Thiều Hoa Túc Duyên

Chương 14: Duyên nợ



Yến Nguyệt đúng là không biết gì về y thuật cũng là không có trong tay bằng chứng nhìn mọi người khuôn mặt hiện lên nét buồn bã mếu máo sắp khóc nàng lấy khăn tay lau nhẹ lau khoé mắt giọng đáng thương thẹn thùng nói với thái hậu và thái y

“Huhu…người không có chứng xác thực từng học y dược như thần nói cũng không tính là chứng cứ”

Nàng tiến lại gần lão ta vừa đi vừa lập lại câu “bằng chứng sao?bằng chứng…”

lão già này nghĩ bản thân làm việc sai trái mà người khác không biết sao cho hắn cơ hội khai ra nhưng một mực chối cãi vừa ăn cắp vừa la làng là cho ai xem vậy nàng đâu xằng bậy đến nỗi không có bằng chứng đã buộc tội bừa

Lão dè chừng đứng im cố vênh mặt lên thách thức Yến Nguyệt, nàng hỏi hắn dịu dàng

“Đỗ đại phu muốn có bằng chứng ư? Được thôi!”

Yến Nguyệt giơ tờ đơn thuốc dí sát mặt tên thái y kia bực bội hét to vào mặt cái kẻ trơ trẽn kia nàng biết hành động này đang gián tiếp làm sụp đổ hình tượng khuê nữ hiền thục nàng luôn diễn nhưng cái tên này phải cho hắn sáng mắt ra

“Thế đơn thuốc này không phải chứng cứ vạch tội ngài thì là gì”

“Yến Nguyệt không được hỗn”

Thái hậu thấy hành động của nàng có phần vô lễ dù sao ông ta cũng là tiền hệ trên đâu thể làm ra hành động như vậy còn ra gì nữa

Nàng nuốt cơn giận thụt cánh tay đang dí tờ giấy trên mặt Đỗ thái y xuống quay hướng lên cúi người khom lưng giọng vẫn dõng dạc cầu khẩn

“Thần nữ do không kiềm chế được mà cư xử không chuẩn mực nhưng cầu xin thái hậu cho phép thần được mời nhân chứng tới để Đỗ thái y toại nguyện”

Thái hậu là nhức nhức cái đầu con bé này bây giờ chưa đủ bẽ mặt hay sao mà còn muốn gọi thêm người tới

“Hử? Muốn ai gia giúp con mời ai tới đây?”

“Thần nữ mạo muội muốn mời ngự y Khương Tranh của thái y viện tới được đối chiếu trực tiếp”

“Được ta cho phép, người đâu đi mời Khương ngự y tới đây cho ta”

Một cung nữ cung kính tuân mệnh đi ngay

Khương Thanh hành nghề thầy lang ở một vùng hẻo lánh theo học một vị tiên sinh trên núi từ bé nên am hiểu y thuật hơn người một lòng muốn hành y cứu chúng sinh, mở một tiệm y quán tại nhà khám chữa bệnh bốc thuốc miễn phí cho những người dân nghèo khổ không đủ tiền khám chữa ở chỗ y quán khác, được lòng mọi người được người đời coi là thần y tái thế, nhưng một lòng không muốn chọn con đường tuyển chọn vào ngự y của thái y viện

Một hôm đang đi hái thuốc trong rừng gặp hoàng thượng đi săn bị thương nặng tưởng dân làng lên núi chặt củi bị ngã nên Khương Thanh đã cõng về nhà chữa trị, khi hoàng thượng hồi phục ngỏ ý phong hắn làm ngự y hàm chánh ngũ phẩm nhưng hắn từ chối ngay, hoàng thượng trọng người tài muốn giữ bên cạnh mình nên đã ra điều kiện nếu ngươi vào làm ngự y năm năm ta sẽ không làm phiền ngươi nữa sẽ cho người cung cấp thảo dược cho ngươi cứu dân chúng tiệm y quán của ngươi có thể tuỳ ý hoạt động ngươi có thể vừa làm ngự y cho ta vừa có thể làm thầy lang hai buổi một tuần chữa bệnh bên ngoài tự ý ra vào cung. Hắn cảm thấy điều kiện hoàng thượng đề ra quá ưu ái cho hắn nhiều loại thảo dược quý chỉ thái y viện trong cung mới có nay được thỏa thích lấy để chữa bệnh cho dân chẳng phải quá lợi sao thế là hắn suy nghĩ rồi đồng ý với hoàng thượng. Từ đó vào cung làm ngự y đã được ba năm rồi

