Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 990: 990





Triệu Tụng Lễ không muốn nhưng có rất nhiều người muốn, tuy nhiên Triệu Trinh cũng sẽ không cho phép.

“Nhưng dù sao thì con cũng phải nhận tổ tiên chứ, chẳng phải sao?” Triệu Tụng Lễ nói: “Khi tìm được thời điểm thích hợp thì con vẫn phải nhập vào gia phả, từ trước đến nay nhà họ Triệu chúng ta đều có truyền thống này.”
Tần Minh khẽ gật đầu, đáp: “Đợi đến thời điểm thích hợp
đi.”
Sau khi tán gẫu về mấy chuyện thường ngày, Tần Minh cũng nghe theo sự sắp xếp của Tần Mặc mà ở lại qua đêm trong căn nhà này.

Ban đêm, tâm trạng Tần Minh khá buồn phiền, nhưng không phải vì chuyện tranh giành quyền lực ở tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, dù sao thì rất nhiều chuyện đều đã được xử lý ổn thỏa, mà là vì sắp đến tết rồi, anh phải đưa người em gái kia về thị trấn Bạch Thủy đón năm mới sao?
Tinh, điện thoại đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn mới.


Tần Minh liếc nhìn, là Lương Thiếu Dũng - người anh em cùng ký túc xá thuở trước của anh.

“A lô, cậu Dũng hả?” Tần Minh vô cùng bất ngờ, nói: “Lâu rồi không gặp”
Ở đầu dây bên kia, Lương Thiếu Dũng nói: “Tiểu Minh hả? Trời ạ, cuối cùng cũng kết nối được điện thoại của cậu.

Tôi đã liên lạc với cậu rất nhiều lần mà đều không gặp được cậu”
“Ha ha, tôi bận mà” Tần Minh nói: “Cậu thực tập ở Bắc Kinh thế nào rồi?”
“Cũng được.” Lương Thiếu Dũng nói: “Lúc trước trường
mình có xí nghiệp đến thị sát, chẳng phải cậu cũng tới sao? Sau đó cậu nói có việc rồi lại đi mất, đám cậu

Ngưu cũng nói không rõ nên tôi rất lo lắng”
Trong lòng Tần Minh bỗng cảm thấy ấm áp, người anh em tốt suốt ba năm đại học vẫn luôn quan tâm đến anh.

Tần Minh đáp: “Chuyện này không thể giải thích trong chốc lát được đâu, dù sao tôi vẫn ổn là được rồi.”
Lương Thiếu Dũng nói: “Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.

À phải rồi, ngày mai cậu có rảnh không? Hai tên nhóc Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng đều vẫn đang ở Bắc Kinh đấy.

Ngày nào họ cũng đi quẩy, còn nói rằng bây giờ cậu là người bận rộn nên không thấy mặt mũi đâu.

Bốn anh em chúng ta cũng rất lâu rồi chưa tụ tập, phải tụ tập một bữa chứ nhỉ”..