Chiêu Sở chuẩn bị tư trang hắn chỉ mang y phục và đồ dùng cần thiết lần này còn mang theo thanh kiếm bên mình nữa thứ là trước giờ hắn không mang theo bên mình nhưng bây giờ đã đến lúc cần dùng rồi đến nơi hẻo lánh chỉ sợ nguy hiểm rình rập không ít không phòng bị trước thì không ổn
…
Cả đêm hơi mất ngủ không sâu giấc nên từ sáng sớm Yến Nguyệt đã dậy rửa mặt thay y phục Tiểu Đào trang điểm nhưng nàng lại nói không cần cầu kỳ chỉ cần trang điểm nhạt tô ít son cho có sắc mặt là được đằng nào những hôm sau này ở An châu cũng không có tiện trang điểm Tiểu Đào nói là nữ nhân cũng cần có chút để tuyệt sắc trong mắt người khác nên đã bỏ vào tư trang của nàng một ít son giấy và hộp phấn hoa, Yến Nguyệt cũng chả nói gì nữ nhân đúng thật vẫn là phải có tí nhan sắc mới được mọi người mến mộ.
Không như những ngày thường hôm nay nàng chỉ mặc một xiêm y trắng mang đai lưng màu ngọc nhàn nhạt tóc cũng không búi cài trâm hay trang sức diễm lệ mà tối giản hết sức có thể chỉ buộc tóc bằng một mảnh vải nhỏ màu tương phi* không được hoa mỹ vì An châu đang tình hình lâm bi thiếu thốn đủ thứ lại còn rất nhiều người ra đi do bệnh dịch ăn phận váy vóc lụa là cài trâm ngọc đeo trang sức quý thì không hợp tình
Nàng ăn chút điểm tâm nhẹ đi đường xa xôi không có sức sao trụ được cho đến khi áp chế được dịch bệnh e là còn phải chịu khổ nhiều
Đã chuẩn bị xong xuôi nàng cầm túi nải đi ra cửa phủ Tiểu Đào buồn như sắp mếu khóc chả biết tiểu thư đi chừng nào thì về liệu có an toàn trở về không tới cái nơi như thế chắc đáng sợ lắm. Đến trước cửa phủ Yến Nguyệt quay người lại trên khuôn mặt nở nụ cười chan hoà dịu dàng dỗ dành Tiểu Đào đang sắp rơi nước mắt như đứa trẻ sắp xa mẹ nhìn có hơi buồn cười
“Thôi nào đừng có khóc em như vậy sao ta có tinh thần mà đi”
Tiểu Đào sụt sùi lau nước mắt cố gắng cười cho tiểu thư vui người đi nhất định sẽ trở về đâu thể tiễn tiểu thư bằng khuôn mặt buồn bã được
Từ đằng xa Chu Dược vội vã tiến lại gần theo sau là Yến Tinh nhẹ nhàng bước nhanh Yến Nguyệt còn nghĩ họ sẽ không tới tại vì mọi người đều không đồng ý để cho nàng đi được nhìn thấy họ ra tiễn nàng trong lòng mừng lắm
Yến Tinh trên tay cầm một chiếc túi nhỏ đưa vào tay Yến Nguyệt cười mỉm
“Tỷ tỷ, đây là kẹo lăn đường mà tỷ thích ta dành ra để tỷ trên đường đi nếu hạ đường huyết thì hãy ăn”
Yến Tinh chu đáo, tâm lý thật đấy đúng là một tiểu muội tốt Yến Nguyệt nhận lấy không quên cảm ơn nói rằng nhất định sẽ ăn Chu Dược không có gì để cho nhưng ông lại căn dặn rất nhiều thứ thi thoảng vẫn xen vào biểu cảm vẫn còn tức giận nhưng lại trìu mến lại ngay
“Con đó! Đến đấy đừng có gây ra chuyện ta không có mặt bao che cho con được đâu, ở An châu dịch bệnh phức tạp nhớ giữ gìn sức khỏe ăn uống đầy đủ mới có sức mà giúp đỡ người khác, thân là nữ nhân buổi tối ngủ nhớ khoá cửa cẩn thận, khi nguy hiểm cần giúp đỡ hãy cử người tới quân doanh của ta ở Toạ Châu có phó tướng tên Húc Hực từng tới phủ ta mấy lần chắc con còn nhớ chứ? Nếu con cần chắc chắn sẽ giúp sức”