Hắn là một người thanh liêm một đời sống vì lẽ phải băng thanh ngọc khiết* không bị vấy đục bởi hư danh vọng tưởng tuy sống trong cung hắn vẫn luôn giữ cho bản thân sự trong sạch khiếm có

Người như hắn đáng lẽ nên xứng đáng có một cuộc đời vô ưu sáng rạng nhưng kiếp trước lại vì người con gái mình thầm thương mà đánh mất tự tôn thanh liêm của bản thân cố tình kê đơn thuốc hại người, đó cũng là đơn thuốc của hắn cũng là kết thúc cho cuộc đời hành nghề cứu người như hắn, đến khi chết dưới đao trảm hắn vẫn không thể nhắm mắt thanh thản tội lỗi đầy mình cảm thấy cắn rứt lương tâm

thiên hạ hỏi hắn làm vậy có đáng không?



“Đáng!”

Hắn chỉ trả lời một câu thôi mạng tiểu nhân của hắn đổi được lấy nụ cười hạnh phúc của nữ nhân mà mình thầm yêu rất đáng nhưng chỉ có chút chua xót trong tâm vì bản thân làm trái với sự liêm chính của mình

Cung nữ đi vào trước đi sau là Khương Thanh vận y quan từ tốn từng bước tiến vào, khom người hành lễ với thái hậu

“Thần, Khương Thanh xin được tham kiếm thái hậu nương nương vạn phúc kim an”

Yến Nguyệt ngắm nhìn hắn mà đột nhiên hai hàng lệ cứ thế chảy dài trên gò má không kìm được cảm xúc mà run rẩy ánh mắt lúc này dường như không còn là của bản thân nữa đó là ánh mắt ẩn chứa hạnh phúc khi thấy người mình mong chờ ngày đêm xuất hiện trước mặt không kiềm lòng được mà rơi lệ đây là cảm xúc của Yến Nguyệt thật sự đã giấu trong lòng

Người con gái khiến Khương Thanh một đời không nhắm mắt xuôi tay chính là Chu Yến Nguyệt dường như ý thức trong người nàng vẫn còn chính vì thế mà khi thấy hắn nàng mới khóc, nàng vội lau đi nước mắt trước khi có người nhìn thấy lại không hay

Khương Thanh của bây giờ không còn ý thức của kiếp trước sau khi hành lễ với thái hậu là vô tình thấy được ánh mắt và khuôn mặt đó của Yến Nguyệt hắn không hiểu sao trong tim hơi nhói đau thổn thức bất giác đưa khăn tay của bản thân cho nàng

Yến Nguyệt bất ngờ nhìn chiếc khăn tay Khương Thanh cầm không khỏi ngạc nhiên thẫn thờ, hắn lấy lại tâm thức hơi ngượng ngùng lý giải hành động của mình

“A! Ta thấy tiểu thư đang…chỉ nghĩ là tiểu thư cần dùng tới nên…nếu tiểu thư không chê có thể lấy của Khương mỗ để dùng”

Yến Nguyệt nhìn khuôn mặt lúng túng của Khương Thanh mỉm cười nhẹ nhận lấy chiếc khăn tay

“Cảm ơn Khương thái y quan tâm”

Thái hậu ngồi bên trên nhìn rõ hai người dường như có tình cảm ngoài luồng khẽ cười ho khan một tiếng để cả hai nhận ra xung quanh còn có người

Yến Nguyệt sực nhận ra là có việc phải giải quyết trước tình cảm không phải bây giờ nàng cất khăn tay vào vạt áo liền cung kính

“Thưa thái hậu giờ Khương thái y đã tới thần xin phép được hỏi ngài ấy vài câu”

Nàng cầm tờ giấy ghi đơn thuốc giữ lễ đưa cho Khương Tạ Thanh bên cạnh hắn nhận lấy đọc kĩ

“Như Khương thái y đã thấy trong đơn thuốc này có: ma hoàng, nhân sâm, lô trúc, bạch đàn, hương thảo đây là những thảo dược đơn thuần có thể chữa được bệnh đau đầu nhưng không biết Khương đại nhân có thấy điểm gì khác thường không?”

