Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 23: Anh Anh Về Rồi





Lục Tứ giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm, tên nhóc này lại ở cửa nhà hắn, nhìn là biết cố tình.
Còn ngủ rất ngon.
Hắn cũng không vào nhà vội, liền đứng đó, khoanh tay trước ngực, đôi mắt hẹp dài rũ thấp, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống Tống Dữ Tinh, nhìn suốt năm phút.
Người kia còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Tứ: "..."
Lại qua hai phút, Tống Dữ Tinh mới mơ màng mở mắt, cậu xoa xoa cần cổ đau nhức rồi mới phát hiện ra một đôi giày da màu đen sáng bóng trước mặt mình.

Người kia cao ráo xuất chúng, Tống Dữ Tinh ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tuấn tú bao phủ đầy mây đen, mấy ngày không gặp, sắc mặt Lục Tứ vẫn thúi như thường, cực kỳ gợi đòn.
"Anh, anh về rồi." Tống Dữ Tinh chớp mắt, giọng nói và ánh mắt đều tràn ngập ý cười.
Vẫn là cách gọi quen thuộc kia và chất giọng khàn khàn lười biếng do mới tỉnh ngủ của cậu.
Lục Tứ nhấp môi, không khỏi nghĩ, nếu như người trước mặt có một cái đuôi, phỏng chừng là ngoáy tít luôn rồi.

Vì nhìn cậu rất giống động vật nhỏ chờ chủ nhân trở về.
Dĩ nhiên là tuyệt đối không giống Oreo, con chó ngốc kia thấy Lục Tứ về thì chỉ biết lao rầm rầm đến, cắn ống quần hắn kêu trời kêu đất.
"Nói đi, cậu muốn gì?" Lục Tứ vẫn lạnh lùng.
"Em đến trả quần áo cho anh mà." Tống Dữ Tinh đứng dậy, lấy túi ra, hơi ngượng ngùng sờ gáy một cái, "Anh về muộn quá, em chờ lâu rồi ngủ quên mất luôn."
"Không cần trả." Lục Tứ hoàn toàn không có ý định đưa tay ra nhận, "Phiền cậu tránh ra, đừng cản đường tôi."
Tống Dữ Tinh nghe lời đứng sang một bên, cậu nhìn người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa, đưa túi tới, giọng nói có chút nóng nảy: "Quần áo em cũng giặt rồi, không bẩn chút nào."
"Tôi không mặc quần áo người khác mặc qua rồi." Dứt lời, Lục Tứ không nhìn thanh niên một cái, mở cửa đi vào, Tống Dữ Tinh đã tính trước, nhanh nhẹn đưa chân qua khe cửa.
Lục Tứ: "..."
"Ừm..

Xin lỗi anh, quần áo của em vẫn ở đây..." Tống Dữ Tinh mở to đôi mắt trong suốt, trông đợi nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Tứ mím môi yên lặng hai giây, cuối cùng buông tay nắm cửa ra, "Vào đi."
Lần trước lúc đi khỏi thì Tống Dữ Tinh mặc quần áo của hắn, thím Vương dọn phòng cho khách không biết đã để quần áo của cậu ở đâu, bộ quần áo chất lượng kém như thế cộng lại không biết có được nổi hai trăm tệ không.
Nghe tiếng động, Oreo bịch bịch chạy tới, trực tiếp bỏ qua chủ nhân của mình, hướng về phía Tống Dữ Tinh đằng sau Lục Tứ mà sủa gâu gâu, còn cọ vào quần cậu.
Tống Dữ Tinh cúi người xuống, thân mật sờ đầu nó, "Oreo, lâu rồi không gặp."
Oreo: "Gâu gâu!" Tôi cũng vậy!
Lục Tứ: "..."
Cái con chó ăn cây táo rào cây sung này!
Trước kia khách đến nhà hắn cũng không thấy con chó này nhiệt tình với người ta như vậy, rất nhát gan, thấy người lạ là chạy, không biết Tống Dữ Tinh cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì.
"Lấy quần áo rồi đi luôn."
"A...!Vâng."
Tống Dữ Tinh đặt túi trong tay ở ghế salon rồi đi lên cầu thang, Oreo lè lưỡi vẫy đuôi đi theo sau cậu như nịnh bợ.
Lục Tứ không thấy cảnh này, hắn đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Tống Dữ Tinh chỉ lấy bừa một lý do để vào nhà, ai ngờ lại thực sự thấy quần áo của mình ở phòng cho khách.