Chu Dược là tướng quân thống lĩnh vạn binh mã lập quân trại ở Toạ châu nên nơi đó được coi là cứ địa của Chu gia. Toạ Châu là cửa ải chính giữa nối liền với kinh thành nên có vị thế quan trọng và nòng cốt nhất Chu Dược chuyển về kinh thành theo thánh chỉ của hoàng thượng còn quân doanh Toạ Châu tạm thời giao cho phó tướng giám sát An châu đi thêm một chặng đường là tới Toạ châu nên ông mới bảo con gái nếu gặp nguy hiểm hãy tới Toạ châu sẽ có người của ông cứu giúp
Yến Nguyệt gật đầu nghe theo lời căn dặn của phụ thân lời Chu Dược dạy nàng sẽ ghi nhớ kĩ. Bất giác lại nhìn về phia Tây viện nhưng chẳng có ai đứng đó nhìn nàng cả Chu Dược thấy vẻ thất vọng ở trong đáy mắt Yến Nguyệt vội an ủi
“Mẫu thân con đang ốm không tiện tới nhưng cũng rất quan tâm con hôm qua có hơi nặng lời là không đúng con vẫn là đừng nên để trong lòng tính mẫu thân con hay nóng nảy con còn lạ gì nữa”
Nàng hiểu rõ mà bà ấy hôm qua là do bị nàng khiến cho tức giận quá nên mới nói ra như vậy nhưng cũng có chút buồn không được nhìn mặt bây giờ có khi phải rất lâu mới gặp lại
Trong Tây viện Liễu thị đứng bên cửa nhìn ra ngoài hướng sân chính rất lo lắng cho Yến Nguyệt nhưng lại cố chấp về định kiến của mình bà giận dỗi vì Yến Nguyệt ương bướng không nghe theo lời tuy vậy người làm mẹ cũng không an tâm để con tới nơi nguy hiểm bà chỉ là quá quan tâm lo sợ sẽ mất đứa con gái của mình nên mới vâỵ
Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy rõ sự lo lắng bồn chồn trong ánh mắt của Liễu thị khi chỉ đinh ninh nhìn ra ngoài phía cửa phủ đoán được ngay
“Phu nhân nếu người cảm thấy không an tâm sao lại không đến tiễn đại tiểu thư?”
Liễu thị nhìn nha hoàn đang cung kính hỏi lại càng khiến tâm trạng thêm rầu rĩ hơn ánh mắt còn mang chút thất vọng xoay người vào trong phòng
“Ta muốn đi nhưng mà cái tính ngang bướng khó bảo của nó ta không chịu nổi mà lại phát bực, giờ đủ lông đủ cánh rồi không coi ai ra gì, ta là mẫu thân mà nó còn thái độ như vậy nếu là người ngoài thì như nào nữa”
“Nhưng nô tỳ lại thấy được đại tiểu thư rất thông minh cũng đã trưởng thành không ít”
Lời nha hoàn nói Liễu thị cũng đã nghĩ đến đúng là nó hơi khó dạy bảo nhưng so với trước kia cũng tạm thời biết lễ nghĩa suy tính trước sau. Có những chuyện Chu Dược giấu diếm nhưng bà đều nắm được Yến Nguyệt đúng là có thay đổi nhưng chỉ là thay đổi chút ít nói trưởng thành cũng chưa đúng lắm so với Yến Tinh còn phải bận lòng nhiều
Liễu thị tuy nói những lời than trách nhưng vốn đã không còn tức giận nữa rồi tự cảm thấy những lời hôm qua nói ra có hơi nặng lời không tới tiễn Yến Nguyệt bởi tính tự tôn cao bây giờ đang trong vai là người đang giận tới tiễn chả khác nào đang chịu thua sự cứng đầu của Yến Nguyệt. Niềm tin bà dành cho nàng cũng rất lớn bà tin con gái thông minh nhất định sẽ bình an trở về đến lúc đó nhìn mặt nhau có khi sẽ thoải mái hơn là bây giờ
