Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 949: 949





Phiên dịch viên ngạc nhiên nói: “Dù có đề phòng đi chăng nữa thì sao cậu có thể nhanh hơn tôi được chứ? Tôi đã tổn hơn hai mươi năm để tập luyện kỹ thuật rút kiếm, vừa nãy tôi đâm kiếm vào cổ cậu còn chưa tốn nửa phút.

Cậu chủ, người này rất nguy hiểm, mời cậu rời đi trước.
Câu nói cuối cùng phiên dịch viên nói với Hideto Yamamoto đứng cạnh đó.
Nhưng Hideto Yamamoto lại không rời đi mà chỉ quay sang măng phiên dịch viên: “Đồ vô dụng, cút xuống"
Phiên dịch viên xấu hổ ôm cánh tay bị thương, cúi đầu lùi về phía sau.
Hideto Yamamoto nói bằng tiếng Trung không quá trôi chảy: “Cậu chính là người đàn ông đã đi dạo ở đền thờ với cô Bạch hôm nay?"
“Chậc chậc, cũng biết nói tiếng Trung còn gì.

Đúng là đồ ngạo mạn.

Tần Minh đáp: “Đời này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ấy.

Anh không xứng đâu.


“Ha ha ha!”
Hideto Yamamoto ngẩng đầu rồi cười phá lên: “Chỉ bằng mình cậu? Đúng là chẳng biết lượng sức mình gì cả, dựa vào thân thủ của cậu lúc nãy thì có thể thấy là cậu cũng không đến nỗi.

Nhưng mà cậu coi thường đàn ông Nhật Bản chúng tôi quá rồi, đúng là người Hoa Hạ.
Tần Minh đáp: “Tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi, ngoan ngoãn nghe theo lệnh của tôi thì anh sẽ đỡ phải chịu khổ, nếu không..

“Rầm!”
Bỗng nhiên, tấm ván trải tatami hơi nghiêng sang một bên, một thanh kiếm đâm xuyên qua tường, sau đó lao thẳng về phía người Tần Minh.
Tần Minh phản ứng lại rất nhanh, lập tức nghiêng người tránh đi, nhưng tay anh vẫn bị đâm trúng, máu tươi chảy ròng ròng.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc kiểu kimono của một lãng nhân đi ra từ phòng bên cạnh.
Đây chẳng phải là người kiếm sĩ hôm nay đã cản Tần Minh lại ở đền thờ sao?
Kiếm sĩ kia nói: “Ya ya, người này đúng là không sợ chết, ngay cả cậu chủ của chúng tôi mà cũng dám khiêu khích, chết vì một cô gái nghe ra cũng có vẻ nặng tình nặng nghĩa thật đấy, nhưng thật ra lại là hành động rất ngu xuẩn”
“Á, Tần Minh, anh không sao chứ?”

Bạch Ngọc Thuần thấy máu tươi chảy dọc theo cánh tay của Tần Minh thì rất sốt ruột.
Tần Minh kéo cô sang một góc, sau đó nói: “Không sao đâu, bị đánh lén nên phải chịu thôi.

Chậc chậc, đúng là đồ nham hiểm”
Người kiếm sĩ kia nói: “Đã chiến đấu rồi thì không cần ngại việc dùng thủ đoạn, cái này tôi học được từ người Hoa Hạ các cậu đấy.

Bây giờ sự tồn tại của cậu đang làm ảnh hưởng đến tính mạng của ông chủ tôi.”
Hideto Yamamoto thấy Tần Minh tránh được cú đánh trí mạng kia thì rất mất hứng, gã ta nói: “Kishimoto, giết chết tên đó cho tôi! Đúng là ăn phải tim gấu gan báo rồi nên mới dám đối nghịch lại với tôi!”
Nghe thấy mệnh lệnh của ông chủ thì anh mắt của Kishimoto lạnh hẳn đi, gã ta lại xông lên, các động tác khi dùng kiếm của gã ta rất nhanh, hai tay cầm vào cán kiếm rất chắc chắn, tràn đầy sức mạnh, cách ra tay cũng vừa chuẩn vừa ác.
Bên còn lại của phần tường được lát tatami đang bị nghiêng là một cái đình viện nhỏ, không gian ở đây khá lớn, Kishimoto ra tay tấn công rất độc ác, nhát nào cũng nhằm thẳng vào những điểm yếu của Tần Minh, hiển nhiên là gã ta không muốn bỏ qua cho
Tần Minh, không, nói chính xác hơn thì gã ta đang sợ nếu mình sơ suất thì sẽ tạo ra cơ hội cho Tần Minh giết ngược lại mình.
Nhưng Tần Minh chỉ liên tục né tránh, cứ thế bị Kishimoto ép phải lùi về phía sau.

“Tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà”
Kishimoto cười khẩy, đến gần chỗ Tần Minh, cứ có chỗ trống nào là lập tức đã về phía đó.

“Tần Minh, cẩn thận!”.