Thím Vương không hề vứt chúng đi, dù sao cũng là đồ của khách, nên giặt sạch rồi treo vào tủ quần áo.
Không bao lâu, Tống Dữ Tinh cầm quần áo đi xuống nhà.
Lục Tứ đứng dưới chân cầu thang, hất cằm về phía cửa một cái, hạ lệnh đuổi khách.
Người thanh niên lập tức đi chậm lại, đến bên cạnh người đàn ông, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bứt rứt và do dự.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh có đói không, em làm đồ ăn đêm cho anh nhé?"
"Không cần." Lục Tứ từ chối không chút do dự.
"Vậy...!Anh cần em giúp gì không? Ví dụ như quét dọn vệ sinh?"
Lục Tứ: "Nhà tôi không thiếu người giúp việc."
"Anh đừng hiểu lầm, anh giúp em nên em chỉ muốn làm cho anh mấy chuyện nằm trong khả năng của mình thôi." Giọng Tống Dữ Tinh càng ngày càng nhỏ, mắt rũ xuống đầy vẻ mất mát.
"Vậy em về đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Dứt lời, cậu vẫn như cũ không thôi mà nhìn người đàn ông một cái.
Lục Tứ nhàn tản dựa vào tay vịn cầu thang, thờ ơ nhìn bóng lưng người thanh niên rời đi, ra ngoài rồi còn đi ba bước quay lại một lần như thú cưng bị chủ nhân bỏ rơi.
Cũng ngay vào lúc này, mấy tiếng ầm ầm truyền tới, sấm đánh.
Tống Dữ Tinh không kịp đề phòng, bị dọa đến run lên, ký ức đau khổ vẫn còn rất rõ ràng quay lại xâm chiếm tâm trí cậu, cậu dừng bước lại, theo bản năng quay đầu nhìn một người khác trong phòng.

Ánh mắt chạm nhau, Lục Tứ thấy trong con ngươi nhạt màu lộ ra sự sợ hãi không thể che giấu, cứ như là chủ nhân của nó mới nhìn thấy đại họa hay mãnh thú vậy.
Nhưng ánh mắt này của cậu cũng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc.
Tiếng sấm vẫn còn, đi kèm còn có ánh chớp.
Oreo sợ đến mức chạy tán loạn trong phòng, cuối cùng chạy đến cạnh chủ nhân nhà mình, cụp đuôi nhỏ giọng kêu ư ử, cọ cọ cẳng chân Lục Tứ, rất đáng thương.
Lục Tứ ngồi xổm xuống, sờ đầu chó trấn an, một người một chó đúng là nhát gan không phân cao thấp, mỗi sấm thôi mà cũng sợ đến mức đấy.

Rất nhanh, bên ngoài trời mưa như thác.

Giọt mưa lớn như hạt đậu đập lộp bộp vào cửa sổ, cơn mưa có vẻ lớn vô cùng.
Tống Dữ Tinh trù trừ đứng tại chỗ, dùng ánh mắt đáng thương gấp đôi nhìn Lục Tứ.
Đáng tiếc, Lục Tứ đang bận dỗ Oreo.
Tống Dữ Tinh thở dài một cái, hận không thể đi một bước bằng ba bước, chậm như rùa đi tới chỗ cửa, chuẩn bị mở ra.
"Muốn ở lại nhà tôi?" Lục Tứ rốt cuộc cũng lên tiếng.
Tống Dữ Tinh lập tức thả tay, quay lại gật đầu nghiêm túc với hắn, "Vâng!"
Lục Tứ nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.

Bây giờ cũng đã muộn, mưa to như thế, vốn đã khó bắt xe, chưa nói gì đến đây là trong khu biệt thự, chỉ có thể đi bộ, đi hai bước là có thể ướt như chuột lột rồi, che ô cũng không được.
Nhóc ăn vạ gầy yếu như vậy, nhỡ mà bị mưa ướt, có khi lại cảm mạo nóng sốt tiếp...
Lục Tứ rất bất đắc dĩ phát hiện, nguyên tắc của hắn lại bị phá vỡ một lần nữa.
Còn bởi cùng một người.
Nhưng mà hắn chẳng qua cũng chỉ làm từ thiện thôi, tuyệt đối không có chút tình cảm dư thừa nào.
Lục Tứ đứng dậy, ngồi lên ghế salon.
"Qua đây."
Tống Dữ Tinh gật đầu một cái, nhanh chân bước lại, ngồi đối diện hắn..