Yến Nguyệt biết bản thân hôm qua bỏ đi như vậy cũng là sai nhưng tính mạng của bá tánh không thể nói có thể bỏ mặc được nếu không đi sớm đến khi dịch bệnh nặng hơn càng khó kiểm soát
“Phụ thân người chuyển lời tới mẫu thân rằng nữ nhi nhất thời không nghe theo lời mẫu thân là nữ nhi sai nhưng mệnh nước mệnh dân nữ nhi là thảo dân không thể khước từ đi rồi sẽ về đến lúc đó sẽ tới chuộc lỗi với mẫu thân sau”
Chu Dược gật đầu nhận lấy sẽ gửi lời hộ để nàng yên tâm ông cũng thấy vui khi Yến Nguyệt rất có hiếu chỉ là đôi lúc khiến ông mệt mỏi
Khương Thanh cùng thị vệ chở lương thảo phụng mệnh hoàng thượng tới An châu cứu tế cũng đã tới Khương Thanh bước xuống từ xe ngựa hắn mặc viên lĩnh thiên thuỷ bích* tóc búi cài trâm gỗ đơn giản như mọi lần dáng đi phong thái điềm đạm thấy mọi người đang đứng sau cửa phủ hắn lại gần cung kính lễ nghi chào hỏi
“Chu tướng quân, hai vị tiểu thư”
Yến Tinh thấy hắn vội hành lễ vạn phúc Yến Nguyệt quay người lui lại sau cũng hành lễ Chu Dược thấy người được phụng ý chỉ theo con gái tới An châu là Khương Thanh cũng thấy yên tâm tiến mấy bước lại gần vỗ vai hắn cười đắc ý
“Sau này phiền Khương đại nhân chiếu cố cho Yến Nguyệt nhà ta nếu nó có làm gì vô lễ thì mong cậu rộng lượng bỏ qua cho, lần này đi đường xa có Khương đại nhân hộ tống ta cũng an tâm phần nào rồi”
Khương Thanh thấy Chu Dược nhờ vả liền cúi người cung thủ xin nhận trên đường hắn nhất định sẽ bảo vệ Yến Nguyệt thật tốt sẽ không để nàng gặp nguy hiểm tuy hắn không dám chắc trên đường đi không gặp trở ngại nhưng bảo vệ nàng hắn dám chắc chắn
Dặn dò nhắn nhủ cũng đã xong phải lên đường sớm không còn nhiều thời gian mọi người vẫn đang đợi Chu Yến Nguyệt hành lễ tạm biệt phụ thân và muội muội để lên đường Chu Dược lại không quên nhắc chú ý sức khỏe ăn uống đủ chất đừng để bị bệnh ở phủ có mọi người đợi nàng trở về Yến Nguyệt mỉm cười nghe lời Khương thanh giơ cẳng tay để nàng bám vào khi lên xe ngựa nàng nhìn hắn tươi cười hơi e thẹn nghĩ thầm ước được ở mãi như vậy mải nghĩ nàng vấp phải chân váy ngã người ra sau may có Khương Thanh nhanh tay kéo nàng lại, hai người nhìn nhau Yến Nguyệt cảm thấy trong lồng ngực tim đập rất nhanh. Khương Thanh ngượng ngạo thấy hành động của mình thật sự rất vô phép tắc vội nắm lấy bàn tay Yến Nguyệt đỡ nàng dậy giữ khoảng cách
Từ đằng xa có tiếng phi ngựa lao tới rất nhanh liền vội thắng ngựa lại
“Huỳ…
Hướng mắt của mọi người nhìn về phía tiếng ngựa hí vang lên. Chiêu Sở ngổi trên ngựa nhìn chằm chằm tay của Yến Nguyệt đang nắm lấy tay Khương Thanh mà ánh mắt đầy vẻ khó chịu. Lập tức xuống ngựa đi nhanh về phía Yến Nguyệt, còn nàng thấy hắn trái tim đập nhanh hơn mặt tái sắc ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Chiêu Sở tự hỏi hắn tới đây làm cái gì
Chiêu Sở giật lấy tay Yến Nguyệt hiện rõ vẻ bực tức kéo mạnh nàng đứng sau lưng mình dùng ánh mắt sắc lạnh ném lên người Khương Thanh nói giọng thanh cao nhưng lại mang hàm ý chế giễu
“Khương đại nhân tự trọng một chút, cư xử sao cho chuẩn mực đừng khiến người khác phải bàn tán thì lại không hợp phép tắc”