Nàng tin tưởng một người cao nhân như hắn mà lại không nhìn ra sao niềm tin nàng dành cho người này hoàn toàn không có danh giới

Khương Tạ Thanh nhìn vào những loại thảo dược ghi trên này, trau mày mắt dừng lại ở giữ tờ giấy đưa ánh nhìn ra khỏi tờ giấy nhìn chỗ khác dường như suy nghĩ gì đó cất giọng

“Ma hoàng, nhân sâm, lô trúc, bạch đàn, hương thảo đều là những thảo dược bình thường lành tính nhưng…

Hắn rời mắt khỏi đơn thuốc nhìn lên nhưng không dám nhìn thẳng thái hậu quay sang nhìn thẳng mắt Yến Nguyệt giải thích tiếp

“Nhưng, cho lô trúc dùng chung với nhân sâm, ma hoàng thì không được vì chúng kị nhau dùng lâu e sợ là…”

“E sợ là sẽ đột tử mà chết, ý Khương đại nhân là vậy đúng không”

Yến Nguyệt biết rằng trước mặt thái hậu quan đại thần phải tránh nói từ chết chóc phải nói giảm nói tránh nhưng tác hại của loại thuốc này rất kịch độc khó có từ nào nói giảm nói tránh được



Khương Tạ Thanh nhìn lên thái hậu gật đầu đúng như lời Chu tiểu thư đây nói

Tên đỗ thái y kia biết chuyện mình giấu diếm sắp lộ rồi chỉ dám đứng im cúi mặt xuống đất run sợ

Yến Nguyệt nói thêm để thái hậu hiểu rõ hơn

“Ma hoàng, nhân sâm có tính ấm nóng lô trúc có tính hàn dùng chung khí huyết khó phân trở thành kịch độc dùng lượng nhỏ sẽ không biểu hiện trúng độc nhưng lâu dài sẽ đột tử mà chết”

Thái hậu nghe vậy tức giận đập bàn không ngờ bấy lâu nay mình dùng đều là thuốc độc mà không hay biết thảo nào cảm thấy bệnh một càng nặng hơn đúng là gan lớn hãm hại hoàng thái hậu mà cũng dám làm

“Đỗ thái sư ngươi còn gì để nói không bây giờ tang chứng rành rành ngươi còn dám chối”

“Thái hậu thần bị oan, thần bị oan, thần bị oan…”

Hắn sợ hãi quỳ lạy mếu máo kêu oan mong thái hậu tha mạng cho hắn do hắn bị người khác sai khiến mới làm vậy chứ không phải chủ ý của hắn

Thái hậu kêu người kéo hắn ra ngoài nhốt vào nhà giam chờ bộ hình ti xét xử theo luật, tội đầu độc hoàng tộc sẽ bị xử tử hai tên thị vệ vào tước mũ quan của lão xuống lôi cổ lão ra ngoài còn lão vẫn kêu oan uổng mong được khoan dung đến khi ra ngoài mà tiếng hét của lão vẫn rất to

Thái hậu bị chuyện hôm nay làm cho kinh động một phen không ngờ lại có kẻ muốn hại mình, người tựa lưng thở dài chống tay xoa xoa thái dương nhức đầu đằng sau một cung nữ kế sau bóp vai gáy

Yến Nguyệt thấy vậy liền an ủi người

“Di mẫu người yên tâm vì người chưa dùng lâu nên chưa ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đâu chỉ cần kể thang thuốc khác dùng kết hợp với nghỉ ngơi thần nghĩ sẽ đỡ thôi”

Thái hậu thở dài tiếp cảm thấy mệt mỏi toàn thân rã rời giọng thất vọng

“Ta là không dám tin tưởng ai kê thuốc cho ta nữa bỏ đi ai da không chữa nữa”

Yến Nguyệt nhanh nhảu đáp lại ngay

“Không phải Khương đại nhân đây rất tài giỏi sao chi bằng bảo ngài ấy kê đơn cho người”

Nàng đánh mắt ra dấu cho Khương Tạ Thanh hãy nói mình có thể đảm đương được trọng trách này đây là cơ hội mất công nàng mang đến cho thì hãy biết nắm bắt lấy, Khương Tạ Thanh nhìn Yến Nguyệt tưởng mắt nàng bị lẹo thẩn thơ định hỏi nàng bị sao thì ngẫm hiểu ý mà nàng muốn nói vội tiến lên khom người cung kính

“Thần xin được tự tay kê thuốc cho thái hậu nguyện được chữa khỏi căn bệnh của người”

Thái hậu rất hài lòng với thái độ hôm nay của hắn nên vội gật đầu đồng ý người cũng thấy mệt rồi cần nghỉ ngơi

“Các ngươi lui xuống đi ai da muốn nghỉ ngơi”

“Thần xin phép cáo lui”

Hai người quy củ hành lễ lui ra ngoài, Khương Tạ Thanh còn có việc ở thái y viện cúi chào Yến Nguyệt quay người rời đi, trong lòng nàng quặn thắt thành từng cơn một ý nghĩ luôn hiện lên trong đầu nàng đừng để huynh ấy đi nhỡ sau này không có duyên gặp lại thì sao