, anh bị cô gái khác bỏ bùa mê thuốc lý rồi" Tần Minh kinh ngạc, ngày hôm qua Lý Mộng sắp xếp chỗ ở cho em và anh của anh khi vừa đến thành phố Quảng ư? Nét mặt của Tần Minh trở nên hung ác, anh nói: "Lý Mộng, cô có âm mưu gì?" Lý Mộng cười khẩy, nói: "Âm mưu? Chẳng phải rõ ràng rồi à? Không phải là tôi đang chia rẽ tình cảm của hai anh em nhà anh hay sao? Như thế mà cũng không nhìn ra à? Tôi thất bại rồi, bị anh nhìn thấu rồi đấy, được chưa? Tôi có thể đi rồi chứ?" Lý Mộng siết chặt bàn tay chảy máu, im lặng rời đi.

Chẳng hiểu sao Tần Minh lại cảm thấy hơi khó chịu, lẽ nào anh hiểu lầm Lý Mộng thật ư? Tân Tố Tổ nhìn Lý Mộng rồi lại nhìn Tần Minh, cô ấy tức ứa gan, nắm chặt tay và mắng to: "Anh!! Anh làm gì thế? Từ đầu đến cuối chị Lý Mộng không hề nói xấu anh câu nào.

Chị ấy chỉ nói hai câu là hai anh chị chia tay và anh thích một cô gái tên Nhiếp Hải Đường.

Chị ấy nói có thật không?" Tần Minh không còn gì để nói, đó đúng là sự thật.

Anh nhìn bóng lưng Lý Mộng, thầm nghĩ lần này trách [ầm cô ta thật rồi.

Tần Minh nói: "Em à, sao hôm qua em lại gặp được Lý Mộng? Tại sao cô ta lại thuê nhà nghỉ cho hai anh em?".